Lúc Thiển Thanh tỉnh lại thì cả người đang nằm ở trong lòng Giản Già, cả người ấm áp, bộ dạng không khoẻ đã biến mất. Tay của Giản Già vẫn khoát lên nơi đó, dưới mắt có quần thâm, nhíu mi, hiển nhiên là buổi tối không có ngủ ngon.
Thiển Thanh nhẹ nhàng giật mình, nữ tử còn giống như ngủ say lập tức liền tỉnh, thấy Thiển Thanh tỉnh liền nở nụ cười, thanh âm có chút khan “Tỉnh rồi sao, còn đau không?”
Thiển Thanh lắc đầu, nhẹ giọng nói “Giản Già tiếp tục ngủ đi, ta đi làm chút điểm tâm.”
“Ta đi cho” Giản Già ngáp một cái, ngồi dậy đem chăn đắp lại lên người Thiển Thanh “Chàng mới tốt lên một chút, nghỉ ngơi đi.”
“Ta đã không có việc gì……”
“Vậy cũng không được.”
Giản Già điểm lên chóp mũi đối phương, lấy tay che lên mắt của Thiển Thanh “Ngủ tiếp một lúc nữa đi, cơm làm xong ta sẽ gọi chàng.”
Thiển Thanh nghe lời nhắm mắt lại. Giản Già đợi một hồi mới lấy tay về sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Buổi sáng có hơi lạnh, bên ngoài ngẫu nhiên sẽ truyền đến vài động tĩnh rất nhỏ, thanh âm gió thổi lay động cửa sổ, nằm trong chăn ấm áp, còn có độ ấm bàn tay đối phương lưu lại trên mặt, Thiển Thanh gợi khóe miệng, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Hết thảy, đều tốt đẹp.
Bởi vì thời tiết ấm, sau khi ăn cơm, Giản Già liền cùng Thiển Thanh đứng ở trong viện nhìn tiểu hài tử bên ngoài thả diều.
Đều là diều mà mấy đứa nhỏ trong thôn tự mình làm, thực đơn sơ, bay cũng không cao lắm, chạy vài bước liền rơi xuống. Nhưng Thiển Thanh lại xem rất vui vẻ, trong ánh mắt sáng trong suốt, ngay cả Giản Già mà khóe miệng cũng mang ý cười.
“Thích không?”
Nghe thấy câu hỏi của Giản Già, Thiển Thanh quay sang gật gật đầu, trong giọng nói còn mang theo sung sướng rõ ràng “Ân, lúc ta còn nhỏ cũng từng thả.”
“Nga?” Giản Già bật cười với dáng vẻ đắc ý của đối phương “Là cao thủ hử?”
“Ân……” Thiển Thanh đỏ mặt lên “Không phải, nhưng mà Lam nhi cùng Trần Ngôn đều thả rất tốt, ta chỉ là ở một bên nhìn xem mà thôi.”
Nhắc tới kia hai người, Thiển Thanh cười có chút miễn cưỡng “Ta nói rồi, Trần Ngôn thực thích Lam nhi, mua con diều đều là đồ rất tốt……”
Giản Già nắm tay của Thiển Thanh trong tay mình, chậm rãi nói “Ta làm cho ngươi.”
Thiển Thanh kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Đừng coi thường ta, mấy thứ đó ta có thể làm tốt hơn mấy người bán ở chợ.”
Nói là nói như vậy, nhưng tới lúc thật sự làm xong rồi, Giản Già thực cảm thấy xấu hổ.
So với mấy đứa nhỏ thì làm còn tệ hơn một chút.
Trừ bỏ mặt trên con diều miễn cưỡng có thể xem là tranh chữ, thì phần còn lại đúng là không thể nhìn được.
Thiển Thanh ở một bên cười trộm, Giản Già nhíu mày thở dài “Quên đi, bỏ đi, cái thứ này có thể bay mới là lạ.”
Thiển Thanh lại kéo lấy Giản Già không đồng ý, cầm con diều loạn thất bát tao (lộn xôn, hỗn loạn)rất là quý trọng.
“Ta…… Vẫn là đi mua một cái đi.”
“Không cần,” Thiển Thanh lắc đầu “Ta chỉ thích cái này.”
Bởi vì, là ngươi tặng cho ta.
Lão bản ghé vào trên quầy hát hí khúc, tiểu nhị vẻ mặt xanh xao, hai tay ôm lỗ tai rầm rì “…… Đừng hát nữa…… Cứu mạng a……”
Lão bản trắng mắt liếc nàng một cái “Thật sự là không biết thưởng thức, ngươi nhìn Lâm đại phu người ta xem!”
Ta sao có thể so sánh cùng một người cường đại như Lâm đại phu chứ a a a a a a……
Tiểu nhị ở trong lòng khóc thét.
“Lâm đại phu.”
Một thanh âm dễ nghe của nam tử truyền tới làm cho tiểu nhị lập tức tinh thần tỉnh táo, mắt tỏa ánh sáng nhìn qua. Quả nhiên là một người xinh đẹp a, nhưng người đó dường như có chút quen mắt?
Giản Già lộ ra biểu tình giật mình khó thấy được ở trước mặt người bên ngoài, chậm rãi nhíu mi “…… Thanh Phong?”
Nam tử có chút vui mừng nở nụ cười, ngồi xuống trước mặt Giản Già, sau đó đặt tay lên bàn, nói “Phiền toái Lâm đại phu.”
Giản Già hiểu ý, đặt tay lên mạch của Thanh Phong, sau đó lại nghi hoặc, mạch tượng bình thường, đây là……
“Lâm đại phu,” Thanh Phong cúi đầu mở miệng nói “Ta lần này tới là muốn nói cho ngươi biết, cẩn thận Lâm gia.”
Giản Già ánh mắt trầm xuống, nhưng sắc mặt lại không có chút biến hóa, vẫn là bộ dáng bắt mạch bình thường.
“Chuyện này ta hiểu biết không nhiều lắm, nhưng ngài không thể không cẩn thận. Lâm Giản Chi tuy rằng lỗ mãng, nhưng những người bên cạnh nàng đều tâm tư ngoan độc. Triệu gia đại công tử gần đây đi lại thường xuyên với Lâm gia, giống như là…… có kế hoạch gì đó.”
“Lâm đại phu, bảo bối phải luôn giữ bên người mới tốt, như vậy mới không bị mất đi.”
Nói xong, Thanh Phong đứng lên giống như bình thường hỏi Giản Già “Lâm đại phu, ta gần đây thường xuyên choáng váng đầu, có phải có gì không ổn không?”
Giản Già cúi đầu viết xuống vài chữ trên giấy, mở miệng nói “Thể hư (thân thể yếu)mà thôi, trở về tĩnh dưỡng là tốt rồi.”
Sau đó đưa tờ giấy qua nói “Đây là phương tử, bốc thuốc đi thôi.”
Thanh Phong cười tiếp nhận, đến trước quầy mở ra liền thấy, mặt trên chỉ có hai chữ — cám ơn.
Trên mặt nam tử ý cười càng sâu, nói với tiểu nhị ngẩn người “Làm phiền, bốc giúp ta một ít thuốc giải nhiệt.”
Giản Già vẫn luôn biết Lâm gia là một “cục đại phiền toái”.
Bất kể là Lâm Tuyên một bộ bệnh nặng nhưng tâm tư thâm trầm hay là Tiêm Hòa giảo hoạt vẫn luôn theo bên người Lâm Giản Chi lỗ mãng ngu ngốc, tất cả đều là họa lớn.
Lần này Thanh Phong đến, làm cho Giản Già càng thêm rõ ràng loại tai hoạ ngầm này.
Mặc kệ Thanh Phong là xuất phát từ tâm tư gì mà nói với mình những lời đó,nhưng Giản Già biết, sợ là không thể tiếp tục ngây ngốc ở Tam Li thôn nữa rồi
Tóm lại nàng nên suy nghĩ kế hoạch một chút, về sau phải làm sao bây giờ.
Thiển Thanh cảm thấy hôm nay Giản Già không giống với bình thường, sắc mặt tuy vẫn bình tĩnh, nhưng lại giống như đang lo lắng cái gì, điều này làm cho Thiển Thanh có điểm lo lắng, nhưng hắn lại không biết nên làm gì chỉ có thể đờ ra trước gương ngồi chải đầu.
Nhưng do thất thần nên Thiển Thanh không chú ý lực độ, giật đến một mảng da đầu nên nhẹ giọng hô đau..
Tiếng kêu này kinh động Giản Già, nàng nhìn thấy mặt Thiển Thanh nhăn lại đang ngồi xoa xoa đầu, bèn cười nhẹ, đi tới, lấycây lược gỗ trên tay Thiển Thanh, nói “Thực ngốc, chỉ như vậy cũng có thể tự làm đau mình.”
Nói xong liền cầm lược nhẹ nhàng chải đầu cho Thiển Thanh. Tóc Thiển Thanh thật rất tốt, mềm mại suông mềm, lúc rơi trên vai thực xinh đẹp.
Giản Già lấy tay cầm một ít chậm rãi chải, sau đó mở miệng nói “Thanh Nhi.”
Thiển Thanh nhìn hình ảnh Giản Già trong gương, có chút khó hiểu “Làm sao vậy, Giản Già?”
Giản Già cúi người đặt cằm trên vai Thiển Thanh, hơi thở làm cho Thiển Thanh ngứa ngứa rụt rụt cổ lại.
“Ngươi thích nơi này sao? Nếu…… Chúng ta rời đi, có luyến tiếc hay không?”
“Sẽ không,” thanh âm Thiển Thanh rất nhẹ, nhưng lại rất kiên định “Chỉ cần nàng luôn ở bên cạnh ta, thì như thế nào cũng được.”
Trầm mặc một chút, Thiển Thanh nói tiếp “Chúng ta phải rời khỏi đây sao?”
“Bây giờ còn chưa phải lúc.” Giản Già nghiêng người hôn lên hai má Thiển Thanh “Còn phải chuẩn bị đã.”
Trong mắt Giản Già hiện lên sự thông suốt, Thanh Phong nói đúng, những thứ trân quí của mình phải tự mình bảo hộ (giữ lấy+ bảo vệ+chăm sóc đã giải thích ở chương trên), nếu không thì khi mất đi sẽ hối hận không kịp.
Hai má nam tử bị đánh cho sưng đỏ, chật vật ngã xuống đất, tóc hỗn độn, một chút cũng không nhận ra sự xinh đẹp vộ song lúc ban ngày.
“Nói, ngươi đi làm cái gì?”
Thanh Phong cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống “…… Đại công tử, ta thật sự chính là thân mình không thoải mái nên đi tới đại phu, ta…… Ta không có làm cái gì khác……”
Triệu Dương hừ lạnh, nắm lấy chén trà hung hang ném đến người trên mặt đất “Đừng tưởng rằng thẩm thẩm sủng ngươi là có thể muốn làm gì thì làm, ta có thể phế đi ngươi!”
“Đại công tử…… Ngươi tha ta đi, ta thật sự cái gì cũng không làm……”
“Ta thấy ngươi cũng không có cái gan đó!” Triệu Dương mắng một câu, rồi nói với người kế bên “Đem người đưa trở về, nói rằng hắn gặp kẻ xấu, được chúng ta cứu.”
“Vâng, công tử.”
Nhìn người hầu đem Thanh Phong đi, Triệu Dương nhếch khóe miệng cười kinh miệt.