Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 252 - Chương 244

Trước Sau

break
Trong lúc nhất thời bàn tiệc trở nên yên lặng không một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng tạm dừng, Liễu Phượng Kiều nín thở, đến lúc này mới có thể mở miệng, “Chẳng lẽ…Các ngươi….các ngươi không phải huynh đệ?” Nàng không phải không biết trên đời này giữa nam nhân và nam nhân cũng có tình cảm thân mật, nhưng vô luận như thế nào cũng không ngờ sẽ có người trình diễn ở trước mắt nàng, khiến nàng nhìn thấy mà nghẹn lời, mặt đỏ tai hồng.

So với Liễu Phượng Kiều thì Hạ Tư Nhân càng kinh sợ hơn, nàng biết Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu có quan hệ với Yêu Hồ tộc, nhưng nàng cũng biết bọn họ là huynh đệ thân sinh, như vậy phải giải thích một màn trước mắt này như thế nào?

“Thiên Thần.” Hách Cửu Tiêu cũng không ngờ Hách Thiên Thần lại làm như vậy, hơi thoáng kinh ngạc, lúc này có tiểu nhị ở bên ngoài gõ vài cái lên cửa, sau đó đi đến bàn ăn, người nọ cảm thấy kỳ quái đối với không khí quỷ dị ở nơi đây, nhưng vẫn chiếu theo lời phân phó của Liễu Đạt Sơn lúc trước mà thay một bộ chén đũa và ly tách, sau đó cẩn thận lui ra, Hách Thiên Thần cầm đũa gắp thêm thức ăn cho Hách Cửu Tiêu.

“Ăn cơm đi.” Hắn thản nhiên nói, làm cho mấy người khác bừng tỉnh.

Loại cử chỉ này khiến không khí bữa tiệc trở nên dị thường quỷ bí, duy nhất sắc mặt của Hách Thiên Thần vẫn như thường, sự kinh ngạc của Hách Cửu Tiêu cũng nhanh chóng chuyển thành ý cười, hai người bắt đầu dùng bữa, trên bàn tiệc chỉ có hai người có biểu tình vẫn tự nhiên, trong khi ba người còn lại mang vẻ mặt khác nhau, cơ hồ dùng bữa mà hoàn toàn vô vị.

“Liễu cô nương.” Hách Thiên Thần ăn xong trước, hắn đột nhiên gọi Liễu Phượng Kiều, nàng sửng sốt, suýt nữa đánh rớt đôi đũa trên tay, “Chuyện gì?”

Liễu Phượng Kiều đang đau lòng, nàng chỉ cảm thấy giống như mình đang chìm trong một giấc mộng, bị hắn đột nhiên kêu như vậy thì lập tức phục hồi tinh thần, thái độ của Hách Thiên Thần lại dường như chưa từng phát sinh chuyện gì, lộ ra vài phần ân cần, “Đêm qua chưa hỏi ngươi có bị dọa hay không, có còn nhớ rõ những thứ khác hay không?”

“Không có.” Toàn bộ tâm tư của nàng vẫn chưa trở về, đầu tiên là kinh sợ, lại nhìn thấy một màn mới vừa rồi, nàng trả lời đều theo bản năng, khi nói ra thì suy nghĩ một chút, tiếp theo dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hách Thiên Thần, “Ta nhớ rõ có người hỏi ta thứ gì đó…”

Hách Thiên Thần không truy vấn mà vẫn ôn hòa nhìn nàng như vậy, chờ nàng nói tiếp, Liễu Phượng Kiều do dự một chút, nhớ lại chuyện đêm qua, lại nhịn không được mà trở nên run rẩy, sau đó nhẹ giọng nói, “Có người hỏi ta thanh đao ở đâu….hình như là cái gì ngũ sắc đao….ta nghe không rõ lắm…” Nàng không thể xác định.

Hách Thiên Thần lục lại đủ loại đao trong trí nhớ nhưng tựa hồ không có thanh đao nào có thể khiến cho mọi người trong giang hồ đều mơ ước, tính toán sau này trở về sẽ phái người đi tìm hiểu, hắn gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, “Việc này có liên quan đến giang hồ, đối phương chỉ muốn thanh đao, ta đã bảo cha của ngươi tung tin, nói rằng thanh đao này ở chỗ của ta, từ nay về sau phụ tử của các ngươi sẽ không có việc gì.”

“Cái gì?” Hách Cửu Tiêu bất thình lình cầm tay Hách Thiên Thần, những người khác đột nhiên cảm giác bầu không khí đang trở nên lạnh lẽo, nhìn thấy sắc mặt của Hách Cửu Tiêu thì mọi người đều cả kinh, Hách Thiên Thần trấn an vỗ vai hắn, “Quay về nói sau.”

Tửu yến nhanh chóng tàn cuộc, Liễu Phượng Kiều không có tâm tư dùng bữa, Liễu Đạt Sơn nhìn thấy sắp sửa thoát khỏi phiền phức thì lại bắt đầu bận rộn chuyện sinh ý, Hạ Tư Nhân một mình quay về phòng, chờ bọn họ nói thời điểm khởi hành cho nàng.

“Ngươi có thể nói.” Trong phòng, sắc mặt của Hách Cửu Tiêu không tốt, “Ngươi có biết làm như vậy là tự rước lấy phiền phức hay không? Từ Phúc Xương Trang đến Thiên Cơ Các, ngươi tính đem chuyện này gánh trên lưng của mình?”

“Đây vốn là chuyện của giang hồ, không làm như vậy thì cũng không còn cách nào khác.” Hách Thiên Thần bình tâm tĩnh khí ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Hách Cửu Tiêu đang đứng ở một bên, “Gia trang của Hoa Nam Ẩn không liên quan đến chuyện giang hồ, đối phương muốn Liễu Đạt Sơn giao thanh đao đến nơi đó, vì sao không phải ở chỗ khác, mà là gia trang của phụ thân Hoa Nam Ẩn, ngươi không cảm thấy có nguyên nhân gì hay sao?”

Hách Cửu Tiêu lạnh lùng mà đứng, điểm này hắn đương nhiên cũng biết, “Đối phương là muốn dụ ngươi đến, thậm chí có thể hướng về phía Thiên Cơ Các của ngươi, biết ngươi và Hoa Nam Ẩn có giao tình, cố ý đem việc này liên lụy đến Phúc Xương Trang, chính là vì để ngươi đích thân điều tra, ngươi biết rõ mà còn muốn làm theo ý của đối phương?”

“Nguyên nhân là vì vậy nên ta mới làm như thế, mặc kệ đối phương là ai, cố ý làm như vậy là vì mục đích gì, nếu ta tránh né thì đối phương nhất định sẽ nghĩ ra cách khác, lúc này là Phúc Xương Trang, tiếp theo nếu liên lụy đến Vu Y Cốc, chẳng lẽ ngươi cũng muốn ta khoanh tay ngồi yên?” Những gì Hách Thiên Thần làm đều có đạo lý của hắn, sau khi đắn đo suy xét thì mới hạ quyết định.

Hắn vươn tay kéo Hách Cửu Tiêu ngồi xuống, “Ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng chuyện này nếu đã như vậy thì dù sao cũng không thể vì sợ nguy hiểm mà xem như không liên quan đến ta, nhân tại giang hồ thân bất do kỷ, chẳng lẽ ngươi không phải hiểu rõ việc này hơn so với ta hay sao.”

Hách Cửu Tiêu không thể nề hà đối với lời nói của hắn, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc ra phía sau tai của Hách Thiên Thần, “Bản tính của ngươi quá mạnh mẽ, chuyện gì cũng muốn làm thật tốt, chuyện gì cũng muốn nắm trong tay, không chịu bị người khác khống chế, tiếc là lại quá mức tự chủ, không thích phóng túng mà hành sự, bởi vậy mới làm liên lụy đến chính mình.”

“Chẳng lẽ ngươi muốn mọi người đều giống như ngươi, muốn làm cái gì thì làm cái đó, như vậy trên đời chẳng phải đều hỗn loạn hay sao?” Hách Thiên Thần không phản bác lời nhận xét của Hách Cửu Tiêu, chỉ cười một cách nặng nề rồi thản nhiên nói, “Ngươi yên tâm, ta luôn luôn biết rõ khi nào nên làm cái gì, khi nào không nên làm cái gì.”

Cười một cách lạnh nhạt, phía dưới thanh y là sự quyết đoán sắc bén mà người khác nhìn không thấy, Hách Thiên Thần chậm rãi mở miệng, đứng dậy chuẩn bị thu xếp hành trang, Hách Cửu Tiêu theo ý cười mới vừa rồi của Hách Thiên Thần, hồi tưởng hết thảy những gì đã trải qua, hắn biết rất rõ quả thật là hắn đa tư đa lự.

Nhưng chỉ cần quan tâm thì làm sao lại có thể bảo hắn không lo lắng?

“Thương thế của ngươi chưa lành hẳn, đừng động thủ, để ta.” Hách Cửu Tiêu không hề nói thêm bất luận điều gì mà chỉ thu dọn hành trang, nhìn thấy Trì Diệp Trân Lung được Hách Thiên Thần cất vào cẩn thận, bên trong có vụn tuyết của Băng Thiền.

“Nhất định phải quay về Hách Cốc thì mới có thể giải độc hay sao?” Hách Thiên Thần lại kiểm tra Trì Diệp Trân Lung một lần nữa, Hách Cửu Tiêu tiếp nhận từ trên tay hắn, “Dược liệu đều ở trong cốc, phải quay về thì mới có thể giải độc, có băng tuyết này thì cũng có thể giải được Hồng Nhan.”

“Nếu Lý đại nương biết Hồng Nhan có thể giải thì chắc hẳn sẽ phi thường cao hứng.” Sắp quay về, Hách Thiên Thần nhớ đến những người ở Trung Nguyên, cũng nhớ đến trận đại chiến ở Hách Cốc, “Này lực của Thất Sát lệnh vẫn còn, lần này trở về không biết cục diện trên giang hồ như thế nào, chúng ta rời đi cũng được một khoảng thời gian, có thanh đao kia xuất hiện, còn có Thiên Khung muốn đoạt lấy thanh đao này. Chỉ là mặt ngoài bình yên nhưng bên trong đã sớm nổi dậy sóng ngầm.”

“Thanh đao kia xuất hiện kỳ quái, là người ở biên ải giao cho Liễu Đạt Sơn, lai lịch của thanh đao này…” Đôi mắt như bao phủ bởi huyết quang của Hách Cửu Tiêu đang chớp động, Hách Thiên Thần biết hắn muốn nói cái gì, “Ta sẽ phái người đi điều tra lai lịch của thanh đao này, bất quá trước đó chúng ta nên khởi hành quay về trước.”

Nửa tháng sau, nước chảy cuồn cuộn giữa eo sông, một chiếc thuyền lá nhẹ nhàng trôi xuôi dòng, hai người đứng ở đầu thuyền, nhìn dòng nước mãnh liệt ở trước mắt,một người với thần sắc trầm tĩnh, đáy mắt chiếu rọi mặt nước cuồn cuộn, ánh mắt khó phân biệt, người còn lại thì yêu tà lãnh khốc, không biết có bao nhiêu thứ có thể tiến vào trong mắt của hắn, làm người ta không khỏi hoài nghi vì sao hai người đối lập như vậy lại sóng vai mà đứng nơi đầu thuyền.

Y mệ phất phơ giữa vùng sông nước, tiếng sóng vỗ về nơi mạn thuyền, một thiếu nữ không hề nũng nịu, ngồi trò chuyện câu được câu không với thuyền phu ở đuôi thuyền, thỉnh thoảng lại nhìn lên phía trước, biểu tình luôn mang theo nghi hoặc.

Thiếu nữ đó chính là Hạ Tư Nhân, nàng không hiểu vì sao nàng bảo rằng muốn giết Hách Thiên Thần mà hắn vẫn còn dẫn nàng theo, còn Hách Cửu Tiêu nếu là huynh trưởng của Hách Thiên Thần thì vì sao lại ở cùng với xá đệ của mình như vậy, quan hệ của hai người kia là như thế nào, nàng thủy chung không thể tưởng tượng nổi.

“Ngươi tính dẫn nàng trở về? Thay thế Vong Sinh?” Hách Cửu Tiêu không hề quay đầu cũng biết Hạ Tư Nhân đang nhìn bọn họ chăm chú, “Nàng nên cảm thấy may mắn, nàng bảo rằng muốn giết ngươi nhưng không lộ ra sát ý.” Nếu không hắn căn bản sẽ không cho nàng đi theo.

“Ngươi cũng biết suy tính của ta.” Ánh mắt của Hách Thiên Thần nhìn ra phương xa, thản nhiên lên tiếng, trong tầm mắt là những cánh hồng đào đang phiêu đãng theo chiều gió bay đến, dừng trên mặt sông, có vài cánh hoa rơi trên bờ vai của hắn, Hách Cửu Tiêu phủi xuống những cánh hoa bám trên người hắn, thanh y mang theo một mùi hương nhàn nhạt.

“Hôm nay sắc trời không tệ, cũng ấm áp.” Hách Thiên Thần phất y mệ, làm cho cánh hoa rơi vào trong nước.

Ở đỉnh núi trên cao trồng đầy hoa đào, đã là tháng tư, hương thơm mặc dù đã tàn, nhưng những cánh hồng đào lại theo gió rơi xuống, Hạ Tư Nhân kinh ngạc nhìn hai nam nhân ở đầu thuyền, nàng không rõ hai người kia có biết hay không, mới vừa rồi những cánh đào bay lả tả làm cho hai huynh đệ đứng ở đó thật sự khiến người ta phải hâm mộ.

Nàng lại nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh như băng của Hách Cửu Tiêu là sự ôn nhu ấm áp, còn nhìn thấy nụ cười của Hách Thiên Thần, không phải nụ cười đối với người khác, mà chỉ đối với một mình Hách Cửu Tiêu, vẫn lạnh nhạt như trước nhưng lại có thêm một ý tứ khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.

Phụ thân và huynh trưởng của nàng đều vì người này mà chết, vì sao hắn còn có thể mỉm cười như vậy. Hạ Tư Nhân nắm lấy nhuyễn kiếm ở trên lưng, đột nhiên nghe thấy ở phương xa có tiếng người hô to, “Dừng thuyền! Dừng thuyền! Người đến là ai? Phía trước là địa bàn của Thiết Thuyền Bang, không được đi qua!”

“Vì sao lại không cho qua? Mấy ngày hôm trước chẳng phải vẫn bình thường hay sao?” Thuyền phu là một người trẻ tuổi, cũng không quá xa lạ với người của Thiết Thuyền Bang, đối phương ở phía xa nghe ra là hắn, hơi hòa hoãn giọng điệu một chút, “Là tiểu tử ngươi a, ta nói cho ngươi biết, hôm nay lão đại của chúng ta có việc cần giải quyết, đây là chuyện sát nhân kiến huyết, không cho các ngươi đi qua là vì để tốt cho các ngươi, có biết hay không!”

“Các vị….các vị xem…” Được trả lời, thuyền phu khó xử quay đầu lại, hắn nhìn ra những người này cũng là người trong giang hồ, hắn không dám tự tiện làm chủ.

“Đi tiếp.” Thủy lộ là con đường tắt, Hách Thiên Thần không muốn đi đường vòng, Hách Cửu Tiêu đương nhiên không có ý kiến, nhưng lại làm hại thuyền phu phi thường khổ não, hắn chỉ sợ điều này.

Người trong giang hồ người nào mà lại không lo mất thể diện, nói không thể đi qua thì kết quả chỉ hoàn toàn ngược lại, nơi nào càng không cho qua thì người ta lại đi càng nhiều, hai vị công tử tuổi trẻ khí thế bất phàm, thoạt nhìn là nhân vật lợi hại, nhưng bọn họ chỉ có hai người cộng thêm cô nương kia thì làm sao có thể chống lại nhiều người như vậy?

Ở trong lòng thở dài, hắn cầu mong người của Thiết Thuyền Bang có thể nể tình hắn luôn đi lại trên dòng sông này, nếu xảy ra chuyện thì không cần bắt hắn liên lụy vào đó, trong tay dùng sức, thuyền lá xuôi theo dòng, nhanh chóng nghênh diện một chiếc thuyền lớn đang tiến đến, “Đi nhanh đi nhanh!”

Người trên chiếc thuyền kia hô to một cách kích động, có chút vội vàng, ở phía sau thuyền có một nữ nhân mặc tử y như mây chiều giăng tím bầu trời, vài mảnh lụa ngũ sắc khoác trên cánh tay, phiêu diêu như tiên tử, tiếng cười lại hết sức phóng túng khinh cuồng, mị sắc diễm lệ, “Ngươi trốn cái gì, thấy nữ nhân như ta mà muốn chạy trốn, chẳng lẽ ngươi không phải là nam nhân?”
break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc