Cảnh vật đong đưa trước mắt, như ảo như mộng, cơn mưa như hàng ngàn sợi tơ thoát khỏi mặt trời, đáp xuống ngàn dặm trần gian.
Hoa vì gió mà phiêu linh, lá cũng âm thầm vô thanh vô tức, đông qua xuân đến, tuyết khuynh thành.
Nhoáng một cái đã hai năm trôi qua, ta vẫn ở nơi Thính Vũ các, chưa từng bước ra ngoài lấy một bước, lão phu nhân cũng không hề đến đây làm khó dễ ta, tất cả đều vì chuyện ta cứu mạng Liên Thành hai năm trước đã lan truyền huyên náo khắp thành Biện Kinh, bà xuất phát từ tình yêu thương của một người mẫu thân đối với hài tử, đối với ta sinh lòng cảm kích, tất nhiên sẽ không cùng ta so đo.
Lan Lan và U Thảo vẫn như trước, bồi lại bên ta, sự quan tâm của các nàng đối với ta chẳng khác nào Vân Châu. Nhìn hai gương mặt tươi cười thiên chân, can tịnh trước mặt, trong ta liền sinh chút ấm áp, xoa dịu nỗi thương tâm nhiều năm qua.
Liên Thành mỗi ngày đều tới Thính Vũ các, hắn thường ngồi nói chuyện phiếm với ta, cùng nhau đánh mấy bàn cờ, nghiên tập binh pháp. Thần kỳ nhất chính là, tư tưởng của chúng ta vô cùng giống nhau, đều cho rằng cảnh giới cao nhất của Tôn Tử binh pháp khái quát trong một câu: “Lập vu bất bại chi địa, nhi bất thất địch chi bại dã.”
Sau nhiều ngày thương thảo, cả cuốn sách được chúng ta gói gọn trong một chữ – “Chính” (trong chuyên chính, ý bảo phải đề ra phép tắc, khuôn mẫu rõ ràng), chỉ cần quốc gia có một người cầm quyền chuyên chính đủ sáng suốt, noi theo tấm gương Đường Thái Tông lắng nghe quần thần can gián, không ngừng khai quật nhân tài, tài quốc có hưng thịnh thì dân chúng mới an cư lạc nghiệp, người người nghiêm túc nạp thuế, nạp lương, quân đội mới có thể sung thực, hết thảy lấy chủ làm chính lấy dân làm phụ, tất cả vì bề trên.
Hắn và ta đều hướng đến cùng một mục tiêu, thật khiến ta kinh ngạc. Trong quá khứ, khi ta kiến giải vấn đề này với phụ hoàng, người lúc nào cũng nói ta bất quá chỉ là một nữ nhi, dụng binh quan trọng nhất là chữ “Biến (thay đổi liên tục)”, Tôn Tử binh pháp có câu “Chiến thế bất quá kì chính, tề chính chi biến, bất khả thắng cùng dã. Tề chính tương sinh, như tuần hoàn chi vô đoan, thục năng cùng chi”. Thế là chính khiến của ta phụ hoàng chẳng lý đến dù chỉ một câu, từ đó ta cũng không bao giờ đàm đạo cùng phụ hoàng về binh pháp sở kiến của mình.
Nhưng hiện tại, những lời của ta đã được Liên Thành thừa nhận, ta thật sự rất vui khi có được một tri âm như hắn. Mỗi ngày cùng hắn đàm đạo binh pháp khiến ta cảm thấy thực vui vẻ, mọi phiền não đều có thể dẹp lại phía sau. Có đôi khi ta còn nghĩ …. hắn nếu có thể trở thành hoàng thượng, nhất định sẽ là một hảo hoàng đế liêm chính.
Chỉ là, suốt hai tháng nay, hắn lại chưa từng ghé qua Thính Vũ các dù chỉ một bước. Tuy nói hắn là Thừa tướng đương triều đại quý nhân, bận trăm công nghìn việc, nhưng bận thế nào mà suốt hai tháng lại không ghé sang đây? Chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra đại sự?
U Thảo đẩy đẩy ta: “Tiểu thư, người nghĩ gì mà xuất thần đến như vậy, kêu người mấy lần cũng không thế phản ứng?”
Ta chợt hoàn hồn, liếc mắt nhìn U Thảo một cái: “Có chuyện gì vậy?”
“Chủ tử đã nhiều ngày không tới, người có hay không nhớ ngài ấy?” Nàng rõ ràng là có thâm ý, mắt cũng không ngừng dò xét ta qua lại.
Ta cười nhạt, không nói gì, tiếp tục trầm mặc. Hai năm nay, ta tự mình điều tâm dưỡng tính, tâm tư vốn đã thong dong, an bình, ngẩn người và trầm tư vốn trở thành hai việc ta phải làm hàng ngày. Báo hại các nàng đều nói ta đã thay đổi. trở nên u buồn, cao ngạo, thanh lãnh nhưng lạnh lùng, làm cho người ta không dám thân cận. Chẳng lẽ ta thật sự đã thay đổi?
“Ta cảm thấy, có một số sự việc đã nên cho tiểu thư biết” Lan Lan sau một hồi trầm mặc đột nhiên mở miệng, biểu tình ngưng trọng. Ta lẳng lặng nhìn nàng, chờ đợi câu kế tiếp.
“Kỳ thực, suốt nửa năm qua Thừa tướng và Kỳ quốc có lui tới với nhau, tựa hồ đang mưu tính điều gì” Lan Lan dùng thanh âm không cao không thấp mà nói, nhưng thế cũng đã đủ cho ta cảm thấy hoảng hốt “Ngày nay …. cần thay đổi rồi.”
“Ngươi nói, Liên Thành muốn soán vị!” Ta cảm thấy một phen thất kinh, âm lượng đề cao rất nhiều, Liên Thành liên thủ cùng Kỳ quốc mưu đồ vẽ nên một vở diễn bức vua soán vị? Kỳ quốc dựa vào cái gì mà đồng ý giúp hắn, còn có câu nói “Bắt Kỳ, Hạ hai nước nợ máu phải trả bằng máu” vẫn còn in sâu trong tâm trí ta chưa mờ phai, hắn làm sao có thể?
Rốt cuộc, thân thể ta sau một hồi căng thẳng đến đông cứng cũng có thể thả lỏng, trong lòng không ngừng oản thán, nguyên lai hắn cũng là một nam tử vô cùng có dã tâm. Hiện tại, Lan Lan dám nói chuyện này với ta, chứng tỏ Liên Thành tất đã có phần nắm chắc phần thắng. Chuyện này vô cùng có khả năng, giờ đây hắn vốn đã nắm trọn hoàng cung trong lòng bàn tay, nhưng dù sao công chúa cũng là thê tử của hắn, chẳng lẽ hắn lại sơ suất, mạo hiểm như vậy?
Chẳng lẽ tất cả mọi người khi đối mặt với dục vọng chỉ có thể cúi đầu? Tọa ủng thiên hạ chẳng lẽ thật sự trọng yếu như vậy?
Thừa Thiên năm thứ mười hai, đầu tháng bảy, Biện quốc cao tổ Linh Ngạo Phi băng hà tại Vĩnh Lạc cung, hậu táng tại hoàng lăng.
Thừa Thiên năm thứ mười hai, giữa tháng tám, Biện quốc thừa tướng được chư vương đề cử, giữa Phượng Khuyết điện đăng cơ xưng đế, sửa quốc hiệu thành Dục (vừa có nghĩa là tương lai, vừa mang nghĩ là ánh sáng mặt trời), niên hiệu thành Trinh Nguyên, đại xá thiên hạ.
Liên Thành …. không đúng, giờ ta phải gọi hắn là hoàng thượng, hoàng thượng đã đem ta an bài ở Chiêu Dương cung được ba tháng nay, mai lâm ở Thính Vũ các hắn cũng sai người dời cả về đây. Đáng tiếc, một mảng hương tuyết hải mỹ lệ tuyệt trần lại bị đem vào chốn thâm cung sâu thẳm, nhan sắc đều mất hết, trở nên thương đạm thanh lãnh, bi thương tột cùng.
“Nhất vọng quan hà tiêu tác, thiên lí thanh thu, nhẫn ngưng mâu”
(Ngẩng đầu nhìn cửa sông xưa hoang vắng, thanh thu cách xa nghìn dặm, tự dặn mình đừng nhìn thêm)
Đầu ngón tay lướt qua huyền cầm trước mặt, một loạt tiếng vang văng vẳng giữa Chiêu Dương cung, khiến Lan Lan và U Thảo cũng phải kinh ngạc.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Lan Lan nhìn ta, trong mắt toát ra lo lắng.
Mấy ngày nay, cảm xúc của ta phi thường không tốt, vài lần ta bảo U Thảo đi thỉnh Liên Thành đến Chiêu Dương cung, hắn đều lấy cớ bận việc thoái thác không đến. Trước kia, dù bận rộn thế nào hắn cũng dành thời gian ghé qua Thính Vũ các mà ngồi chốc lá t. Mà nay lại viện cớ như vậy, chỉ có một giải thích, hắn đang trốn tránh ta, trốn tránh suốt hai tháng nay.
Bởi vì ta căn bản không có bất gì giao thiệp nào với bên ngoài nên cũng không biết được Liên Thành rốt cuộc dùng cách nào để bước lên ngôi vị hoàng đế, nhưng ta dám khẳng định, đế vị là do hắn đoạt mà được. Dù sao, đối với cựu hoàng thượng, hắn cũng chỉ là quan hệ quần thần, có truyền ngôi kiểu nào cũng không thể truyền tới tay hắn. Như vậy, hắn làm thế nào đối diện cùng miệng đời? Làm thế nào nói chuyện đúng sai với Linh Thủy Y công chúa?
“Liên …. Hoàng thượng vẫn bận việc sao?” Đột nhiên lại bắt ta sửa miệng gọi hắn là hoàng thượng, ta thật có chút không quen.
U Thảo mỉm cười “Hoàng thượng mới đăng cơ hai tháng, tất nhiên vẫn còn nhiều việc cần giải quyết a. Tiểu thư, người cố gắng đợi thêm một khoảng thời gian nữa, hoàng thượng nhất định sẽ đến gặp người.”
Ta lại một lần nữa kích thích huyền cầm, suy nghĩ một lát rồi cất tiếng: “Cùng ta đến Phượng khuyết điện”.
Ngươi đã không dám tới gặp ta, vậy thì ta sẽ tự tìm đến ngươi. Có một số việc, vốn không thể trốn tránh.
Ta bị vài tên thị vệ cản lại bên ngoài Phượng Khuyết điện không cho vào. Lan Lan nói ta trở về, ta lại cố chấp không chịu, tối nay ta nhất định phải gặp cho được hắn. Có một số việc, ta phải nói cho hắn biết, phải giải nghĩa cho hắn.
Ta thong thả đi tới lui ngoài điện thật lâu, chung quy vẫn không có người để ý đến ta, cơn tức