Cuối tháng một, sau kỳ thi nghiên cứu sinh, tôi không chỉ gầy đi mấy ký, tinh thần còn được nhẹ nhõm hơn. Lúc rãnh rỗi không việc gì làm, tôi sẽ cầm thẻ thư viện của Mộ Thừa Hòa vào thư viện của đại học A mượn vài quyển tiểu thuyết ngôn tình về đọc.
Chớp mắt thì Tết đã gần đến, sau khi thương lượng với nhau, tôi và Mộ Thừa Hòa quyết định đón tết ở thành phố B. Như vậy thì mẹ tôi không phải chạy đi chạy lại, mặt khác vì mẹ và ông bà của anh ấy cũng ở bên đó. Càng gần đến ngày gặp người nhà của Mộ Thừa Hòa thì tim tôi đập càng nhanh, tôi không ngừng hỏi anh ấy về khẩu vị của mẹ anh, ba kế, em gái, ông bà, thích ăn lạc hay ăn mặn.
Thật ra thì hồi cuối năm ngoái tôi và mẹ của Mộ Thừa Hòa đã có một buổi gặp gỡ chính thức, nhưng bác ấy rất vội, vì thế cũng không nói được gì. Đó là một phụ nữ trung niên ngoài năm mươi, đã tiều tụy hơn so với người phụ nữ mà tôi nhìn thấy năm xưa, mái tóc ngắn mạnh mẽ đã uốn xoăn lên một chút. Bác ấy có hơi phát tướng, nhưng nước da rất trắng, có lẽ đây là điểm tương đồng nhất của hai mẹ con họ.
Bác ấy đối với tôi cũng tương đối hiền hòa, song thấp thoáng vẫn mang vẻ uy nghiêm, khiến tôi có hơi khẩn trương, hơi sợ hãi.
Mộ Thừa Hòa bảo: “Lúc nhỏ anh cũng sợ bà ấy, chuyện bình thường thôi. Sau này khi quen hơn rồi thì em sẽ không sợ nữa. Huống chi chúng ta đâu có sống chung với mẹ.”
Vốn dĩ sinh nhật của Bạch Lâm vẫn chưa đến, nhưng vì hôm sau tôi và Mộ Thừa Hòa phải đến thành B, cho nên chúng tôi đã ăn mừng sớm vào thứ bảy. Sư huynh Lý vẫn còn ngại vì Mộ Thừa Hòa còn đang dạy anh ấy, thế là vẫn lễ phép gọi một tiếng: “Thầy Mộ.”
Tôi liền nói: “Hay đấy, vậy thì Tiểu Bạch à, cậu phải gọi mình là sư mẫu rồi.”
Mộ Thừa Hòa phì cười.
Bạch Lâm oán trách sư huynh nhà nó: “Anh bị bệnh sao, tự mình giáng cấp thì thôi còn kéo theo em. Nể tình Tiết Đồng lớn hơn em một chút, anh gọi tỷ phu là được rồi.”
Tôi cười ha hả.
Giữa chừng Mộ Thừa Hòa có đi vệ sinh, Bạch Lâm nhìn bóng lưng anh ấy rời khỏi mà cảm thán: “Ôi! Một thần tiên thế này mà cuối cùng lại bị hủy trong tay cậu.”
“Đi chỗ khác chơi!” Tôi vừa cười vừa đánh nó.
Đến lúc gần ăn xong, tôi tình cờ trông thấy nhóm người Lưu Khải tan tiệc đi ra phòng riêng. Chúng tôi ăn ở bên ngoài, Mộ Thừa Hòa và sư huynh Lý ngồi một bên, tôi và Bạch Lâm ngồi một bên. Hướng đi ra của Lưu Khải vừa đúng đối diện với tôi, ban đầu tôi chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy cậu ấy.
Lưu Khải cũng tình cờ nhìn về phía tôi, sau đó là nhìn bóng lưng của Mộ Thừa Hòa.
Bạch Lâm thấy tôi nhìn thì cũng nhìn theo xem có gì thú vị, Lưu Khải gật đầu chào nó, sau đó cười chào tôi.
Quá trình này không hề kinh động đến hai người ngồi đối diện, chỉ có tôi và Bạch Lâm biết.
Vài phút sau, điện thoại của tôi tít lên một tiếng, hóa ra là tin nhắn của Lưu Khải — “Chúc mọi người năm mới vui vẻ.”
Phim truyền hình thường có những cảnh tình nhân cũ gặp lại nhau, thông thường sẽ nói hạnh phúc trăm năm, hay là anh sẽ đợi em gì gì đó, không thì hậm hực hét: Hãy đợi đấy. Lưu Khải không như vậy, cậu ấy chỉ gửi một tin nhắn đơn giản, lưu trong thùng thư cũng không có gì nổi bật. Song không hiểu tại sao, tôi lại có một cảm giác, tựa như….. quên nhau từ đây. Hoặc giả mai này sẽ còn gặp nhau trong cùng một thành phố, sẽ chào hỏi nhau, bạn bè lâu năm gặp gỡ, chắc sẽ cười một cái, nhưng không thể có tình hữu nghị gì nữa.
Tôi nhìn màn hình điện thoại một lúc, cuối cùng khẽ gập máy lại.
Mộ Thừa Hòa hỏi: “Nhận được gì vậy?”
Tôi cười hi hi nói: “Lưu Khải chúc chúng ta năm mới vui vẻ.”
Bạch Lâm ho húng, “Hì, cậu cũng thành thật ghê.”
Chúng tôi ngồi ăn đến rất khuya, cùng trò chuyện với Bạch Lâm về những kỷ niệm thời đại học, mỗi một câu chuyện đều là một lời cảm khái, để đến cuối cùng chúng tôi đều uống rất nhiều. Sư huynh vì đang ngồi cùng bàn với thầy giáo nên không dám làm quá. Mộ Thừa Hòa thì vừa uống trà vừa cười trong những câu chuyện của chúng tôi.
Sau khi thanh toán, tôi và “vợ chồng” Bạch Lâm đi vệ sinh, Mộ Thừa Hòa ngồi lại trông chừng túi xách.
Bạch Lâm vừa rửa tay vừa chờ tôi, nó nói: “Nói cậu nghe bí mật này nè, có thể là sư huynh sẽ cầu hôn mình trong ngày sinh nhật năm nay đó.”
Tôi há miệng bất ngờ, “Thật hay giả vậy?”
“80% là thật.”
“Sao cậu lại biết?” Tôi bồn chồn.
“Với cái tính của anh ấy, mình có thể không biết sao? Anh ấy đặt nhà hàng, rồi đặt cả hoa, mình thấy phiếu thanh toán rồi còn gì. Vậy mà anh ấy còn tưởng đã giấu kỹ lắm.” Nét mặt của Bạch Lâm hoàn toàn là bất lực với sư huynh nhà nó.
Tôi phụt cười.
Ra khỏi phòng vệ sinh, chúng tôi nhìn thấy sư huynh đang đứng hong tay trong lúc chờ đợi, vẻ mặt khờ khạo, tôi không nhịn được, lại “phụt~” cười.
Bạch Lâm thụng vào người tôi.
Nhân viên phục vụ đã thu dọn bàn, một người mang ra cho Mộ Thừa Hòa ly nước lọc. Anh ấy đang cầm bút, viết vẽ gì đó trên miếng lót, thấy chúng tôi ra thì liền đứng dậy, rồi rất tự nhiên mà cất tấm đế ly ấy vào túi.
Tôi ăn hơi nhiều, bụng nặng vô cùng, bèn đề nghị với Mộ Thừa Hòa ra hồ dạo một lúc.
Vào mùa đông, gió đêm ngoài hồ rất lạnh, xoáy thẳng vào cổ tôi, tôi bèn luồn tay vào áo măng tô của anh ấy để giữ ấm, gương mặt áp vào lòng ngực đối diện, tham lam với mùi hương của anh.
“Em lạnh không?”
“Có anh ở đây thì không lạnh nữa.” Tôi nói.
Ngước lên nhìn chiếc đồng hồ to trên quảng trường, tôi hỏi: “Anh còn nhớ lần trước chúng ta tới đây là ngày nào không?”
“Ngày 29 tháng 1. Hôm đó, chúng ta đã cùng đếm ngược ở nơi này.”
“Mới đây đã hai năm rồi.” Nhớ lại chuyện xưa, nhiều cái như đã rất xa vời, nhiều cái lại như ở trước mắt.
“Tiết Đồng, em thấy hạnh phúc không?” Anh ấy chợt hỏi.
“Hạnh phúc, có anh ở bên cạnh, em sẽ mãi hạnh phúc.”
Tuy không thể cũng không dám nhìn mặt anh ấy, nhưng tôi cảm giác được hình như anh ấy đã cười khi nghe câu trả lời này.
Lát sau, anh ấy mới nói chầm chậm: “Trước đây có người từng nói với anh, sẽ có một người xuất hiện vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời anh, sau khi giao điểm hình thành, hai đường thẳng này sẽ trùng lên nhau rồi tiếp tục nối dài, mãi đến tận cùng của sinh mạng. Anh đã từng tưởng rằng, cuộc đời anh sẽ không còn gì khác ngoài những công thức và số liệu, nhưng sau này anh đã phát hiện, người đó thật sự tồn tại……”
Phía xa có vài người lớn đang dắt tay trẻ con đốt pháo hoa, người đàn ông trông như là bố ấy dẫn đầu đi trước, đốt lửa lên xong liền vội dắt theo đứa bé mập ú chạy trở về. “Bùm ~” một tiếng, bầu trời rộ lên một đóa hoa màu đỏ tím thật to, sau vài giây ngưng đọng trên không, chúng lại như những sao băng màu bạc lũ lượt rũ xuống mặt hồ.
Anh ấy đã ôm lấy tôi từ phía sau, chống cằm trên đỉnh đầu của tôi.
Tôi cắn nhẹ môi, thầm sung sướng trong lòng, nhưng đợi cả nửa ngày trời cũng không nghe được những lời tiếp theo nữa, thế là tôi hối thúc bằng giọng ngọt ngào: “Tiếp đi.” Tôi đang chờ câu nói ấy.
“Tiếp gì?” Anh ấy hỏi ngược lại.
“Anh!”
“Vậy anh có muốn biết lúc ấy em đã ước điều gì không?” Tôi quay lại hỏi.
“Ước gì?”
“…… không nói anh nghe.” Hớ…
Vậy là huề rồi.
Một lúc sau, anh ấy đi lấy xe. Tôi đứng ở vị trí cũ chờ anh ấy trở lại, đôi tay nhét vào túi áo khoác, tôi chợt phát hiện! Trong túi có một mảnh giấy cứng!
Tôi vừa nghi ngờ vừa lấy nó ra, đó là một đế ly hình tròn, hình như là của nhà hàng ban nãy. Trên giấy có in hình quảng cáo của một trò chơi gì đó, đại khái là hoạt động đón chào lễ tình nhân sắp tới.
Tôi cầm cao lên nhìn.
Mảnh giấy cứng này màu trắng, phía trên có vài phiến lá hoa đào màu hồng phấn được in nổi, bên cạnh tên của trò chơi và những dòng ghi chú là một câu thơ ca được in dọc — Nếu có em kề bên, chỉ ngưỡng mộ uyên ương không làm tiên.
Nhìn kỹ lại, thật sự rất giống một tấm danh thiếp được in ấn sắc sảo.
Nhưng, sao lại nằm trong túi áo của tôi?
Tôi lật ra mặt sau của nó, không ngờ lại có một bài thơ.
“Thử sơn vô tuyết đạo vô hằng,
Thanh đồng hữu tâm diệp tương thừa.
Bất mộ thần phật càn khôn hòa,
Mai thượng Linh sơn bái Côn Lôn.
Nhất phương thanh huy tiền trần lãnh,
Sinh diệc hữu số dữ thiên tranh.
Hà nhu cô đăng chiếu khổ trúc,
Cầu tiên bất như cộng hoàng hôn”
(Tạm dịch:
Núi này vô tận tuyết vô không,
Ngô đồng xanh rì có lá cộng.
Thần phật càn khôn đây không mong,
Chỉ hối một thời lên núi trông.
Rực rỡ soi sáng đời lạnh lẽo,
Cuộc đời có mệnh cần chi đèo.
Nào đến đèn đơn soi cổng trúc,
Cầu tiên chi bằng có em theo.)
(Thật ra thì dịch cũng như không dịch, GG để bản gốc Hán Việt luôn chủ yếu là vì bài thơ mà Mộ Thừa Hòa sáng tác vừa có tên của Tiết Đồng vừa có tên của anh í ^_^.)
Đây là bút tích của Mộ Thừa Hòa, chắc chắn là anh ấy đã viết trong lúc chúng tôi đi vệ sinh, vì quá gấp rút, hai chữ “Hoàng hôn” cuối cùng chưa kịp khô mực, bị lem ra một chút. Rồi sau đó, chắc chắn anh ấy đã thừa lúc tôi không để ý, bỏ vào túi áo khi ôm tôi.
Đột nhiên, trăm ngàn cảm xúc dồn vào tim.
Anh ấy đã đi ra khoảng mười mét. Gió ở ngoài hồ lại thổi lên, tóc tôi bay phất phới, tôi không cầm được lòng gọi lớn tên anh ấy: “Mộ Thừa Hòa!”
Anh ấy dừng bước, quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tôi giơ cao vật trong tay mình. Anh ấy ngẩn ra một lúc, sau đó hai mắt híp lại, khóe môi cong lên.
Tôi tiếp tục đưa tay để lên miệng hỏi lớn: “Anh nói xem, tên của người đó có phải là Tiết Đồng không?”
Anh ấy đã nghe thấy, khẽ gật đầu, ý cười càng thêm nồng nàn.
Tôi vén lại những sợi tóc bị gió thổi tung, nhìn gương mặt tươi đẹp của anh ấy, đôi chân nhích lên một chút, sau đó tôi chạy nhanh về phía anh, xòa vào lòng anh, không muốn rời khỏi nữa.
Mộ Thừa Hòa, anh có biết không? Ước nguyện năm đó của em là: Hy vọng người đang đứng ở trước mắt có thể yêu em.
“Thừa Hòa.” Tôi dụi dụi vào áo của anh.
“Ừm.”
“Có chuyện này em phải nói thật với anh.”
“Chuyện gì?”
“Thật ra thì…. em không mấy hiểu ý nghĩa của bài thơ đó.”