Nhanh chóng quan sát phản ứng của Hách Thiên Thần thì chỉ thấy hắn hơi thoáng nhướng mi, tựa hồ là có một chút ngoài ý muốn. Hách Thiên Thần lập tức ung dung đi qua bên người của Sở Thanh Hàn, rồi trở lại ghế ngồi, “Ngươi cố ý phái Uyển Nguyệt dụ ta đi theo, để ta nghe thấy ngươi và Hách Cửu Tiêu đối thoại, bây giờ lại muốn thử phản ứng của ta, ngươi muốn phá hỏng quan hệ giữa bọn ta như vậy hay sao?”
Biểu tình của Sở Thanh Hàn nhất thời đình trệ, dường như không thể trả lời, ý cười bị hạ xuống, lặng im một lát, bỗng nhiên cúi đầu cười khẽ, sau đó lại trở thành cười to, hắn ngã xuống nhuyễn tháp của mình rồi thở dài, “Hách Thiên Thần, nếu như ta nói lúc trước hóa thân thành Hàn Thanh để cố ý tiếp cận ngươi, cho ngươi tấm bản đồ da người kia để ngươi mở ra cơ quan cho ta, thì sau đó ta liền hối hận, như vậy ngươi có tin hay không?”
“Hối hận?” Hách Thiên Thần không biết vì sao Sở Thanh Hàn lại hối hận, lần đó Sở Thanh Hàn thật sự hóa thân rất đạt, ngay cả hắn cũng không nghĩ đến, Thanh Diện Hổ thường xuyên xuất nhập Thiên Cơ Các lại chính là đương kim nhị hoàng tử.
“Ta hối hận là vì đã đem một người như ngươi vào một nơi nguy hiểm như vậy, nếu ngươi xảy ra chuyện thì ta không biết sẽ đau lòng đến mức nào.” Khi hắn nói ra những lời này thì vẫn nhìn Hách Thiên Thần, trên tay không còn cầm lấy ly rượu, vẻ mặt thậm chí có thể xem như nghiêm túc.
“Ngươi và ta bất quá chỉ là bình thủy tương phùng, những lời này của nhị hoàng tử là hơi quá.” Hách Thiên Thần tựa như không nghe ra ẩn ý trong lời của hắn, khẽ phủi y mệ, khi buông tay là lúc đầu ngón tay cố ý vô tình chạm vào một chiếc túi hương thắt trên lưng. (bình thủy tương phùng = bèo nước gặp nhau)
Sở Thanh Hàn thấy động tác của hắn, đột nhiên hỏi, “Đó là Hách Cửu Tiêu tặng cho ngươi?”
“Chính là hắn.” Hách Thiên Thần trả lời rất tự nhiên, rồi nhìn thẳng vào mắt của Sở Thanh Hàn, “Ngươi đã biết quan hệ của ta và hắn, Thiên Cơ Các và Hách Cốc sẽ không tiếp tục để triều đình lợi dụng, bất luận nhị hoàng tử muốn cái gì, e rằng chỉ làm cho ngươi thất vọng.”
Ánh mắt đó dường như có thể tiến vào lòng người, nhìn thấu hết thảy, bất luận tâm tư gì ở trước mặt hắn đều không có chỗ nào để che giấu, Sở Thanh Hàn không khỏi chấn động, nhíu chặt mi, nâng lên ly rượu rồi uống cạn, “Lúc này cũng không phải là ta.”
Buông xuống ly ngọc lưu ly, hắn lau đi giọt rượu bên môi, sau đó ngã lưng xuống nhuyễn tháp, đưa tay làm gối đầu, vừa cười vừa nói tiếp, “Lúc này nên để cho hoàng thúc hiểu rõ cái gì gọi là Huyết Ma Y….”
Chưa từng thấy qua cảnh tượng mà hắn đã chứng kiến, không biết hai người ràng buộc sâu đậm như thế nào, mà lại có ý đồ làm điều gì đó, e rằng sẽ bị dọa nhảy dựng, làm cho hoàng thúc của hắn cũng bị kinh hãi, Sở Thanh hàn nằm trên nhuyễn tháp mà cười thành tiếng, “Hách Thiên Thần, ta cứ nói thẳng, ta đối với ngươi là cố ý, nếu ngươi muốn Linh Tê Băng Thiền thì ta có thể cho ngươi, bất quá là vì Hách Cửu Tiêu muốn, cho nên…”
Hắn nhún vai, nhìn về phía người nam nhân đang đứng trước cửa sổ rồi chậm rãi nói, “Chẳng qua ta không muốn giao Linh Tê Băng Thiền cho hắn.”
Không ngờ Sở Thanh Hàn lại thẳng thắn như thế, Hách Thiên Thần hơi thoáng nhíu mi, “Ta không phải nữ tử.”
“Ta biết ngươi không phải, hơn nữa lại rất rõ ràng, không có người nữ nhân nào làm cho ta cảm thấy hứng thú như thế, ta chỉ nhớ mãi không quên đối với ngươi, chỉ một mình ngươi.” Có gan đi đoạt thiên hạ, thì cũng sẽ dám thừa nhận tình cảm trong lòng của mình, Sở Thanh Hàn khoanh tay ngồi dậy, trong nháy mắt lại có khí thế của quân vương thiên hạ.
Hách Thiên Thần cũng phát hiện điều này, ánh mắt đột nhiên rét lạnh, rồi lập tức bị dập tắt, bình tĩnh lên tiếng, “Nhị hoàng tử nên biết, việc này không có khả năng, ta cũng không có hứng thú với nam nhân.”
“Chẳng lẽ Hách Cửu Tiêu không phải là nam nhân?” Sở Thanh Hàn trừng mắt.
Nhìn xuống chiếc túi hương ở thắt lưng, Hách Thiên Thần cười nhẹ, “Trong mắt ta, hắn chính là Hách Cửu Tiêu.”
Sở Thanh Hàn nghẹn lời, suy nghĩ một lát thì mới hiểu được ý của Hách Thiên Thần. Đơn giản người nọ là Hách Cửu Tiêu, là nam hay nữ đều không quan hệ, càng không có lý do, chỉ vì người kia đặc biệt, cũng giống như Hách Thiên Thần, ngay cả huyết thống cũng không hề đoái hoài.
Sở Thanh Hàn không tiếp tục nhắc lại, Hách Thiên Thần đứng trước cửa sổ, nơi đó có một dàn hoa mẫu đơn, mẫu đơn đa số màu hồng, nhưng trong cung Thanh Hà lại mang một màu trắng tinh khiết, những cánh hoa tuyết trắng mềm mại thanh thoát, mùi hương thoang thoảng phiêu diêu trong phòng, ánh mắt của hắn xuyên qua màn tuyết trắng, nhìn liên tiếp mấy tòa cung điện.
“Vương phủ của hoàng thúc ở bên kia–” Một bàn tay đến trước mắt Hách Thiên Thần, chỉ ra ngoài cửa sổ theo một hướng, không biết Sở Thanh Hàn đã bước đến sau lưng hắn từ khi nào, “Hách Thiên Thần, ngươi đối với Hách Cửu Tiêu như thế nào là chuyện của ngươi, ta đối với ngươi như thế nào là việc của ta, ta chỉ hy vọng ngươi và ta không phải là địch.”
Trong mắt phản chiếu màu trắng của cánh hoa, ánh mắt của Hách Thiên Thần như lưu phong lướt đi, chỉ đứng lặng nơi đó, nhìn ra xa xa. Phương hướng mà Sở Thanh Hàn chỉ điểm, lộ ra một tòa cung điện được cách ly. Dưới ánh mặt trời, màu xanh ám trầm của mái ngói hiện lên sự tôn quý và trang nghiêm.
Phủ An Lăng Vương.
Ở trong cấm cung mà không phải ở một đô thành khác, có thể thấy được đương kim hoàng đế Sở Mục rất tin tưởng Sở Lôi, hắn cũng không để cho Sở Thanh Hàn phải dời khỏi hoàng cung, đối với vài người có quan hệ huyết thống thì Sở Mục tựa hồ rất coi trọng.
Trầm hương lượn lờ, ngoại đường được bố trí rất tráng lệ, Sở Lôi ngồi trên ghế, khuôn mặt gầy yếu, nhưng lại rất ung dung, vẫn chưa vào đông nhưng hắn đã mặc ngoại bào rất dày, trong phòng đốt hương, còn đặt noãn lô sưởi ấm. Cửa sổ rộng mở, chỉ có nơi này mới có thể cảm giác được bầu không khí đang dao động.
“Hách Cửu Tiêu, rốt cục ngươi suy nghĩ như thế nào đối với lời đề nghị của bổn vương?” Sở Lôi nhấp một ngụm trà, nắm chặt ngoại bào trên người, rồi lại đặt tách trà xuống bàn, trong lòng khó chịu nhưng không hiển lộ trên mặt.
Một người đang ở trước mặt Sở Lôi, tư thái đứng trong phòng giống như hắn mới chính là chủ nhân nơi đây, ánh mắt của hắn lạnh hơn cả gió thu, cẩm bào lộ ra màu tử kim ám trầm, vẻ lạnh lùng thậm chí lãnh khốc trên khuôn mặt không có một chút biểu tình. Hách Cửu Tiêu quan sát một vòng trong phòng, nhất thời lại làm cho người ta cảm thấy nơi này không phải vương phủ. Hết thảy những gì ở đây, thậm chí cả mạng người đều thuộc về hắn.Sở Lôi đã từng gặp Hách Cửu Tiêu nhưng chưa bao giờ gặp một mình như vậy, hơi nheo mắt đánh giá, “Nhữ Yên nhà ta tuy không phải quận chúa trên danh nghĩa, người đời đều nghĩ nàng là nghĩa nữ của ta, nhưng ta có thể nói thật cho ngươi biết, nàng chính là nữ nhi thân sinh của bổn vương, ngươi nên biết ở trên giang hồ có được Vân Trung Tiên Tử là một điều đáng để tự hào, xứng với ngươi Huyết Ma Y….”
“Ta cự tuyệt.” Ba chữ không hề do dự, cũng không có nhân khí, tựa như chuyện này hoàn toàn không quan hệ đến hắn, Hách Cửu Tiêu hừ lạnh một tiếng, nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống, lửa trong lò vẫn đang thiêu đốt nhưng không khí lại trở nên lạnh lẽo.
Không phải thật sự giá rét nhưng khí thế này lại làm cho người ta cảm thấy sởn gai ốc. Sở Lôi bỗng nhiên đứng lên, tinh quang trong mắt đột ngột tăng vọt, giờ khắc này hắn không hề giống một người đang mắc bệnh, nhưng chỉ trong nháy mắt thì ánh sao lại hạ xuống.
“Hách Cửu Tiêu, có thể nói cho bổn vương biết lý do của ngươi hay không? Vì sao ngươi lại cự tuyệt nhanh như vậy? Hay là ngươi cảm thấy nàng không xứng với ngươi?” Sở Lôi chậm rãi ngồi xuống, nâng tách trà lên rồi uống một ngụm, đã có thể cảm thấy sự khó chịu trong giọng nói của hắn.
“Vân Khanh không phải là người mà ta muốn.” Đoán được Hách Thiên Thần sẽ đến hoàng cung, sau khi Hách Cửu Tiêu được Sở Lôi mời đến thì hắn lập tức đáp ứng, nơi này không có Hách Thiên Thần, đương nhiên chỉ có thể ở một nơi khác, sắc mặt trầm xuống, hắn không muốn nhiều lời cùng Sở Lôi, lúc này liền xoay người lại, “Nại Lạc sẽ không tiếp tục giết người cho triều đình, nếu ngươi đang có ý đó thì nhớ kỹ những lời này của ta.”
“Đợi đã.” Sở Lôi gọi hắn lại, giống như chuyện lúc trước chưa bao giờ phát sinh, rồi vừa cười vừa nói, “Ta biết ngươi và nhị hoàng tử đã trở mặt, vì sao không hợp tác với bổn vương? Bổn vương không giống hắn, ta chỉ cầu cho bệnh tình của bệ hạ không xảy ra điều gì nghiêm trọng, như vậy cũng không có gì tổn hại đến ngươi, còn đem nữ nhi gả cho ngươi, ngươi thật sự không muốn cân nhắc?”
“Không cần cân nhắc. Người mà ta muốn trên đời này chỉ có một, không phải là Vân Khanh.” Hách Cửu Tiêu nghĩ đến lúc này Hách Thiên Thần có lẽ đang ở chỗ của Sở Thanh Hàn, lại càng không bình tĩnh cùng Sở Lôi tiếp tục nói chuyện.
“Nếu tiểu nữ có ý với ngươi thì sao?” Sở Lôi không cho người nữ nhi này một cái danh phận, lại để cho nàng ở trên giang hồ thay hắn vất vả, không biết có phải là trong lòng cảm thấy có lỗi hay không, nhìn ra Vân Khanh có ý đối với Hách Cửu Tiêu nên mới đưa ra đề nghị này, không ngờ Hách Cửu Tiêu hoàn toàn không thèm để ý, mà hiện tại còn làm cho Hách Cửu Tiêu tức giận.
“Vậy làm cho nàng tuyệt vọng, nếu nàng không thể dứt tình thì để ta đến thay nàng cắt đứt.” Hắn còn rất nhiều biện pháp. Bên trong ánh mắt lạnh lùng là huyết sắc đậm đặc, yêu dị giống như ma, Hách Cửu Tiêu chậm rãi lộ ra một ý cười.
Ý cười này không giống như người sống thường hay có, Sở Lôi nhịn không được mà thụt lui nửa bước, phát hiện chính mình luống cuống thì mới miễn cưỡng ổn định thân hình, dù là như thế nhưng trên mặt vẫn hơi thoáng biến sắc, nâng tách trà che giấu. Hắn phát hiện rất khó khống chế cả Hách Thiên Thần lẫn Hách Cửu Tiêu.
Hách Cửu Tiêu hiếm khi cười, ngoại trừ khi ở trước mặt của Hách Thiên Thần, những thời điểm khác khi hắn lộ ra nụ cười thì chỉ làm người ta cảm thấy lạnh run, giống như một cơn ác mộng, trên khuôn mặt quá phận tuấn mỹ lại lạnh lùng như băng hàn, bờ môi ám sắc nhếch lên một đường cong không phải là cười, mà là sát, trong đôi mắt ngưng huyết băng lãnh chỉ có âm u lạnh lẽo.
Bị ý cười này của hắn gây kinh hãi, lắc đầu thở dài, một nữ tử đang quan sát hai người nói chuyện ở một nơi bí mật gần đó đã quyết định bước ra, tóc mây sóng sánh, y mệ nhẹ nhàng, dung mạo tú lệ tuyệt sắc, vẻ mặt có một chút tái nhợt, nàng mở miệng, giọng nói như đang ca, “Cha, không cần nữa đâu. ”
Người tới là Vân Nhữ Yên, cũng chính là Vân Khanh, nhìn thấy nàng đi ra, Sở Lôi vẫy tay, “Nhữ Yên nhà ta chẳng lẽ không thể sánh bằng một người nam nhân?” Hắn đã nghe qua tin đồn, hơn nữa cảm thấy cũng rất đáng tin, nhưng lại không thể tượng tượng được mà thốt lên một câu, “Hách cửu tiêu, chẳng lẽ ngươi thật sự không để ý đến luân thường đạo lý mà đi yêu chính đệ đệ của mình hay sao?”
“Đúng là như vậy thì thế nào?” Hách Cửu Tiêu trả lời không hề do dự.
Sở Lôi nhìn hắn một cách ngoài ý muốn, không ngờ hắn lại thật sự trả lời như vậy, đôi mắt hẹp dài hơi thoáng khép lại, “Với địa vị giang hồ của các ngươi, với năng lực của các ngươi, vì sao lại có ý nghĩ như vậy đối với chính thân huynh đệ của mình. Ngươi có biết sự tình này sẽ bị người ta nói như thế nào hay không?”
“Loạn luân, bẩn thỉu, ô uế, đáng kinh tởm….Ngươi còn muốn nói cái gì?” Như sương băng ngưng kết, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu không thấy có một chút tình cảm, nói ra những lời như vậy nhưng vẫn không hề dao động, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Lôi tựa như đang nhạo báng.
Những gì Sở Lôi muốn nói đều bị hắn nói ra, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Vân Khanh đứng bên cạnh, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Nàng được xưng là đệ nhất mỹ nữ võ lâm, mặc dù ở hoàng cung, cũng rất ít nữ tử xuất sắc như nàng, mà lại có dung mạo vừa xinh đẹp, giỏi ca múa, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, người như nàng rất hiếm thấy, thậm chí có thể nói, chỉ có một mình nàng.
Sở Lôi rất hài lòng đối với người nữ nhi này. Vân Khanh cũng tự hài lòng với chính mình, nhưng từ khi thấy Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu thì loại cảm giác này rốt cục bị đánh mất, hai huynh đệ bọn họ căn bản không đặt nàng vào mắt.
Trong mắt của bọn họ chỉ có nhau.
“Người hắn ưng, ngay cả nữ nhi cũng tự than thân trách phận, không thể sánh bằng. Cha, ngươi không cần cố chấp, trên đời này không phải chỉ có một mình hắn là nam tử.” Vân Khanh đã suy nghĩ rất kỹ mới nói ra quyết định của mình, ngữ thanh chậm rãi, giọng nói nhẹ nhàng, ý tứ lại thập phần kiên quyết.
Sở Lôi tỉ mỉ quan sát sắc mặt của nàng, thấy nàng dường như đã thật sự quyết tâm, lại quay sang nhìn Hách Cửu Tiêu, lúc này Hách Cửu Tiêu tựa hồ là đang trầm ngâm.
Hách Cửu Tiêu hoàn toàn không biết Vân Khanh có tâm tư này, sự chú ý của hắn luôn luôn đặt trên người của Hách Thiên Thần, hắn chưa bao giờ phát hiện Vân Khanh có cái gì đối với hắn, ngược lại chỉ thấy nàng thường xuyên nhìn Hách Thiên Thần nên mới khiến hắn cảm thấy khó chịu.
“Có thích khách! Người đâu – bắt thích khách –” bỗng nhiên có một trận ầm ĩ quát tháo, cấm vệ quân hô to bên ngoài, có người tiến vào bẩm báo, “Vương gia! Có thích khách xâm nhập hoàng cung! ”