Chiếc lưới không phải là loại tầm thường, dường như không phải bằng kim loại cũng không phải bằng sắt thép, chiếc lưới này lớn vô cùng, bất thình lình hạ xuống còn mang theo tiếng ám khí xé gió. Hách Thiên Thần vội vàng thối lui ra bên ngoài, Hách Cửu Tiêu nâng chưởng đánh thẳng, chưởng phong chém vào ám khí đang phóng đến, tiếng kim loại va chạm vào nhau. Băng Ngự có thể tự bảo vệ mình, Miên Ca vẫn chưa hoàn toàn đi vào. Bỗng nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ông lão quán trà ngã xuống đất, không biết trúng ám khí gì, nhưng chỉ trong giây lát cả thi thể liền hóa thành nước mủ.
“Cẩn thận có độc.” Thân ảnh màu thanh lam nhẹ nhàng như cơn gió rút lui ra bên ngoài, không hề hoảng hốt. Hách Cửu Tiêu gật đầu, sắc mặt lạnh lùng không thay đổi, nhìn như lơ đãng, hắn nâng y mệ lên, phất ra một luồng kình khí. Chiếc lưới hạ xuống giống như bị cái gì đó nhấc lên nên tốc độ rơi rất chậm, đây không phải là một chiếc lưới có cấu tạo bằng chất liệu mềm nhẹ, vì vậy nó vốn phải nặng nề rớt xuống, nhưng Hách Cửu Tiêu vận khí nâng lên làm cho chiếc lưới tạm hoãn tốc độ.
Thuận tay phất đi một mũi ám khí ở phía sau Băng Ngự, Hách Thiên Thần sắp sửa thoát khỏi quán trà là lúc ngửi được mùi khói lửa trong không khí, nhất thời cảnh giác, “Oanh–” Trên nóc của quán trà sụp đổ, cỏ khô và thuốc pháo giống như thiên hỏa từ trên trời giáng xuống. Nơi đây vốn chỉ là một quán chòi được dựng qua loa, nên chỉ trong nháy mắt đã chìm trong biển lửa.
Lửa cháy đỏ rực vây quanh đám người ở bên trong, chiếc lưới mang theo ám khí rơi xuống, vô luận người bên trong có võ công thâm hậu bao nhiêu thì cũng vô pháp ngăn cản những mũi ám khí này. Nhìn thấy lửa cháy lớn, Miên Ca giống như bị ngây người vì chuyện bất thình lình xảy ra, hoặc có lẽ là không kịp phản ứng, hắn đứng ở bên ngoài nhưng dưới chân đã trở nên cứng đờ, đôi mắt mở to nhìn vào bên trong.
Ánh lửa cuồn cuộn hỗn loạn, chiếc lưới rơi xuống trên đầu của bọn họ, người ở bên trong cũng không lui lại mà càng tiến tới, mặc cho lửa táp vào người, phía trên còn có cỏ khô bốc cháy không ngừng rơi xuống, cả quán trà nghiêng ngã có nguy cơ sụp đổ. Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhảy lên phía trên, kéo theo cả chiếc lưới bén lửa, xuyên thủng trần nhà.
Âm thanh ầm ầm vang dội, quán trà sụp đổ hoàn toàn, đám người đã thoát ra ngoài. Thanh y như gió như mây vẫn nhẹ nhàng phất phơ, cho dù là trong lúc nguy cấp, cho dù mới vừa rồi nghìn cân treo sợi tóc, chỉ cần sơ suất một chút thì sẽ mất mạng, nhưng nam nhân vừa hạ xuống một khoảng đất trống lại vẫn trầm ổn lạnh nhạt, phủi đi những đốm lửa nhỏ trên người, ngoại trừ thanh y có một chút tổn hại thì không thể nhìn thấy nửa phần chật vật trên người của hắn. Bên cạnh Hách Thiên Thần, Huyết Ma Y với vẻ mặt lạnh như băng đang nhìn về một hướng, giống như máu tươi bị ngưng tụ thành hàn ý lộ ra trên thân thể, sát khí lạnh lùng như lưỡi đao. Miên Ca từ trong kinh hãi rốt cục hồi phục tinh thần.
“Cẩn thận–” Miên Ca nhảy người hướng về phía Hách Thiên Thần.
Một tiếng động của cơ quan vang lên, ám khí như thiên nữ tán hoa phóng đến, Miên Ca chính là nhìn thấy phía sau ngọn lửa có ánh sáng kim loại lấp lánh, hắn nhảy về phía Hách Thiên Thần, nhưng lại quên rằng Đàn Y công tử làm sao lại cho người khác gần thân? (thiên nữ tán hoa = tiên nữ rắc hoa)
Hách Thiên Thần tuy không nhìn thấy ám khí mà Miên Ca đã phát hiện, nhưng lại nghe thấy tiếng động của cơ quan. Xoay người sang một bên, y mệ liên tục phất lên, ám khí từ khắp nơi phóng về phía hắn, vừa đánh tới y mệ thì đã bị nội lực phản lại, vang lên tiếng leng keng. Miên Ca lúc này đã đến trước mặt hắn, sẽ bị ám khí phóng trúng, bỗng nhiên chưởng phong được tung ra, Miên Ca bị đẩy lui ra phía sau, mặc dù động tác của hắn rất nhanh, nhưng tốc độ nhảy đến của Miên Ca cũng không chậm, cuối cùng vẫn tránh không được làm cho ám khí xẹt qua cánh tay.
“Hàn Lục.” Hai chữ như băng như máu, Hách Cửu Tiêu không nhìn Miên Ca mà chỉ nhìn Hách Thiên Thần, thấy hắn vô sự, Hách Cửu Tiêu lại quay đầu hướng về một nơi cách quán trà đang bị hỏa thiêu một khoảng, “Hàn Lục, nếu không ra, là muốn Huyết Ma Y ta tự mình lấy mạng của ngươi phải không?”
“Làm sao lại biết là ta, mà không phải là sát thủ khác? Sử dùng ‘Thiên la địa võng’ không chỉ có một mình ta.” Một nam nhân trung niên với diện mạo bình thường bước ra từ chỗ tối, nhưng dường như vẫn có chút kiêng kị, hắn đứng cách đám lửa, không dám đến gần. (NXB lậu = thiếu Iốt)
Bộ dạng của hắn thật sự bình thường, bình thường đến mức nếu đứng trong đám đông thì không ai sẽ liếc mắt nhìn hắn. Cho dù có nhìn đến hắn thì cũng chỉ trong khoảnh khắc sẽ quên diện mạo này của hắn. Hách Thiên Thần chưa từng gặp Hàn Lục, nhưng cũng biết Hàn Lục là một sát thủ rất nổi danh. Hắn đã từng giết các thủ lĩnh hắc đạo, đại hiệp bạch đạo, thương nhân quan lại. Bất luận là thân phận gì, một khi Hàn Lục đã tiếp nhận nhiệm vụ thì không hoàn thành sẽ không bỏ qua, hơn nữa hắn rất ít khi thất thủ.
“Sử dụng ‘Thiên la địa võng’ quả thật không chỉ có một mình ngươi. Lúc trước ở trong khách điếm khi hạ độc thì ngươi đã biết thân phận của bọn ta, nhưng vẫn còn có can đảm ra tay cùng lúc với cả hai người chúng ta thì cũng không có quá nhiều sát thủ, mà một trong số đó chỉ có một, Vô Tâm Nhân Hàn Lục. Vô tâm thì sẽ không ngại, không ngại thì tự nhiên sẽ không sợ. Đáng tiếc ngươi vẫn là con người, nếu thật sự không sợ thì ngươi sẽ không dùng thủ đoạn này, nếu ngươi có thể kiên nhẫn, tiếp tục chờ đợi thì chưa hẳn không có cơ hội, đáng tiếc ngươi lại bị khiếp sợ.” Trả lời hắn chính là Hách Thiên Thần.
“Đúng, ta vốn không nên khiếp sợ, ta nên kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.” Nhưng khi biết mục tiêu của mình được Đàn Y công tử cùng Huyết Ma Y che chở thì có ai lại không khiếp sợ, không do dự?
“Chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài thì nhất định sẽ bị người chê cười. Ta Hàn Lục rốt cục cũng có ngày phải sợ. Đúng như lời của công tử, nếu ta kiên nhẫn chờ đợi thì chưa hẳn sẽ không có cơ hội.” Hàn Lục được xem như đứng đầu trong giới sát thủ, hắn lập tức cũng biết mình sai ở điểm nào, cũng không ngại phải thừa nhận, “Đây là lần thứ ba ta thất thủ, không biết còn có lần tiếp theo nữa hay không.”Hôm nay hắn thực sự có thể sẽ chết ở nơi này. Không có ai có khả năng sau khi bất kính với Huyết Ma Y mà còn toàn thân trở về, cho dù mục tiêu của hắn vốn không phải là Hách Cửu Tiêu, nhưng Hàn Lục rất rõ điểm này, vì vậy mới có thể nói ra những lời như thế.
“Ngươi sai vì đã chọn nhầm cách, cũng tiếp nhận một nhiệm vụ sai lầm. Nếu ta hỏi ngươi người muốn giết Miên Ca là ai, chắc hẳn ngươi sẽ không nói?” Nói vọng qua đám lửa, ngữ điệu của thanh y nam nhân bên trong màn khói giống như tản đi theo gió. Không ai không nghe thấy câu hỏi của Đàn Y công tử, Hàn Lục không đáp lại, như là đang suy nghĩ có nên nói hay không.
Từng tia lửa bắn ra tung tóe, những thân trúc bị thiêu đốt vang lên tiếng kêu răng rắc, trong đó còn có tiếng rên đã bị kiềm chế. Miên Ca đứng sau lưng bọn họ, khống chế không được mà dưới chân đang run lên bần bật, thiếu chút nữa đã té ngã trên mặt đất, hắn cố miễn cưỡng ổn định chính mình.
“Trên ám khí có độc.” Hách Cửu Tiêu liếc qua đôi môi nhợt nhạt của Miên Ca, hắn nói một cách hờ hững.
Hắn không hề có ý muốn giúp đỡ, Hách Thiên Thần biết Hách Cửu Tiêu đã nói không chữa trị thì thật sự sẽ không đi quản Miên Ca sống chết như thế nào, cho dù lúc này Miên Ca có chết thì hắn cũng sẽ không thèm liếc mắt dù chỉ một chút.
“Hàn Lục, thuốc giải đâu.” Hách Thiên Thần tiến lên vài bước, Hàn Lục lập tức lui về phía sau, “Nếu Đàn Y công tử vẫn có ý tiếp cận thì chỉ làm cho Hàn Lục không thể không động thủ. Chất độc kia nhất thời nửa khắc vẫn chưa chết được, ta đang ở trước mặt các ngươi, các ngươi cũng tùy thời có thể lấy mạng của ta. Ta là sát thủ, nhưng không có nghĩa ta không sợ chết.”
“Ngươi có sợ chết hay không, cùng với việc ta muốn lấy mạng của ngươi hay không, cũng không hề liên quan đến nhau.” Hách Cửu Tiêu đứng tại chỗ, hắn đương nhiên không cần cái gì gọi là thuốc giải, một luồng chưởng lực sắc bén từ lòng bàn tay của hắn được tung ra, đống đổ nát đang cuồn cuộn bốc cháy ngay lập tức bị chia cắt, đám lửa phân làm đôi, chưởng lực phối hợp cùng sức gió đồng loạt đánh về hướng Hàn Lục.
Thế lửa cùng sức gió sắc bén tập kích thì không còn chỗ nào để né tránh. Thế lửa mãnh liệt, chưởng phong lạnh như băng, Hàn Lục làm sát thủ nhiều năm như vậy nhưng ít khi giao thủ trực tiếp với người khác, hắn có thói quen ẩn mình trong bóng tối, nhưng hôm nay hắn đã sai rồi. Cái giá của sai lầm phải trả chính là sinh mạng của mình, hắn căn bản không kịp làm bất cứ điều gì để cứu vãn, chỉ có thể đón đỡ!
“Oành–” Tiếng nổ vang dội làm dấy lên một làn sóng vô hình trong không khí, Hàn Lục phun ra một ngụm máu tươi, máu vẫn còn chưa rơi xuống đất thì trước ngực đã nứt thành một đường, máu chảy như thác, nếu hắn không xuất chưởng ngăn cản thì chưởng phong vừa rồi của Hách Cửu Tiêu đã chém hắn ra làm đôi.
Cho dù không chém ra làm đôi thì như vậy cũng đã không thể sống nổi, hắn nằm trong vũng máu, rồi mỉm cười, “Sớm biết như vậy…..thì không nên…..tiếp nhận nhiệm vụ lần này….”
“Là ai sai khiến ngươi?” Hách Thiên Thần thuận miệng hỏi, vốn không trông cậy sẽ có câu trả lời, không nghĩ rằng Hàn Lục trước khi nhắm mắt, lại giống như đang tự nói, từ trong miệng phun ra máu tươi cùng với hai chữ, “…..Nại Lạc.”
Nại Lạc trong phật ngữ có nghĩa là vĩnh viễn không thể siêu thoát khỏi địa ngục vô biên. Hai chữ Nại Lạc này đại biểu cho điều gì? Là cá nhân hay là một tổ chức? Nếu là người thì là nam hay nữ? Lại vì sao muốn giết Miên Ca, Miên Ca đến tột cùng đã biết được điều gì?
Băng Ngự chỉ cảm thấy vô cùng âm u lạnh lẽo khi hai chữ này cùng với máu tươi đồng thời được phun ra. Sự âm u lạnh lẽo theo hai chữ này phiêu tán khắp xung quanh, đứng dưới ánh mặt trời nhưng vẫn có thể làm cho người ta trở nên run rẩy. Băng Ngự nhìn sang Hách Thiên Thần, lúc này đã thấy ánh mắt của Hách Thiên Thần trở lên lạnh lùng, tuy rằng chỉ trong khoảnh khắc liền bị xóa tan, rồi bị thay thế bằng sự trầm tĩnh bình thản.