Hương hoa đào nhẹ nhẹ tỏa vào khoan mũi, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng vươn ra đón lấy từng đợt cánh hoa tựa như đang đón từng đợt y hương, vô vàn đợt tàn hoa lả tả rơi rụng cuốn theo dòng nước.
Ta đứng ở tiểu ốc trước rừng đào hoa, từng đợt gió thay nhau thổi làm đào hoa trên cành rung động rơi tán loạn. Nguyên lai, ta đã trú ở Lan Khê trấn được một năm lẻ hai tháng, cất bước trên con đường mòn trải đầy cánh hoa, hương hoa vẫn phản phất nơi mũi.
Ta vươn tay, hợp hai bàn tay lại làm một, đón lấy những cánh hoa đang rơi xuống không ngừng, đón đến lúc cả lòng bàn tay tràn ngập cánh hoa, đã lâu tâm tư chưa từng có được một cảm thụ sung mãn như thế này.
“Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng ”
(Ngày này năm ngoái tại cửa đây
Hoa đào và mặt người cùng ánh lên sắc hồng)
Ta cúi đầu nhẹ ngâm, nhìn đóa hoa phấn nộn tuyệt mỹ trong tay, xuất thần hồi lâu, đến khi bừng tỉnh tâm trí, lại không nhớ mình đã nghĩ cái gì.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ.
Ðào hoa y cựu tiếu xuân phong.
(Trước sau chẳng thấy bóng người
Hoa đào năm ngoái còn cười gió xuân)
Thanh âm trầm thấp, u ám vẫn lạnh lẽo như trước, lãnh đạm như băng, chẳng biết vì sao nay lại có thêm một phần tang thương. Ta quay đầu nhìn Hàn Minh – một thân hắc sắc trường bào theo gió luật động, trong mắt hiện lên sắc kinh ngạc, ta nhớ rõ hắn chỉ đến mỗi tháng một lần, mà rõ ràng, đây là lần thứ hai trong tháng này.
Hắn đến trước mặt ta, từ trên ngọn cây bẻ xuống một nhành đào hoa, cài vào tóc ta, nói: “Ngươi xem, gương mặt này vẫn là nhân diện đào hoa” Hắn nhẹ nhếch khóe môi như một nụ cười nhẹ, đổi lại chỉ là một cái liếc mắt tức giận từ ta.
Ta tháo cành hoa đang cài bên đầu xuống, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay: “Ngươi tới chỉ để giễu cợt ta?” Khẩu khí của ta có phần đông cứng vì xấu hổ.
“Ta chỉ nói sự thật, quả thật là rất đẹp” Hắn còn ra sức gật đầu với ta, ánh mắt nhìn thẳng cứ như muốn chứng minh điều mình vừa nói là sự thật. Bất quá, ta không nhìn hắn, chỉ đưa mắt nhìn ra một mảng trời xa xăm. “Nói đi, lần này ngươi tới có chuyện gì?”
“Ta sắp thành thân” Trong thanh âm của hắn mơ hồ ẩn giấu một tia tự giễu “Là hoàng thượng tứ hôn, với Linh Nguyệt công chúa.”
“Hoàng thượng ….” Hai tiếng hoàng thượng khiến ta than nhẹ một hơi, sau đó là cười nhạt, Hoàng thượng hiện tại chính là Kỳ Tuyên đế Nạp Lan Kỳ Hữu, từ nửa năm trước chàng đã bước lên ngôi vị đó. Thật sự rất nhanh, chàng nay đã là hoàng đế.
“Thành thân là chuyện tốt.”
Đột nhiên phía sau ta truyền đến thanh âm bẻ gãy của nhành cây, vô cùng thanh thúy. Ta quay đầu nhìn nhánh cây vừa bị bẻ gãy trong tay hắn, nguyên là là hắn đang tức giận. Ta nhẹ nhàng nở nụ cười: “Linh Nguyệt công chúa chỉ là tính tình kém một chút, những thứ khác đều rất tốt” Ta thấy những ngón tay đang nắm nhánh cây kia đã siết đến trắng bệch, chẳng lẽ cưới nàng lại khiến hắn thống khổ vậy sao?
“Đúng, nàng thì cái nào cũng tốt, chỉ là, ta không yêu nàng” Một hồi lâu, hắn mới buông lỏng ngón tay, nhánh cây đột ngột mất lực cản, rơi xuống mặt đất, lại tạo thành một thanh âm khe khẽ.
“Vậy ra, ngươi đã có người trong lòng?” Ta nhíu mi cười nhẹ, dùng ánh mắt ái muội nhìn hắn, hắn lập tức quay đầu né tránh.
“Ngươi đừng nói lung tung” Hắn hạ giọng nói một câu, biểu tình mất tự nhiên, đây là lần đầu ta nhìn thấy hắn trong bộ dạng thế này, liền trêu ghẹo thêm “Ngươi đang khẩn trương?”
“Ngươi đừng nói lung tung” Hắn hạ giọng nói một câu, biểu tình mất tự nhiên, đây là lần đầu ta nhìn thấy hắn trong bộ dạng thế này, liền trêu ghẹo thêm “Ngươi đang khẩn trương?”
“Ta không có” Thanh âm của hắn chợt đề cao khiến thanh âm trêu cợt của ta phút chốc im bặt. Ta không quen nhìn hắn như thế này, chẳng giống hắn chút nào, trước đây cho dù ta có đùa cỡn quá trớn thế nào, hắn tuyệt đối cũng sẽ không vì vậy mà tức giận, tâm tình hắn hôm nay tựa hồ thật sự không tốt. Hắn nhìn ta, thanh thanh yết hầu “Ta xin lỗi.”
Ta khẽ lắc đầu ý bảo không sao, biểu cảm tức giận trên mặt được bình ổn, thanh âm của hắn lại chuyển thành lãnh đạm “Tháng sau ta sẽ thành thân, đại hôn lần này chuẩn bị cũng khá gấp gáp, có thể trong bốn tháng sẽ không thể đến gặp ngươi.”
“Ta tự biết chiếu cố chính mình, ngươi cứ an tâm mà toàn ý lo đại hôn đi” Sau khi nói xong, ta trầm tư hồi lâu “Lần này ngươi đại hôn, ta đây chẳng có lễ vật gì có thể tặng, vậy để ta hát một khúc Niệm nô kiều tặng ngươi.”
Ta thanh thanh cổ họng, trong lòng có chút khẩn trương. Bởi vì đã lâu không khai xướng, chỉ sợ bản thân hát chẳng được hay, vì thế liền đưa lưng về phía hắn, ánh mắt mờ mịt nhìn đào hoa, nhỏ giọng hát:
Tiêm yêu niểu niểu, đông phong lý, sính tận phinh đình thái độ
Ưng thị thanh hoàng thiên trước ý, tận bả thiều hoa phó dữ
Nguyệt tạ hoa đài, châu liêm họa hạm, kỷ xứ đôi kim lũ
Bất thắng phong vận, mạch đầu hựu quá triều vũ.
(Eo nhỏ lay động, gió đông thổi, tư thái tuyệt sắc hơn người
Nhận ơn hoàng thiên ban cho, xuân sắc tỏ bày
Dung nhan tạ từ, rèm châu ngăn cách thế gian, kim lũ (vải kim tuyến) trải đầy
Không thể thắng phong ba, quay đầu nhìn lại cơn mưa đã qua)
Xướng ca đến đây, thanh âm nguyên bản khe khẽ của ta dần phóng đại, khai mở, lên xuống dật dìu, những vết thương chôn sâu nơi đáy lòng dường như cũng đã có thể thấy được.
Văn thuyết bá thủy kiều biên, niên niên xuân mạc, mãn địa phiêu hương nhứ
Yểm ánh tịch dương thiên vạn thụ, bất đạo ly tình chính khổ
Thượng uyển phong hòa, tỏa song trú tĩnh, điều lộng kiều oanh ngữ
Thương xuân nhân sấu, ỷ lan bán hướng diên trữ.
(Từng nghe bên cầu Bá Thủy, quanh năm chẳng có mùa xuân, chỉ có sương mù giăng kín đất
Ánh tịch dương lấp ló phía sau nghìn vạn đại thụ, đường tình duyên không ngờ quá đắng cay
Cây lay động theo gió, ô cửa nhỏ lại một sáng yên bình, vang vọng thanh âm cười đùa của giai nhân
Thương thay cho dáng xuân gầy, ngày ngày bên lan can mỏi mắt đợi chờ)
Mãi đến lúc ánh tịch dương khuất hẳn sau núi, vạn dặm thiên vân vì mất đi ánh sáng soi rọi cũng giấu đi tung tích, hòa mình vào bóng tối. Hàn Minh vừa rời khỏi Lan Khê trấn, ta đã tiễn hắn đến tận trấn khẩu rồi mới trở về Đào Nguyên cư. Đào Nguyên cư này là do Hàn Minh mời người có chuyên môn đến tạo nên, bên trong thực im lặng, không ai có thể đến quấy rầy ta, nhờ vậy ta có thể ngày qua ngày, an nhàn yên tĩnh.
Đẩy cửa vào phòng, ta bước đến ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thẩn nhìn gương mặt này phản chiếu trong gương đồng, thanh tú thoát tục, da thịt trắng nõn như giấy, mơ hồ có chút yếu bệnh, chỉ có ánh mắt vẫn sâu tựa biển, rạng rỡ phiếm quang như ngày nào, mỗi khi ngưng mắt cười nhẹ, hai bên liền lộ ra hai lún đồng tiền nho nhỏ, đáng yêu động lòng người.
Kể từ ngày ấy té xuống sườn núi, ta đã được Hàn Minh cứu, hắn đem ta về Kỳ quốc, thu xếp ta lưu lại Lan Khê trấn.
Ta không biết hắn rốt cuộc đã tìm ra ta bằng cách nào, không biết nhưng cũng không muốn biết, chuyện cũ trước đây ta đã không còn muốn nhớ lại. Ta vẫn nhớ rõ, gương mặt này đã lãnh đủ năm đạo chủy thủ của Linh Thủy Y, nhìn thấy đã ghê người. Nhưng khiến ta bận tâm không phải là gương mặt của mình, mà chính là đạo tấu chương kia, ta phát điên mà truy vấn Hàn Minh, hỏi hắn khi cứu ta có nhìn thấy nó không, nhưng hắn chỉ trả lời lúc cứu ta cái gì cũng không thấy, nước mắt tích tụ trong người liền lập tức tuôn trào. Ta lúc này chỉ có phong tấu chương kia là minh chứng cho tình yêu của Kỳ Hữu dành cho ta, bây giờ cả thứ duy nhất có thể dùng để an ủi bản thân cũng tìm không thấy, ta chẳng thể làm gì ngoài tuyệt vọng.
Sau đó, ta lại nhốt mình trong phòng, căn bản không gặp Hàn Minh, cũng không cho hắn gặp ta, mang một gương mặt bị hủy như thế, ta còn cách nào hé ra gặp người? Nhưng hắn một chút cũng không để tâm đến bộ dạng này của ta, luôn ở bên cạnh an ủi ta, có lẽ, những ngày đó chính là những ngày hắn phải nói nhiều nhất trong suốt một kiếp này.
Năm ngày sau, ta rốt cuộc cũng có thể tỉnh táo trở lại, chỉ là gương mặt thôi mà, nói cho cùng nó cũng chỉ là một lớp da. Nhưng sau đó Hàn Minh lại dẫn đến một vị thần y, công phu dịch dung của y có thể coi là thiên hạ nhất tuyệt, mục đích chỉ để khôi phục dung mạo cho ta, lại bị ta cự tuyệt.
“Cô nương muốn có một gương mặt như thế nào?”
“Bình thường.”
“Còn gì nữa không?”
“Chỉ cần bình thường là đủ.”
Nghĩ đến ngày ấy, thần y sau khi đối thoại cùng ta, bộ dáng không nói được gì mà nhìn trân trân Hàn Minh của hắn thật rất buồng cười, có lẽ hắn cho rằng mọi nữ tử trên thế gian này đều theo đuổi mỹ mạo. Nhưng ta không nghĩ bản thân lại cần một mỹ mạo nữa, ta không muốn nhìn lại gương mặt đã bị hủy đó, càng không muốn nhìn đến gương mặt giống y Viên phu nhân đó, ta không muốn bị lợi dụng thêm một lần nào nữa, nên ta chỉ cần một gương mặt thanh tú đạm nhã, một cũng sống bình phàm vô kỳ như bao người.
Khi ta nói lời cảm tạ với Hàn Minh, hắn lại bảo hắn chỉ trả ân cứu mạng của ta. Ta chỉ có thể chua xót mỉm cười, cứ coi như ngày ấy quyết định cứu hắn là ta đã đúng, , nếu không giờ này ta đã sớm chết thảm nơi thâm sơn, trên thế gian đã không còn một người tên gọi Phức Nhã.
Ta chưa thể chết, chưa thể chết trước Kỳ Hữu, ngay cả khi ta và chàng vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại, mỗi tháng, chỉ cần mỗi tháng đợi Hàn Minh đem tin tức về Kỳ Hữu đến cho ta, như vậy đã đủ rồi.
Một năm trước, hoàng thượng lâm trọng bệnh, Đông cung một phen biểu diễn tiết mục binh biến, muốn bức hoàng thượng thoái vị. Hoàng thượng vốn là kẻ khôn khéo, tại một nơi bí mật gần hoàng cung đã bố trí hết thảy cho Kỳ Hữu, ngày Đông cung bức thoái vị, đại quân bất ngờ xuất động, tóm gọn một ổ. Thái tử bị người người lên án, hoàng thượng phẫn nộ hạ lệnh phế truất, trục xuất khỏi hoàng cung vĩnh viễn không được quay lại. Hoàng hậu mang tội danh không quản giáo tốt thái tử, đem nhốt vào Lãnh cung đời này vĩnh viễn không được ra khỏi. Nạp Lan Kỳ Hữu thân là đứa con duy nhất còn lại của hoàng hậu danh chính ngôn thuận bước lên ngôi vị thái tử. Nửa năm sau, hoàng thượng vì bệnh băng hạ tại Dưỡng Tâm điện, thái tử đăng cơ, lấy danh hiệu Kỳ Tuyên đế, tôn người đứng đầu cửu tần – Hàn chiêu nghi làm thái hậu, sắc phong thê tử kết tóc Đỗ Hoàn làm hoàng hậu.
Hai tháng sau, hoa đào đều đã tàn hết, một phiến đào lâm bỗng choáng ngợp trong màu phấn nộn của bạch đào, đào trĩu quả lan từ tiểu viện đến tận chân tường. Ta đang đứng trong viện, bất chợt nghe thấy vài thanh âm trong trẻo truyền đến, sau một hồi lắng nghe, ta xác định đây là thanh âm của tiểu hài tử. Đến đây ta đã đoán ra là có mấy tiểu hài tử háu ăn, muốn hái những quả đào mọc qua bờ tường. Tính trẻ con của ta nhất thời nổi lên, lập tức đẩy cửa bước ra, vài đứa nhỏ trông thấy ta, lập tức muốn nhanh chân bỏ chạy.
Ta không nhanh không chậm gọi bọn chúng “Muốn ăn đào cứ tùy tiện tiến vào”. Bọn chúng nhìn ta kỳ quái, giống như không tin, cứ vậy đứng bất động tại chỗ.
“Tiến vào đi!” Ta hướng bọn chúng vẫy tay, rất nhanh, chúng liền chạy về phía ta, ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó dẫn vào trong viện. Không thể phủ nhận, ta rất thích trẻ con, bởi vì chỉ có ánh mắt của chúng mới là đơn thuần vô tạp niệm. Chỉ có trong mắt chúng, ta mới tìm lại được sự tinh thuần của chính mình, nhưng chút tinh thuần đó của ta đã sớm lu mờ theo tháng năm chuyển dời, ta thật mong rằng bọn trẻ có thể giữ được sự tinh thuần của mình đến cuối đời.
Ta hái xuống một quả đào hồng căng từ trên cành, cười nhìn bọn trẻ: “Nếu các đệ muốn ăn đào, phải đối được một câu thơ của tỷ tỷ, đối hay được ăn đào, được hay không?”
Mấy tiểu hài tử dùng sức gật đầu, ta bắt đầu lưu chuyển ánh mắt:
“Lựu chi a na lựu thật phồn, lựu mô khinh minh lựu tử tiên (Lựu trên cành thật nhiều, dưới dương quang trông thật sáng tươi). Ai có thể nói câu còn lại?”
Bọn chúng đều nhìn nhau, không biết đối đáp thế nào. Lúc này ta mới giật mình, bọn chúng chỉ là trẻ con, làm sao có thể lợi hại đến mức tiếp nổi câu này, đang tính đổi sang câu khác dễ dàng hơn, đã thấy một nam hài tuổi chừng mười hai giơ tay lên, nói:
“Tỷ tỷ, ta biết. Đây là bài Thạch lựu của Lý Thương Ẩn thời nhà Đường, câu tiếp theo là
Khả tiện dao trì bích đào thụ
Bích đào hồng giáp nhất thiên niên
(Đào kia sum suê bên hồ nước
Hồng đào kia đã một ngàn năm)”
Hắn không chút do dự mà đọc tiếp. Mắt ta phút chốc lóe sáng tinh quang, không ngờ tại một tiểu trấn thế này lại có một nam hài lợi hại như vậy. Ta đưa trái đào cho nó, hỏi “Đệ tên là gì?”
“Ta tên Triển Mộ Thiên, sở dĩ cha đặt tên cho ta là Mộ Thiên, chính là hy vọng một ngày nào đó ta có thể vì triều đình ra sức, mộ thiên nhan”. Hắn tiếp nhận quả đào từ tay ta, xoa xoa mấy cái, há mồm cắn một phát rõ to.
Ta nhẹ vuốt trán nó, vừa nghe hắn nói đến ba chữ “mộ thiên nhan” ta liền cười khổ. Dân chúng ai cũng có khát vọng đến triều đình làm quan, lại không biết rằng tại triều đình nếu ngươi không có thế lực, thì một chỗ nhỏ bé để dung thân cũng không có nổi. Trừ phi ngươi thăng quan quyền quý, có vây cánh để dựa vào, có như vậy mới mong được thi triển khát vọng.
Khi suy nghĩ của ta bắt đầu trôi dạt về phương xa cũng là lúc hơn mười tên quan binh phá cửa xông vào, trưng bộ mặt hung thần ác sát tiến về phía ta, rất nhiều tiểu hài sợ đến mức trốn ra phía sau ta. Duy độc Triển Mộ Thiên vẫn đứng đó, bất động thanh sắc, chăm chú nhìn đám quan binh kia.
“Đăng ký danh tự của ngươi vào đây!” Nam tử cầm đầu lỗ mãng đưa một quyển sổ nhỏ và một cây bút lông về phía ta mà quát.
“Vì sao phải đăng ký?” Ta che chắn kỹ bọn nhỏ phía sau, chỉ sợ đám quan binh làm tổn thương đến chúng.
Hắn chẳng chút kiên nhẫn mà liếc nhìn ta, khẩu khí vô cùng khó nghe: “Tân hoàng đăng cơ, hậu cung cung nữ thiếu trầm trọng, Hoàng thượng có lệnh, trưng thu nữ tử dân gian vào cung làm tì.”
“Các ngươi rõ ràng là cường chinh!” Triển Mộ Thiên thế mà lại nhanh hơn ta một bước, khẩu khí sắc bén căn bản không giống một nam hài mười hai tuổi, rất có khí thế của bậc vương giả.
“Tiểu quỷ, không đến lượt ngươi xen mồm, xéo qua một bên” Tay hắn vung lên, một cái bạt tay như trời giáng đánh thẳng vào mặt Triển Mộ Thiên, nhưng tiểu hài tử lại dùng sức bắt lấy tay hắn, há mồm cắn. Chúng binh lính vừa thấy cảnh này, liền tiến lên lôi nó ra, phải tốn bao khí lực cuối cùng mới lôi ra được.
“Tiểu quỷ, ngươi chán sống rồi phải không?” Tên thủ lĩnh của đám binh lính lấy tay che miệng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt, gương mặt đỏ bừng, có thể thấy được phát cắn này của Triển Mộ Thiên vốn chẳng lưu tình.
Ta thấy một binh sĩ vung tay tính tát nó, liền tức giận xông ra chắn trước mặt, ngăn kẻ kia xuống ta: “Tiểu hài không hiểu, quan gia, người đừng so đo làm gì, ta liền đi theo các người tiến cung.”
Hoàng cung tường cao thềm ngọc, so với trước đây chẳng có mấy thay đổi, ngự hoa bốn mùa vẫn nở nơi cấm điện, bốn phía tường cao điêu khắc cửu long, sắc đỏ huy hoàng.
Một lần nữa bước vào Kỳ quốc hoàng cung, nơi này vẫn toát ra khí thế khuynh thế to lớn như ngày đầu, ta cùng với một ngàn dân gian nữ tử tiến cung được binh lính dẫn đến Quan Lăng điện, một vị công công đang cầm trong tay quyển sổ nhỏ, đọc tên chúng ta.
“Trần Tú Tú, Trương Lan, Vương Băng Phụng, Lý Tĩnh. Phân phó hầu hạ Đặng phu nhân ở Phụng Ngâm cung.”
“Mã Hương, Tiểu Ngọc, Triệu Đại Vân, Thượng Quan Lâm. Phân phó hầu hạ Nghiên quý nhân ở Vũ Vi Hiên.”
“Trịnh Tinh Nhi, Bạch Tử Đào, Trần Diễm, Vạn Hân Hân. Phân phó hầu hạ Hoa mỹ nhân ở Tử Nhã cư.”
Ta cúi đầu, nghe hắn đọc một tên rồi lại một tên, trong lòng dấy lên chua xót nhưng cần dần phai nhạt. Mấy ngày trước, ta còn nghĩ rằng bị tiến cung cũng tốt, có thể gặp lại chàng một lần, nhưng sao ta lại quên mất, chàng nay đã có hậu cung giai lệ ba nghìn người, cho dù gặp được thì đã sao, chỉ để thương tâm thêm.
“Tuyết Hải không có sao?” Công công gầm lên một trận, đem suy nghĩ của ta lôi ngược trở về, ta lập tức đáp: “Tuyết Hải có mặt.”
“Tuyết Hải, Trình Mộng Lâm, Tiểu Sảnh, Nam Nguyệt. Phân phó hầu hạ Tú quý tần ở Phiên Vũ các.”
Ta cùng với ba vị cô nương kia tiến vào Phiên Vũ các, cả ba đều tò mò nhìn quanh, tựa hồ lần đầu trong đời được thấy cung điện huy hoàng như thế này, nhịn không được trộm ngắm vài lần.
Chim chóc nhảy múa, nụ hoa tựa như đang nhỏe miệng cười. Văng vẳng đâu đây tiếng chim trống tìm bạn đời, bóng lan soi mình trong dòng nước xanh trong.
Cảnh này quả là xứng với danh xưng Phiên Vũ các, bên tai chỉ có cao sơn lưu thủy, thật là một nơi tốt. Không biết vị Tú quý tần này là người thế nào, dung mạo thiên tiên hay tuệ chất lan tâm?
“Được rồi, bản công công chỉ đưa các ngươi đến đây, các ngươi tự vào tham kiến Tú quý tần đi” Hắn nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi.
Đợi hắn đi xa, ta và các cô nương ở đây đồng loạt nhìn nhau, nhất thời ăn ý cũng tiến vào bên trong cánh cửa gỗ tử đàn. Tinh tế ngắm cảnh sắc bên trong, thầm nghĩ đến một câu thơ:
“Trù trướng đông lan nhất chu tuyết, nhân sinh khán đắc kỷ thanh minh.”
(Ngoài trướng tuyết đông rơi u sầu, nhưng sao nhân sinh vẫn tươi sáng.)
Mấy cánh cửa sổ theo gió thoáng dao động nhè nhẹ, những cán hạnh hoa theo gió rời cảnh, theo khe hở cửa sổ lưu nhập vào trong ốc, đáp lên mặt đất, khi gió thổi vào lại khẽ bay lên, song vẫn lại đáp xuống mặt đất.
“Các ngươi là ai?” Có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, biết đó là chủ tử của mình, chúng ta lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Tham kiến Tú quý tần, chúng là tân nhân vừa tiến cung, được phái đến hầu hạ người”. Người vừa lên tiếng là Nam Nguyệt, thanh âm uyển chuyển dễ nghe, khẩu khí lại vững vàng, vừa nghe lập tức có thể nhận ra đây là một nữ tử rất có đầu óc.
“Đứng lên đi” Tú quý tần thản nhiên nói một câu, xen kẽ vài tiếng ho nhẹ, tựa hồ bị phong hàn, tại sao lại không thỉnh ngự y? Ta đối với nàng không khỏi tò mò, vụng trộm liếc mắt lên, dùng dư quang khẽ đánh giá nàng, vừa nhìn thấy ta liền không khỏi ngẩn người, toàn thân bất giác run rẩy. Tú quý tần không ngờ chính là Vân Châu! Khó trách Kỳ Hữu tứ danh cho nàng là Tú, chỉ có chàng mới biết tên thật của nàng là Thẩm Tú Châu.
Nàng không tô son điểm phấn, sắc mặt nhợt nhạt, trắng bệch như tờ giấy, không có lấy một tia huyết sắc. Càng khiến ta sợ hải chính là nửa mặt bên trái của nàng loan lổ những vết sẹo đỏ thẫm, là dung nhan quyên lệ như hoa mất hết nhan sắc.
“Nàng là người đầu tiên phát hiện ra hỏa hoạn, lúc chạy vào ốc cứu ngươi, nửa bên mặt đã bị thiêu hủy.”
Lời nói của Kỳ Tinh năm đó đột nhiên vang lên trong đầu, hai bàn tay ta siết chặt, móng đâm cả vào thịt, hai môi cắn chặt, nước mắt ngưng đọng nơi mi. Là vì ta Vân Châu mới bị hủy dung. Nàng sớm cái gì cũng không còn, ông trời vì sao còn cướp đi cả dung mạo của nàng?
“Thế nào, dung mạo của bản cung làm ngươi khiếp sợ à?” Nàng nhíu mi nhìn bộ dạng thất thố của ta, cười khổ thành tiếng. Ta lập tức lắc đầu, nhưng cú lắc đầu này làm những giọt nước mắt trên khóe mi nhanh chóng rơi xuống, tuôn dài trên mặt.
Nàng không hiểu mà nhìn ta đang khóc không thành tiếng, ta nghe thấy tiếng tim nàng đập mạnh, loạn nhịp hồi lâu: “Dung mạo của bản cung xấu đến mức dọa ngươi phát khóc?” Khẩu khí của nàng đột nhiên chuyển lệ, hỗn loạn cảm xúc xấu hổ, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.
Ở Phiên Vũ các, ta dùng thời gian hai ngày để tìm hiểu thấu đáo về tình cảnh của Vân Châu. Nghe nói Kỳ Hữu sau khi sắc phong hoàng hậu hai ngày đã phong nàng làm quý tần đệ ngũ đẳng trong cửu tần, tứ hiệu là “Tú”. Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, hoàng thượng vì sao sắc phong một người diện mạo xấu xí, xuất thân thấp hèn làm quý tần. Càng khiến người ta cảm thấy kỳ quái chính là, từ ngày sắc phong quý tần đến nay, hoàng thượng chưa từng triệu nào thị tẩm, càng chưa bước vào Phiên Vũ các một bước. Ngay cả ta cũng cảm thấy kỳ quái, nếu Kỳ Hữu thật sự không thích Vân Châu, vì sao phải sắc phong nàng, lưu nàng bên người làm nô tỳ không phải tốt hơn sao?
“Nương nương, mời người ra dùng vãn thiện” Ta cung kính đứng trước cửa gọi nàng, lúc này nàng đang ngồi lặng yên trước bàn trang điểm ngưng mắt nhìn dung mạo chính mình.
Nàng đột nhiên quay lại, dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, một lúc lâu sau, ánh mắt vốn dĩ quang mang tỏa sáng bốn phía lại trở nên mờ nhạt, ảm đạm, nàng không nói không rằng, tiếp tục ngồi thẳng người nhìn bóng mình trong gương. Ta mơ hồ nhìn thấy nụ cười khổ của nàng phản chiếu qua gương: “Nương nương làm sao vậy?” Ta nhẹ bước lại phía nàng mà hỏi.
“Vừa rồi nghe giọng nói của ngươi, ta nghĩ đến ….” Nàng không nói tiếp nữa, khóe môi giật giật, đem những lời định nói nuốt ngược trở vào, ho khan vài tiếng. Ta hiểu được, người nàng nghĩ đến là Phan Ngọc, là Phức Nhã. Ta áp chế tâm tư cuộn trào như sóng, ta không thể nói, cái gì cũng không thể nói.
“Nương nương, thân thể của người có vẻ không khỏe, có cần nô tỳ thay người thỉnh ngự y ….” Bộ dáng của nàng khiến ta rất lo lắng, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống không thể tỉnh dậy.
Nàng lắc đầu than nhẹ: “Là bệnh cũ, không có gì” Vừa nói nàng vừa đưa tay với lấy chiếc lược làm bằng ngà voi khảm ngọc trước bàn trang điểm, lại bị ta giành trước một bước “Để nô tỳ giúp nương nương trang điểm.”
“Ngươi không sợ ta sao? Ta vẫn nhớ tạc dạ bộ dáng bị ta dọa cho sợ hãi của ngươi” Khóe miệng nàng lộ ra nụ cười nhạt, kiều mỵ lãnh đạm vô cùng.
Nhẹ nâng lên lọn tóc đen tuyền của nàng, một cảm giác mềm mại tràn ngập nơi lòng bàn tay, ta nhẹ nhàng giúp nàng chải tóc “Ta chưa bao giờ cảm thấy nương nương xấu” Khẩu khí của ta thật sự làm cho nàng một phen cứng đờ, ta lại nói tiếp “Với con người mà nói, dung mạo bất quá chỉ là một cái túi da, thứ trọng yếu nhất là bản chất, ta tin tưởng nương là một người có bản chất thanh cao, thuần khiết như liên hoa.”
“Ngươi thực sự cho là như vậy?” Nàng hưng phấn quay phắt đầu lại nhìn ta, khiến ta sốc một phen, lược ngà trong tay rơi xuống đất vỡ đôi, ta lập tức quỳ xuống nhặt lên, trong miệng thì thào “Nô tỳ đáng chết.”
“Không có gì” Nàng đỡ ta dậy, vừa chạm vào tay nàng, một cảm giác băng hàn thấu tâm liền lan tỏa. Tay của nàng …. thật lạnh.
“Hoàng thượng sẽ không để ý đến ta đâu.”
Vừa nghe nàng nhắc đến Kỳ Hữu, tâm của ta liền co thắt đến đau đớn một trận, Vân Châu rất yêu Kỳ Hữu, yêu đến vô cùng. “Nương nương, sao người không tìm cách để hoàng thượng chú ý đến mình.”
Nàng cười đến trào phúng chính mình “Trong mắt hoàng thượng căn bản không hề có ta, làm sao có thể làm ngài chú ý đến ta” Bàn tay đang nắm chặt tay ta phút chốc buông lỏng, nàng lại xoay về phía gương, thủy chung, nàng vẫn coi trọng gương mặt này “Huống hồ, trong mắt hoàng thượng chỉ có Tĩnh phu nhân.”
“Tĩnh …. phu nhân” Thanh âm của ta có chút run rẩy, Kỳ Hữu …. đã có ái nhân khác sao?
Nàng đột nhiên hừ lạnh “Tĩnh phu nhân sở dĩ được sủng ái chỉ vì trong nàng ta có hình bóng của người đó, nếu không, khi nào mới tới lượt nàng ta sủng quan hậu cung?”
Tim của ta vì những lời nàng nói mà có phần đập nhanh hơn, sau đó nàng hít sâu một hơi, đứng thẳng khỏi ghế “Đi dùng bữa.”
Bước vào chính đường, khắp một bàn ăn toàn sơn hào hải vị, ta cùng với Nam Nguyệt đứng cạnh bàn hầu hạ nàng dùng bữa, Trình Mộng Lâm và Tiểu Sảnh cùng hai vị công công gác cửa bên ngoài. Ánh trăng lạc chiếu vào, tựa như ngưng sương, bóng của chúng ta trên đất có thay đổi, kéo dài …. thật dài.
“Đúng rồi, các ngươi tên gọi là gì?” Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhỏ giọng hỏi, nâng khăn lụa lên lau dầu mỡ vương trên khóe miệng.
“Hồi nương nương, nô tỳ tên gọi Nam Nguyệt.”
Màn đêm buông xuống, bóng tối như một bằng hữu thân quen một lần nữa bao trùm lấy cả hoàng cung, sắc hoa vẫn kiều mị như ngày nào.
Trước khi Vân Châu đi ngủ, ta cùng với Nam Nguyệt đem chậu đồng ra giếng trước Thu Lâm viện lấy nước giúp nàng rửa mặt, chải đầu.
Nhưng do lúc này chưa phải là lúc đi ngủ, nên cạnh giếng có rất nhiều cung nữ đang đứng xếp hàng lấy nước. Đợi khoảng một nén nhang cuối cùng cũng đến chúng ta, nhưng lúc này lại có hai cung nữ đột nhiên bước lên trước chúng ta. Nam Nguyệt nổi giận đẩy các nàng qua một bên “Ra phía sau mà xếp hàng.”
“Ngươi dám đẩy chúng ta?” Nam Nguyệt tuy thấy nàng kia vô cùng nổi giận, không ca yếu thế mà xoay thắt lưng, bước ngang qua nàng.
Vị cung nữ kia thấy nàng khí thế vú lấp miệng em, liền nảy sinh một khắc sợ sệt “Các ngươi là người của cung nào?”
“Phiên Vũ các” Nam Nguyệt dõng dạc ba chữ, lại đổi lấy hai vị cung nhân kia nhìn nhau, mỉm cười khinh miệt, trong mắt bọn họ là trào phúng và khinh miệt “Ra là nô tài của quý tần xấu xí kia.”
“Các ngươi nói gì?” Ta tức giận bước lên chắn trước mặt Nam Nguyệt, lạnh lùng trừng mắt hai cung nữ kia, bản thân cũng cảm nhận được giọng nói của mình phá lệ âm lãnh.
Nàng ta cười khẽ một trận, càng nói càng càn quấy, càng nói càng lỗ mãng “Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao, chủ tử của các ngươi căn bản xấu xí khó coi, khó trách hoàng thượng chán ghét nàng như vậy, một cái liếc mắt cũng không buồn liếc tới.”
Nghe những lời này, cơn giận của ta phút chốc cuộn trào, ta vươn hai tay nắm lấy một lọn tóc của hai nàng. Một tiếng kêu bi thảm liền cắt ngang không gian vắng lặng trong tiểu viện. Các nàng không chịu yếu thế, ngay lập tức phản đòn, dùng hết sức véo cánh tay của ta. Ta bất chấp cơn đau, hai tay hợp lại kéo tóc, trên các mặt nàng liền xuất hiện vẻ thống khổ, lực đạo véo tay ta cũng tăng lên mấy phần.
“Ngươi thật to gan …. Chúng ta là thị nữ của Tĩnh phu nhân” Các nàng la hét đến chói tay để bắt ta buông ra, kết quả lại vô ích.
Ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai nhục mạ Vân Châu, trong lòng ta sớm đã xem nàng là thân nhân mà đối đãi, huống hồ dung mạo của nàng vốn là vì ta mà bị hủy.
“Các ngươi còn không dừng tay!” Một tiếng gầm to khiến chúng ta phải ngừng động tác trong tay, sau đó một tiếng “Tê” vang lên, tại thời khắc yên lặng này phá lệ chói tai. Ống tay áo của ta bị cung nữ kia xé toạc hơn phân nửa, thương tích không đếm nổi, trên làn da trắng điểm mấy điểm đỏ tím, nhìn đến ghê người. Nhưng hiện tại, khiến ta chú ý không phải là bộ dáng chật vật của mình mà chính là nam tử trước mặt.
Không biết là ai hô một tiếng “Dịch đại nhân”, khiến những người khác đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Chỉ có ta vẫn đứng như tượng tại chỗ, nhìn vẻ mặt lạnh lùng có phần tức giận của nam tử đó – Dịch Băng.
Hắn bước về phía chúng ta, tầm mắt đảo qua một lượt, cuối cùng lướt tới mặt ta, nhưng thủy chung vẫn rời đi. Tựa hồ hắn cũng không để ý đến việc ta đang không để ý đến phép tắc mà đứng đó, nói: “Các ngươi thật to gan, dám đánh nhau nơi hậu cung trọng địa.”
“Là ả động thủ trước” Cung nữ kia cướp lời xỉa thẳng vào ta, đúng lý hợp tình mà đem mọi trách nhiệm đổ lên người ta.
“Là nàng ta vũ nhục nương nương của chúng ta trước” Nam Nguyệt không cam lòng yếu thế chen ngang một câu.
Dịch Băng cau mày, trong mắt xuất hiện một tia thiếu kiên nhẫn: “Nương nương của các ngươi là ai?”
“Tú quý tần” Ta dùng ngữ khí không cao không thấp trả lời, lại khiến hắn chú mục. Hắn dùng ánh mắt đánh giá kỹ lưỡng ta từ trên xuống dưới một lần, cất tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”
Ba chữ ngắn ngủi khiến ta thầm hoảng hốt, hắn đã nhìn ra ta sao? Không có khả năng! Dung mạo của ta lúc này sớm đã không còn nguyên bộ dáng ban đầu, không còn chút manh mối, trừ giọng nói này. “Nô tỳ Tuyết Hải!”
Sau đó, trận khôi hài này nhờ một câu “Giải tán” của Dịch Băng mà kết thúc.
Trở về Phiên Vũ các, ta hướng hai vị công công nhập cung sớm hơn ta – Tiểu Phúc Tử và Tiểu Thiện Tử hỏi thăm về Dịch Băng, từ trong miệng bọn họ ta biết được hắn nay đã là nhất phẩm thống lĩnh thị vệ nội đại thần, là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, là đối tượng được bách quan nịnh bợ. Dịch Băng đã bắt đầu hưởng những tháng ngày xa hoa như thế này sao? Hắn đã sớm quên Phức Nhã công chúa, quên đi cả hứa hẹn trợ ta phục quốc sao? Như vậy cũng tốt, ngươi hãy an nhàn tận hưởng cuộc sống của mình đi, dù sao đối với việc phục quốc, ta sớm đã buông tay từ cái ngày ly khai Kỳ quốc.
“Hồi nương nương, nô tỳ tên gọi Tuyết Hải.”
Nàng giật mình, ngưng mắt nhìn ta, thiển ngâm thành tiếng “Lộ kính ẩn hương, phiên nhiên tuyết hải. Quả là một hảo mỹ danh tự.”
“Đa tạ nương nương tán thưởng” Ta lản tránh ánh mắt của nàng, sợ nàng sẽ phát hiện ra điều gì.
“Nô tỳ có thể hỏi nương nương một vấn đề không?” Nam Nguyệt đột nhiên cất tiếng, sau khi Vân Châu vuốt cằm tỏ vẻ đồng ý, nàng ta mới mở lời “Gương mặt của người vì sao lại như thế?”
Nghe xong những lời này, trong lòng ta thầm than nàng thật lớn mật, dám trước mặt chủ tử mà hỏi vấn đề vô cùng đáng kiêng dè như vậy, nàng ta tuy thật ngốc nhưng vấn đề này ta thật sự rất muốn nghe Vân Châu nói. Chỉ thấy Vân Châu khẽ nhíu mi, mãi một lúc sau mới chậm trãi mở mắt ra.
“Vì ta đã lao vào biển lửa để cứu lấy sinh mệnh của người quan trọng nhất với ta, đáng tiếc, chỉ là phí công” Nàng lãnh đạm bảo chúng ta lui ra, để bản thân yên tĩnh một mình ngồi trước bàn, không biết nghĩ chuyện gì đến xuất thần.
Ngày hôm sau, ta và Tiểu Sảnh đúng giờ tiến vào tẩm các giúp Vân Châu chải đầu rửa mặt, còn Nam Nguyệt và Trình Mộng Lâm ở bên ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng.
“Nương nương, để nô tỳ giúp người trang điểm” Ta mời nàng đến ngồi trước bàn trang điểm kim phượng, đưa tay mở hộp kim mộc đàn, trang sức bên trong rực rỡ muôn màu khiến ta không khỏi lóa cả mắt.
“Tùy tiện một chút là được” Câu nói này thủy chung vẫn là không đổi, ta cũng phần nào hiểu được nàng lúc này chẳng thể có bao nhiêu hứng thú với việc trang điểm, dù có điểm trang thế nào, vết sẹo hãi mục trên mặt nàng vẫn ở nguyên nơi đó.
Ta không nói gì, tay bắt đầu chuyển động, giúp nàng bới tóc, đeo thêm hai vòng kim hoàn hai bên tai, hoa văn ngũ phượng bo châu tương đồng cùng tử hoa điền trên tóc, cài thêm một anh lạc trâm bằng bích ngọc, tua dài rũ xuống mang tai, trên tay nàng lại đeo thêm một chiếc nhẫn khảm hình mai khôi. Nhẹ nhàng giúp nàng kẻ chân mày, mi sơn mảnh khảnh, vừa đúng, dùng thêm phấn trân châu cho hai gò má nhằm che giấu vết sẹo, sau đó lại thêm một lớp yên chi, dùng sắc trắng cũng chúng át đi sắc yên hồng của vết sẹo.
“Đại công cáo thành” Ta vui vẻ lùi về phía sau một bước, để nàng có thể thưởng thức dung mạo chính mình đang phản chiếu qua gương.
Nàng không thể tin được mà trừng mắt nhìn, không thể tin người trong gương chính là mình. Vết thương trên mặt đã được ta tận lực dùng phấn son che mất, nếu không nhìn kỹ quả thật rất khó phát hiện. Huống hồ, nàng nguyên bản thiên sinh lệ chất, lại có thêm trang phục rực rỡ, trang sức lung linh điểm trang cho mình, trông nàng lúc này thật sự như đã thoát thai hoán cốt.
“Tuyết Hải, ngươi làm bằng cách nào vậy?” Nàng cuối cùng đã tin được người trong gương chính là mình, lập tức quay nghiêng sang hỏi.
Ta cười nhạt thưởng thức Vân Châu trong lúc này, chỉ nói duy nhất một câu: “Nương nương, từ nay về sau đã có Tuyết Hải bên cạnh người, người không cần lo lắng nữa.”
Nghe xong câu nói của ta, nàng ban đầu là hoài nghi, sau biến thành mê mang, cuối cùng chuyển thành cảm động, nước mắt trong suốt ngưng đọng nơi vành mi.
“Nương nương ….” Nam Nguyệt kích động chạy vào, thần sắc thập phần lo lắng “Bách Oanh cung Tĩnh phu nhân mời người sang.”
“Nàng?” Vân Châu trong lòng một phen nghi hoặc, nhưng ta đã hiểu được, đại phiền toái đã đến trước cửa, nhất định là vì việc ẩu đã cùng hai cung nữ kia hôm qua. Vừa lúc, ta cũng muốn nhìn thấy vị Tĩnh phu nhân này.
Cung lâu như phản chiếu ánh nắng ban mai, những bức tường nhờ vậy mà bày ra sắc huy hoàng, ngọc thạch anh lát khắp nơi khiến toàn cung bày ra một sắc xanh biếc. Thì ra đây là Bách Oanh cung, cảnh tượng xa hoa như vậy, vừa nhìn liền nhận ra mức độ ân sủng.
Chúng ta bước bên Vân Châu tiến vào Bách Oanh điện, một nữ tử cao ngạo, tự phụ đang ngồi chờ chúng ta đến, nàng đang thưởng thức chén trà trong tay, giống như đang trầm tư.
Chúng ta đều hướng nàng hành lễ, khi vừa đứng dậy liền nghe một tiếng “Phu nhân, chính là ả” Vừa nói ánh mắt vừa bắn thẳng về phía ta.
Mà ta lúc này chỉ ngưng mắt nhìn Tĩnh phu nhân, suối tóc đen tuyền, làn ra trắng nộn kiều diễm, chân mày vừa dài lại vừa mỏng, mắt phượng sâu thẳm, phối hợp cùng u hương tự nhiên trên người, quả nhiên vẽ nên một bức mỹ nhân đồ khuynh đảo chúng sinh. Nàng chính là Tĩnh phu nhân mà Kỳ Hữu sủng ái nhất. Nhưng, nàng cũng chính là nữ tử ngày đó cùng ta đàm đạo thi họa trên thuyền, Ôn Tĩnh Nhược. Ta thật không thể tin được, nàng lại chính là Tĩnh phu nhân sủng quan lục cung, vạn lần ta cũng không nghĩ đó là nàng.
“Không biết Tĩnh phu nhân mời ta đến có gì chỉ giáo?” Vân Châu bễ nghễ liếc mắt nhìn nàng, sau đó nhẹ nhàng lướt đi, khẩu khí ẩn giấu mấy phần khinh phúng.
Tĩnh phu nhân kinh ngạc nhìn dung nhan của Vân Châu, sau đó nhanh chóng bình phục thất thố: “Nô tỳ của Tú quý tần cũng thật là lợi hại, ngay cả Chỉ Thanh nha đầu của bổn cung cũng dám đánh” Nàng vừa nói, ánh mắt vừa lướt về phía ta.
Vân Châu theo tia nhìn của nàng mà quay về phía ta, thần sắc như đang cười thầm: “Đánh cũng đã đánh rồi, phu nhân muốn ta làm thế nào đây?”
Sắc mặt của Tĩnh phu nhân nhất thời ngưng trọng, vì ý khiêu khích trong lời nói của Vân Châu mà biến sắc: “Nói như vậy, ngươi muốn che chở cho nàng ta?”
“Phu nhân, người có thể hỏi Chỉ Thanh, trước khi ta đánh nàng ấy, nàng đã nói quá điều gì không?” Ta nhìn thẳng vào mắt Tĩnh phu nhân, không có ý kiêng dè thân phận cùng địa vị của nàng.
“Ngươi, đem những lời nói với chúng ta hôm qua, trước mặt phu nhân cùng quý tần đây, nói lại một lần nữa xem” Ta chỉ về phía Chỉ Thanh lúc này mặt mày đã tái nhợt.
Nàng khó xử nhìn Tĩnh phu nhân, lại khiếp đảm nhìn Vân Châu một cái, một chữ cũng không dám nói.
“Nói” Tĩnh phu nhân lớn tiếng quát, nàng lập tức toàn thân run rẩy “Nô tỳ không dám.”
“Nàng ta nói vì quý tần nương nương xấu xí nên Hoàng thượng mới chán ghét người” Nam Nguyệt hợp thời mở miệng tiếp lời, lời vừa nói, liền khiến sắc mặt của cả Tĩnh phu nhân và Vân Châu đều đại biến.
“Phu nhân, nha hoàn lỗ mãng như vậy chẳng lẽ không đáng đánh?” Thanh âm của Vân Châu phá lệ đông cứng, ẩn lộ vài tia run rẩy.
Trên mặt Tĩnh phu nhân trong khỏi một trận trắng bệch, tái xanh: “Cho dù muốn đánh cũng không đến lượt nha đầu kia đánh” Nàng vươn bàn tay mềm mại chỉ về phía ta, sau đó nở một nụ cười quyến rũ, đưa mắt về phía Vân Châu “Huống hồ, điều Chỉ Thanh nói là sự thật.”
Ta đột nhiên ngẩn ra. Lời thế này là thốt ra từ miệng của Ôn Tĩnh Nhược! Thì ra ngày đó nàng ta đã che giấu rất tốt, vẫn là ta bị vẻ ngoài thoát tục của nàng che mờ mắt, không nhìn ra nàng là một nữ tử như thế này.
Tĩnh phu nhân vẫn như trước, mỉm cười kiều mị như hoa: “Cho dù ngươi có dùng son phấn che giấu vết sẹo kia, cũng không thể che lấp việc ngươi thật sự xấu xí.”
Ta thấy Vân Châu hai tay siết chặt thành quyền, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên cấp cho nàng ta một quyền, những việc đại nghịch thế này ta nhất quyết không để Tú quý tần nàng phải làm. Ta liền bước một bước dài, tiến lên tặng cho nàng ta một cái tát, tiếng vang thanh thúy ngân lên, Tĩnh phu nhân té ngã xuống nền đất, không khí chung quanh bao trùm một mảng lạnh lẽo.
“Làm càn!” Thanh âm hỗn loạn lửa giận lại vô cùng sắc bén, ta toàn thân cứng đờ, đứng tại chỗ không thể nhúc nhích, giương mắt nhìn nam tử một thân kim cẩm long bào bước ngang qua ta.
Hắn lạnh lùng quét mắt về phía ta một cái, lại thân tình mà nâng Tĩnh phu nhân ngồi dậy, hỏi nàng có sao hay không, ta biết, chàng không nhận ra ta.
“Người đâu, đem nô tỳ lớn mật này ra ngoài đánh sáu mươi trượng cho trẫm” Thanh âm lạnh băng vô tình quanh quẩn bên tai ta. Ta nở nụ cười, Kỳ Hữu – người khiến ta đau khổ nhung nhớ suốt bốn năm đang muốn dùng trượng hình trừng phạt ta.
Vài tên thị vệ tiến đến muốn bắt ta, không ngờ Vân Châu đem ta gắt gao ôm chặt, không cho bọn họ đụng đến, quay sang hướng Kỳ Hữu khẩn cầu: “Hoàng thượng khai ân, hoàng thượng khai ân.”
Chàng hờ hững không nói, nhẹ nhàng giúp Tĩnh phu nhân xoa chiếc má đã loang lổ đỏ, trong mắt nhu tình như nước, trong mắt chàng chỉ có Tĩnh phu nhân.
“Hoàng thượng, nàng chỉ là một cô nương yếu đuối, làm sao nhận hết sáu mươi đại bản, ngài sẽ đánh chết nàng mất ….” Vân Châu gắt gao ôm ta, tiếp tục cầu xin. Mà ánh mắt ta thủy chung vẫn tập trung về phía Kỳ Hữu, tâm của ta, thật đau!
“Lôi ra ngoài” Chàng không kiên nhẫn mà hạ lệnh, căn bản không cần biết ý tứ gì của ta, cũng không muốn nghe Vân Châu cần xin gì thêm.
Vân Châu đột nhiên buông ra, tiến đến trước mặt Kỳ Hữu mà quỳ xuống: “Hoàng thượng, xin ngài nể tình …. nô tỳ ngày đó liều chết lao vào biển lửa cứu cô nương mà tha thứ cho tội bất kính của nàng ….” Thanh âm của nàng run rẩy nghẹn ngào, vừa nói vừa hướng Kỳ Hữu dập đầu.
Kỳ Hữu vừa nghe xong, trong mắt liền lóe một tia bất thường, trầm tư một lúc, rốt cuộc mở miệng tha cho ta, sau đó ôm Tĩnh phu nhân – lúc này đã như một con chim nhỏ nép vào lòng chàng mà rời đi. Cung điện nhất thời bao trùm một mảng tịch mịch. Vân Châu vô lực nằm xuống sàn nhà lặng băng, riêng ta ngồi lặng một chỗ cười lạnh.
Phải, đây là lần đầu tiên ta nhận ra Kỳ Hữu lãnh khốc, vô tình nhường nào, đối với những người không có giá trị sử dụng, chàng không bao giờ hao tâm tổn sức cân nhắc đến. Như vậy, lúc trước chàng đã hạ bao nhiêu quyết tâm, dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể buông tha cho dục vọng của chính mình, thật tâm mong muốn ở bên ta, nay phải chăng chàng đã hối hận vì quyết định do nhất thời xúc động ngày đó? Hiện nay, Phức Nhã ở trong tâm chàng còn bao nhiêu địa vị?
“Ngươi có biết vì sao hoàng thượng phong ta làm quý tần không?” Vân Châu vẫn nằm trên nền đất, khẩu khí gần như tuyệt vọng “Vì báo ân! Bởi vì ta từng lao vào biển lửa, liều mạng cứu một cô nương dẫn đến dung mạo bị hủy. Ngài cảm kích ta, đồng tình ta, thương cảm ta, cho nên tiếp nhận ta. Nhưng ngài không biết, nếu bắt ta phải nhìn ngài cô độc một đời, ta thà rằng không làm cái quý tần này, ở lại bên ngài bầu bạn suốt đời.”
Ta quỳ gối bên người Vân Châu, run run ôm nàng vào lòng. Nguyên lai người đẩy nàng vào chốn hậu cung vô tình này là ta, tất cả đều là sai lầm của ta. Là ta hủy đi Vân Châu, là ta ….
“Nương nương, người không thể im lặng mãi như vậy được, người phải đem tâm của hoàng thượng đoạt lại.”
“Đoạt?” Nàng ngẩng đầu, gương mặt vẫn còn đầy nước mắt ngước nhìn ta.
“Ta …. nhất định giúp người” Đây là hứa hẹn của ta, vì hồi đáp cho những hy sinh vì ta của nàng trong suốt bao năm, nay đã biết hết thảy, ta nhất định giúp nàng.