Bà quản gia nhìn cô nghi hoặc vì trên tay cô còn cầm theo chiếc va li nhỏ.
"Hức...thím Phùng con muốn gặp ba con"
Cô khóc lóc nhìn thím, thím đau lòng dẫn cô vào nhà. Cô là con cưng của ông bà chủ tuy là tính cô hống hách nhưng ngày thường cô cũng không dám hỗn với bà.
Với lại bà coi cô như con gái rượu của mình vậy.
Tô Khách Chiêu và vợ mình nghe thấy tiếng con động thì thức dậy xuống nhà xem là ai thì thấy con gái một mặt ủy khuất nước mắt chảy tùm lum nhem nhuốc.
Ông vội vàng đi tới nhìn xem con gái rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Nhiễm Nhiễm là ai làm con khóc, là tên nào dám bắt nạt con gái của ba"
"Hức...ba...ba ơi...hức"
Cô khóc lóc ôm lấy ba nũng nĩu, ba cô ôm lấy bả vai cô an ủi hỏi han, giọng của Tô Khách Chiêu có chút tức giận.
"Thằng nào dám làm con khóc nói ba nghe xem nào?"
"Là thằng con rể cưng của ba đòi ly hôn với con"
"Tưởng gì chứ ly hôn nó ba tìm cho con thằng khác, nín đi ba thương, đàn ông tốt trên đời này không thiếu"
Ông Tô cưng chiều để con gái ngồi xuống ghế rồi ra hiệu cho thím Phùng đi chuẩn bị đồ ăn.
"Là thư kí bên cạnh...anh ấy bắt nạt con...công nhận ta dám lên mặt với con hức...con không chịu đâu?...hức...hức"
Cô làm nũng trước mặt ba mình, ông Tô chỉ được cô là đứa con duy nhất nên hết sức chiều nó.
"Con yêu tâm ba sẽ xử lí con bé đó sau, ngoan đừng khóc"
"......"
Chuyện khá lắng xuống cho đến ngày thứ ba, anh vẫn ở lì trong công ty chưa muốn về nhà.
Còn cô cũng ở lì nhà ba mình ăn bám nhưng hình như cô cảm thấy không khỏe trong người nên đi khám.
"Chúc mừng Tô ŧıểυ thư, cô có thai rồi"
Câu nói của bác sĩ văng vẳng bên tai cô lúc nãy đến giờ, cầm trên tay tờ giấy khám thai cô chưa kịp định hình tốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Cô cười chua chát, cuộc đời Tô Nhiễm cô tàn trong tay Kỳ Duật anh rồi.
"Kỳ Duật ơi Kỳ Duật sao anh để lại cục nợ to như vậy cho tôi chứ?"
Chừng 10 giờ trưa anh rũ rượi bước chân vào nhà cứ ngỡ cô còn ở nhà nên anh tùy tiện ngồi chễm trệ trên sopha nói.
"Nhiễm Nhiễm lấy giùm tôi ly nước"
Một hồi lâu mà không có ai trả lời anh. Anh nghĩ lại buổi tối hôm ấy thì mới nhận ra là cô ấy chắc về nhà ba rồi, cô ấy lại giận anh rồi.
Anh ngồi dậy tính đi lấy nước thì một tờ giấy trên bàn và mảnh vỡ lung tung đập vào mắt anh.
Kỳ Duật cầm lên đọc một hồi, mắt anh trợn lên nhìn "Đơn Li Hôn". Kỳ Duật tức giận vò nát từ giấy vứt ra xa rồi chạy vội vàng lên phòng.
Cảnh tượng áo quần rơi bừa bãi trên sàn khiến anh đơ con mẹ nó cảm xúc.
Kỳ Duật chạy vội xuống cầu thanh thì điện thoại reo lên, anh dừng bước lấy điện thoại áp lên tai nghe.
Một giọng nói trong veo ngọt hơn đường vang lên pha lẫn sự vui mừng và cả sự chế giễu.