Gian phòng bố trí rất hoa mỹ, rèm che màu tím nhạt tầng tầng lớp lớp, cửa sổ hơi thoáng rộng mở, đặt một chiếc bàn ở giữa, mặt trên có rất nhiều sợi chỉ đủ màu sắc, nàng đang ngồi bên cạnh bàn.
Trang phục màu hạnh đào, mái tóc luôn rối tinh đã được chỉnh lại ngay ngắn, phía trên được búi gọn gàng, cắm một chiếc trâm bạch ngọc, lặng yên mà ngồi, một tay cầm khung thêu,một tay cầm kim chỉ, động tác chậm rãi, từng mũi một, không biết đang thêu loại hoa văn gì.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng chậm rãi ngẩng đầu, một nửa khuôn mặt với dung mạo hơn người đang lộ ra dưới ánh nắng, phần bị hỏa thiêu lại bị che khuất trong bóng tối, nửa sáng nửa tối, vừa như tiên vừa như quỷ, chậm rãi lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Các ngươi đã đến!”
Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu sắc như đao, hàn quang bất chợt lóe lên, cùng với Hách Thiên Thần đứng trước cửa, thu lại vẻ mặt ngoài ý muốn, “Ngươi không bị điên.”
Diễm Hoa nghe rõ từng chữ, ánh mắt trong veo, kể từ lần đầu tiên thấy nàng thì ánh mắt của nàng chưa bao giờ thanh tỉnh như vậy, đó là một đôi mắt cực kỳ giống Diễm Âm, ôn nhu như nước, đang nhìn hai người rất lâu, sau khi ý cười hạ xuống thì lại nổi lên vô hạn cảm khái, rồi bắt đầu thở dài, “Ta không bị điên.”
Nàng buông xuống khung thêu, trong khoảnh khắc bầu không khí lại dị thường yên lặng, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu rõ ràng là đang ở Thanh Đại Lâu với nguy cơ tứ phía, trước mắt bọn họ lại là Diễm Hoa đã mất tích một thời gian đang ngồi trong một gian phòng vừa lộng lẫy vừa tĩnh mịch.
Một cánh cửa ở bên hông được mở ra, Vô Ưu phu nhân xuất hiện từ bên trong, nàng che miệng cười khẽ, “Diễm Hoa muội muội, ngươi làm bọn họ sợ.”
“Ngươi cố ý xuất hiện ở tửu quán, để chúng ta sớm ngày đến Thanh Đại Lâu tìm ngươi.” Nhìn thấy Vô Ưu phu nhân, nghe thấy những lời này thì Hách Thiên Thần làm sao còn chưa hiểu rõ. “Ngươi là được người nhờ vả, người ủy thác ngươi chính là nàng.”
Hắn đưa tay chỉ vào Diễm Hoa, Vô Ưu phu nhân gật đầu, đi đến bên cạnh Diễm Hoa rồi dịu dàng cười, “Nếu biết thì đừng hỏi nữa, không hổ là hậu nhân Yêu Hồ tộc, ngày ấy dọa ta phát khiếp, bây giờ ta để các ngươi gặp được Diễm Hoa muội muội, các ngươi nên dùng cái gì để cảm tạ ta, dù sao cũng phải gọi ta một tiếng a dì mới được.”
Việc này chuyển biến thật sự quá nhanh, nhưng cho dù như thế nào thì Diễm Hoa cũng đã ở trước mặt bọn họ, bất luận nghi vấn gì cũng có thể giải đáp. Chỉ thấy Diễm Hoa lộ ra nụ cười cảm kích đối với Vô Ưu phu nhân, “Thanh Lan tỷ, đa tạ ngươi đã thu nhận và giúp đỡ ta, Ân Phách Mệnh truy đuổi thật ráo riết, bây giờ chỉ có nơi này của ngươi mới là an toàn nhất, bởi vì không còn cách nào khác nên ta mới đến đây tìm ngươi.”
“Tỷ muội chúng ta cần gì phải nói lời khách khí.” Từng hiển lộ thủ đoạn tàn nhẫn, giờ khắc này vẻ mặt của Thủy Thanh Lan vẫn mang theo ý cười như trước, “Không ngờ lúc trước từ biệt, sau đó ngươi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, mấy năm qua ta còn nghĩ rằng muội tử kết nghĩa đã không còn ở nhân thế, nay thấy ngươi vô sự, ta thật sự cao hứng.”
Diễm Hoa lắc đầu, sờ lên nửa khuôn mặt đã bị hủy, trong lời nói có vô hạn cảm khái bùi ngùi, “Làm sao có thể nói là vô sự, ta không còn là Diễm Hoa của năm đó, tỷ tỷ Diễm Âm của ta cũng…” Nàng nghẹn ngào, vẻ mặt phức tạp ngẩng đầu nhìn hai huynh đệ ở trước mắt.
Thủy Thanh Lan thở dài, gật đầu nhìn bọn họ, “Bây giờ thì ổn rồi, Diễm Hoa muội muội có thể an tâm, bọn họ đã ở đây, các ngươi hảo hảo ôn chuyện xưa, ta đi chuẩn bị thức ăn cho các ngươi.”
Vô Ưu phu nhân xoay người rời đi, trong phòng lại trở nên yên lặng, nghe hai người bọn họ đối thoại thì cũng không khó để đoán ra chân tướng, sau khi hết kinh ngạc, Hách Thiên Thần đi đến trước mặt Diễm Hoa, không đợi hắn hỏi ra nghi hoặc trong đáy lòng thì nàng đã đứng lên, “Các ngươi trước hết hãy nghe ta nói.”
Nàng biết bọn họ có rất nhiều nghi vấn, nàng cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để giải đáp cho hai người, “Từng có một quãng thời gian ta thật sự bị điên, bị đại hỏa gây thương tích, khi đó thần chí của ta thỉnh thoảng lại mơ hồ, nhưng sau khi ta thanh tỉnh thì vẫn tiếp tục giả vờ bị điên, chính là vì muốn ở lại Trung Nguyên.”
Các nàng là người của Yêu Hồ tộc, lại bị phân ly, bị Hách Vô Cực và Công Tôn Nam Tinh của Hỏa Lôi Sơn Trang bắt giữ, vì sao các nàng lại lưu lạc ở Trung Nguyên, vì sao còn muốn lưu lại mà không muốn quay về? Trong đó rốt cục cất giấu bí ẩn gì? Hai huynh đệ không truy vấn, bọn họ biết Diễm Hoa đã chuẩn bị sẵn sàng để giải đáp cho bọn họ.
“Mẫu thân Diễm Âm của các ngươi là tỷ muội thân sinh với ta, năm đó chúng ta được tộc trưởng lựa chọn để đưa đến Trung Nguyên, hiến cho Thuận Đức Đế….” Diễm Hoa đưa lưng về phía bọn họ, thấp giọng nói nhỏ, lời này đã khiến bọn họ rất giật mình.
“Thuận Đức Đế Sở Mục?” Vô luận như thế nào thì Hách Thiên Thần chưa từng nghĩ đến thân thế của bọn họ còn có liên quan đến triều đình.
“Không sai, chính là Thuận Đức Đế Sở Mục, lúc ấy là vì một nguyên nhân, tộc trưởng của chúng ta quyết định phái chúng ta….” Diễm Hoa nói tới đây thì hơi thoáng tạm dừng.
“Phái các ngươi hạ độc ám sát Thuận Đức Đế.” Hách Cửu Tiêu nói tiếp lời nàng, suy đoán của hắn có chính xác hay không thì chỉ cần nhìn thân hình cứng đờ của Diễm Hoa cũng biết, nàng kinh ngạc quay đầu lại rồi mỉm cười một cách yên lòng, “Nếu tỷ tỷ biết hai người con của mình xuất sắc như thế, nhất định sẽ rất an ủi.”
Nàng lại nói tiếp, “Tộc trưởng phái người đưa chúng ta đến Trung Nguyên, trước khi tiến cung thì giao cho chúng ta một phần độc dược và một trang giấy bào chế thuốc độc, đó chính là Hồng Nhan.”
Người trúng Hồng Nhan sẽ sinh ra ảo giác, bắt đầu điên cuồng, nếu sử dụng liều lượng ít thì Thuận Đức Đế sẽ từ từ trở nên thất thường, tàn bạo và ngang ngược, không thể phân biệt được tốt xấu, cứ tiếp tục như thế thì triều đình sẽ rung chuyển, tất sẽ sinh ra phản loạn, đến lúc đó thì Vạn Ương sẽ thừa cơ mà tiến vào.
Hai tỷ muội Diễm Âm và Diễm Hoa khi đó vẫn còn nhỏ, biết được thân mình có trọng trách nên vô cùng bất an, muốn các nàng hầu hạ Thuận Đức Đế đã là không cam tâm tình nguyện, mà còn phải hạ độc hại hắn, khiến hai người đều rất sợ hãi.Nhưng vô luận các nàng lo sợ như thế nào thì đây là mệnh lệnh của tộc trưởng, các nàng chỉ có thể nghe theo, nhưng tuyệt đối không ngờ trên đường lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn, Diễm Hoa nói đến đây thì ngữ điệu cũng trở nên khẩn trương, giống như lại nhìn thấy cảnh tượng xưa kia. “Chưa đến hoàng cung thì chúng ta bị người bắt cóc, ta không biết bọn họ là ai, đều là những người giang hồ, bọn họ rất đông, công lực của hai tỷ muội chúng ta không đủ, vì để đào tẩu nên chúng ta không thể không dùng Hồng Nhan để đối phó bọn họ.”
“Cho nên mới có độc Hồng Nhan, chính là từ khi ấy mà lọt vào giang hồ.” Sắc trời bên ngoài dần dần tối sầm, Hách Thiên Thần nghe lại chuyện xưa, nghĩ đến năm đó thì thần sắc cũng không còn bình tĩnh như ban đầu.
Diễm Hoa hít dài một hơi, chuyện năm đó dường như vẫn còn hiện rõ trước mắt, nàng lại nói tiếp, “Chúng ta đào tẩu nhưng lại không có nơi để dung thân, muốn quay về Vạn Ương để trở lại trong tộc, nhưng sợ tộc trưởng trách tội chúng ta làm mất Hồng Nhan, nó được các vị đại nhân trong tộc sử dụng, nếu bị người ngoài biết độc dược màhoàng thất Vạn Ương sử dụng lại truyền vào Trung Nguyên, e rằng sẽ nổi lên phong ba bão táp, vì vậy chúng ta chỉ có thể tạm thời tìm một nơi để cư trú, rồi sau đó sẽ tính tiếp.”
Năm đó nàng và Diễm Âm lưu lạc giang hồ, dung mạo của hai người dễ dàng gây ra phiền phức, cũng sợ những người bắt cóc các nàng sẽ phát hiện, vì vậy không dám xuất hiện trên đường phố, cho nên các nàng chỉ có thể trốn ở nơi rừng núi, ban đêm mới lặng lẽ đi vào thị trấn để tìm thức ăn, quãng thời gian đó phải màn trời chiếu đất, nay đây mai đó. Chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy, đối với hai người thiếu nữ mà nói thì tựa như chim sợ cành cong, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay đều khiến các nàng không ngừng kinh hãi.
Đó là những quãng thời gian mà Diễm Hoa vô luận như thế nào cũng không thể quên được, nói đến đây, ngữ thanh của nàng bắt đầu chậm lại, giọng nói trầm thấp trong bóng chiều cũng không quá kích động, mà lại có vẻ thống khổ và bi thương, “Sau đó chúng ta vẫn bị phát hiện, người nọ chính là Hách Vô Cực.”
Nói đến Hách Vô Cực, vẻ mặt của hai huynh đệ đều có một chút biến sắc, chuyện sau đó như thế nào thì bọn họ cơ hồ đã có thể đoán được, Hách Vô Cực thấy nữ tử với dung mạo diễm lệ như thế thì đương nhiên sẽ không buông tha, nhưng vì sao hắn chỉ bắt mỗi một mình Diễm Âm?
Nhìn ra nghi vấn của bọn họ, Diễm Hoa rốt cục lộ ra thần sắc kích động, “Tỷ tỷ là vì ta! Nàng để cho ta đào tẩu, lấy thân mình để quyến rũ, ngay giữa ban ngày mà lại thoát hạ y phục của mình! Ngăn cản Hách Vô Cực!”
Hách Vô Cực làm sao có thể buông tha cho tuyệt sắc trước mắt? Mặc dù Diễm Hoa không muốn bỏ lại Diễm Âm nhưng vẫn phải chạy đi, nàng không muốn uổng phí tấm lòng của Diễm Âm, nếu lưu lại thì sẽ chỉ làm cho hai tỷ muội cùng lúc rơi vào tay của ác tặc.
“Ta đào tẩu, vì hoảng loạn mà không phân biệt đường xá, chạy đến Hỏa Lôi Sơn Trang, được Công Tôn Nam Tinh cứu giúp, hắn vừa có phong độ lại thanh nhã, một lòng nghiên cứu hỏa khí, đối với ta thập phần khách sáo, ta nghĩ rằng hắn là một chính nhân quân tử nên đem chuyện của Diễm Âm nói cho hắn, muốn hắn thay ta cứu ra tỷ tỷ, nào ngờ hắn không bận tâm đi cứu người, mà chỉ phi thường cảm thấy hứng thú đối với Hồng Nhan.”
Diễm Hoa cười khổ, “Ta sai rồi, ta không nên kể cho hắn nghe về Hồng Nhan.”
Công Tôn Nam Tinh là một kẻ si mê nghiên cứu ám khí, một lòng muốn gia tăng uy lực của Hỏa Lôi tiễn, khi biết được tác dụng của Hồng Nhan, hắn càng cao hứng hơn so với việc đoạt được bảo bối.
Biết trên giang hồ lưu truyền Hồng Nhan Huyết, hắn nghĩ cách đoạt lấy một phần, sau khi phát hiện hiệu quả của dược vật thì liền ép Diễm Hoa thành thân với hắn, như thế mới có thể danh chính ngôn thuận nhốt nàng trong Hỏa Lôi Sơn Trang, ép nàng giao ra phương thuốc bào chế Hồng Nhan.
Sau đó Diễm Hoa giả vờ thuận theo, thừa dịp hắn không đề phòng thì thiêu cháy nơi hắn để hỏa dược, tạo thành đại hỏa ở Hỏa Lôi Sơn Trang, chính nàng cũng bị lửa táp làm cho mình trở thành bán người bán quỷ, có một dạo nàng luôn luôn thất thường, suốt ngày quanh quẩn trong Hỏa Lôi Sơn Trang, không biết mình là ai.
Rồi sau đó Ngũ Sắc Ma Sư tìm được nàng, cũng ép nàng giao ra phương thuốc, khi đó nàng mới thanh tỉnh, rồi biết được Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu gặp nạn ở Hách Cốc nên vội vàng đi theo Mục Thịnh.
“Những lời ngươi nói ở Hách Cốc là thật hay giả?” Khi Diễm Hoa dứt lời thì bầu trời đã nhá nhem tối, Hách Cửu Tiêu thủy chung không có biểu hiện gì, Diễm Hoa vẫn chưa nói ra chuyện quan trọng nhất mà hắn muốn biết.
Hiểu được điều mà hắn đang ám chỉ, Diễm Hoa lắc đầu thở dài, “Là thật hay giả, chẳng lẽ các ngươi còn không biết hay sao?” Nàng đứng dậy, hướng đến Hách Thiên Thần ở cách đó không xa, trên một nửa khuôn mặt không bị hủy hoại, có thể nhìn ra dấu vết do năm tháng lưu lại, đang lộ ra thần sắc ôn nhu.
“Hài tử…” Nàng chậm rãi vươn tay, khi gần chạm vào Hách Thiên Thần thì liền ngừng lại, nhớ đến sự kiêng kỵ của Hách Thiên Thần.
“Thực xin lỗi, tỷ tỷ và ta thật sự thân bất do kỷ, các ngươi vốn không nên sống khổ như vậy, không nên…” Nàng buông tay, ánh mắt tựa hồ nhìn thấy dĩ vãng trước kia, lộ ra ý cười chua sót, nhìn sang Hách Cửu Tiêu thủy chung vẫn lộ ra thần sắc lạnh lùng, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, “Bất quá hai đứa hài tử các ngươi cũng thật sự khiến người ta phải lo lắng, ta không ngờ giữa các ngươi lại…”
Hách Thiên Thần cười khổ, hắn làm sao ngờ được chính mình sẽ có một ngày như vậy, nhưng giờ khắc này hắn cũng không bận tâm đối với quan điểm của Diễm Hoa, “Ta và Cửu Tiêu…”
Hắn lẳng lặng nhìn Diễm Hoa, trên mặt chỉ có một chút nghi hoặc, Hách Cửu Tiêu đi đến bên cạnh hắn, cầm lấy tay hắn, hai người nhìn nhau, sau đó cùng quay đầu, khuôn mặt tương tự nhưng lại có khí chất khác biệt, Diễm Hoa muôn vàn xúc động.
Nàng biết vô luận câu trả lời của nàng như thế nào, thì cũng không thể thay đổi quan hệ giữa hai người bọn họ, vô luận có huyết thống ràng buộc hay không thì hai người vẫn sẽ trói chặt vào nhau.
Nàng chỉ có thể thở dài, “Các ngươi là thân huynh đệ, là do Hách Vô Cực và tỷ tỷ Diễm Âm của ta sinh ra, là thân huynh đệ đồng phụ đồng mẫu.”