Hiên Nhi một hơi chạy đến thánh hồ, vội dùng thủy linh châu dựng lên một bức tường chắn bằng nước, né đi vào.
Nghiêm Trọng cùng với thủ hạ của hắn cũng đuổi theo tiến vào.
Hiên Nhi không còn đường trốn, nhưng nàng không rõ vì sao lão già này lại cứ đuổi rượt nàng không bỏ “Tại sao ngươi lại ép người quá đáng thế chứ, ta có hại con của ngươi sao?”
Nghiêm Trọng hừ lạnh một tiếng “Được, ta sẽ cho ngươi rõ chuyện trước khi chết, ta chính là cha của Nghiêm Mộng Như và Nghiêm Thành.”
Hiên Nhi cả kinh, thì ra hắn tìm đến nàng báo thù.
Hiên Nhi nói: Con gái của ngươi hạ độc hại ta mới bị Mộc Thác Hạo Duyên nhốt lãnh cung, về phần con trai ngươi, hắn là chết vẫn chưa hết tội.”
Nghiêm Trọng vừa nghe Hiên Nhi nói như vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, hét lớn:“Bắt lấy nó!”
Hiên Nhi vội biến ra một lớp băng ngăn cản bọn họ.
Nghiêm Trọng thấy thế, cả kinh kêu lên: “Cướp lấy viên trân châu cho ta.”
Hiên Nhi sợ hãi, vội vã chạy đi, nhưng đám thủ hạ lắc mình một cái, đã vây quanh Hiên Nhi.
Nghiêm trọng cười lên ha hả, rốt cục cũng bắt được.
Hiên Nhi hoảng sợ nhìn Nghiêm Trọng, chuyện này làm sao bây giờ? Nếu mình rơi vào tay hắn, thì chết là điều chắc chắn.
Nghiêm Trọng hạ lệnh nói: “Bắt lấy nàng ta, cướp lấy viên trân châu, đừng cho nàng ta cơ hội chạy trốn.”
Hiên Nhi thấy bọn hắn từng bước bức tiến, không thể chạy trốn, nhưng hạt trân châu này là sư phụ đưa cho mình, sao lại để rơi vào tay người khác được chứ, Hiên Nhi không biết làm thế nào, liền thừa dịp bọn họ không chú ý, đem viên trân châu nuốt vào miệng, mọi người thấy thế, đều không biết phải làm sao.
Khi Hiên Nhi nuốt hạt trân châu vào, ngay lập tức biến thành một tượng băng.
Nghiêm Trọng thấy thế, tưởng là mọi chuyện đã xong.
Đột nhiên một đạo chưởng phong bổ tới, Nghiêm Trọng ngã ra đất, người tới chính là Tử Ly, hắn trông thấy Hiên Nhi biến thành một tượng băng thì vung ra một chưởng, khối băng vỡ nát, Hiên Nhi không còn chỗ dựa ngã xuống đất, Tử Ly bước lên vội đỡ Hiên Nhi.
Chính là thủ hạ dưới tay Nghiêm Trọng muốn đánh lén, nhưng lại bị Tử Ly một chưởng đánh lui.
Tử Ly ôm lấy Hiên Nhi cả người lạnh băng đang còn hôn mê phi thân rời đi.
Tử Ly đưa Hiên Nhi vào trên núi, vội giúp Hiên Nhi vận nội công chữa thương, nhưng không hề thấy dấu hiệu tỉnh lại, Hiên Nhi vẫn lạnh băng như trước, giống như đã mất đi hơi thở.
Tử Ly ôm chặt Hiên Nhi vào lòng, không tin Hiên Nhi đã…
Đúng lúc này, Tử Ly cảm giác trong cơ thể mình có một luồng nhiệt nóng, giống như có một lực cần bùng phát, hắn ngạc nhiên nhìn một đạo hồng quang đang lập lòe di chuyển trong người mình, hắn còn phát hiện trong cơ thể Hiên Nhi cũng xuất hiện một đạo bạch quang.
Tử Ly kinh ngac vui mừng, vừa rồi ôm lấy Hiên Nhi mới có hiện tượng đó, có phải hai đạo lực trong cơ thể mình và Hiên Nhi hấp dẫn nhau, nên mới có thể…
Tử Ly càng ôm chặt lấy Hiên Nhi, hai đạo quang chợt lóe chợt lóe di chuyển về miệng của hai người, sau đó dừng lại.
Tử Ly không biết vì sao đạo quang kia lại dừng lại, hắn dùng tay phát lực, muốn hút lấy đạo bạch quang trong miệng Hiên Nhi, nhưng bạch quang vẫn không có dấu hiệu di chuyển.
Tử Ly nghĩ là hai người cần phải áp hợp với nhau, nếu như mình cùng với Hiên Nhi, Tử Ly không dám nghĩ thêm nữa, nhưng lại nhìn Hiên Nhi, giờ phút này mạng đã cận kề bờ vực nguy hiểm. Hắn hít sâu một hơi, vì cứu Hiên Nhi, hắn chỉ có thể làm như vậy , sau đó liền hôn môi lên Hiên Nhi..
Tử Ly hít một hơi sâu, quả nhiên đạo bạch quang kia đã di chuyển.
Tử Ly chậm rãi rời khỏi môi Hiên Nhi, bạch quang kia liền từ trong miệng Hiên Nhi đi ra, Tử Ly chăm chú nhìn, đúng là một viên trân châu màu trắng.
Hạt châu xoay tròn giữa không trung, Tử Ly phát hiện miệng mình bị đạo hồng quang làm cho nóng rực, hắn cảm giác mình như sắp nổ tung.
Viên châu màu trắng rất nhanh chuyển động, sau đó lúc Tử Ly không chú ý, đã rơi vào trong miệng hắn, trôi tuột vào trong cơ thể hắn.
Hai đạo quang trong cơ thể Tử Ly va chạm lẫn nhau, Tử Ly cảm thấy mình lúc lạnh lúc nóng, cực kì khó chịu, hắn muốn vận nội công điều khí, trong người hắn lại càng thêm khó chịu, hắn không chống đỡ được, liền hôn mê bất tỉnh.
Hiên Nhi chậm rãi mở mắt, nhìn cảnh vật quen thuộc, không phải mình bị bọn xấu vây bắt sao? Sau khi nuốt lất viên Thủy linh châu thì mất đi ý thức, sao bây giờ mình lại ở trên núi?
Hiên Nhi vừa muốn di chuyển thân thể, lại cảm giác bên mình có ai đó, nàng quay đầu, kinh ngạc nói: “Sư phụ.”
Hiên Nhi vội ngồi dậy, đỡ lấy hắn, dùng thân thể chống đỡ hắn.
Hiên Nhi thấy Tây Linh Tử hôn mê bất tỉnh, nghĩ là sư phụ nhất định đã cứu mình trong lúc nguy cấp, trong lòng không khỏi nóng lên, sư phụ bị làm sao thế? Là vì cứu mình nên mới bị thương sao? Hiên Nhi bật khóc, làm sao bây giờ? Sư phụ vì cứu mình nên mới bị thương, còn Tiểu Ly Tử ở đâu? Tiểu Ly Tử.
Hiên Nhi càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt rơi xuống trán Tây Linh Tử, rồi theo đó chảy vào trong mắt hắn.
Đúng lúc này, đã xảy ra một biến hóa kinh người .
Hiên Nhi quên cả khóc, mở to hai mắt nhìn việc xảy ra trước mặt, sư phụ — thay đổi, biến thành — Tiểu Ly Tử.
Đương lúc Hiên Nhi còn đang bối rối thì một bóng người xuất hiện “Cuối cùng cũng đến nơi.”
Lâu rồi Hiên Nhi mới gặp lại sư thúc công, vội nói: “Sư thúc công, mau tới cứu sư phụ đi, không, là Tiểu Ly Tử.”
Lão nhân dìu Tử Ly dậy, đi về phía mật thất, Hiên Nhi vội theo sau.
Đây là lần đầu tiên Hiên Nhi tới mật thất, nhưng lúc này nàng chẳng quan tấm đến cảnh vật xung quanh, tất cả đều tập trung vào Tử Ly.
Lão nhân đặt Tử Ly lên cái vòng tròn trên đài, xem xét vết thương của Tử Ly, thần sắc càng ngày càng nặng nề, hắn quay đầu vội gọi Hiên Nhi “Nhanh đi tìm Lâu Thành Chi.
Hiện Nhi chạy tới khách điếm, vừa vảo cửa đã kêu lên: “Cha nuôi, cha nuôi, cha ở đâu?”
Lâu Thành Chi nghe thấy Hiên Nhi gọi hắn, vội từ trên lầu đi xuống “Sao thế Hiên Nhi, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hiên Nhi vừa thấy hắn, vội chạy tới kéo Lâu Thành Chi ra ngoài, “Cha nuôi, nhanh đi cứu Tiểu Ly Tử.”
Lâu Thành Chi giữ chặt Hiên Nhi hỏi:“Tử Ly làm sao?”
Hiên Nhi lập tức khóc “Tiểu Ly Tử, Tiểu Ly Tử vì cứu con mà bị thương, sư thúc công bảo con tới tìm cha, cha nuôi, nhanh đi cứu Tiểu Ly Tử đi.”
Lâu Thành Chi nghe Hiên Nhi nói như vậy, vội hỏi: “Bây giờ bọn họ ở đâu?”
“Bọn họ ở trên núi, cha nuôi, nhanh đi cứu hắn.” Hiên Nhi sốt ruột, nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống. Có phải Tiểu Ly Tử bị thương nặng nên sư thúc công mới kêu cha nuôi đi giúp hắn.
Lâu Thành Chi nghe thấy phải lên núi, thần sắc chợt biến, lui vài bước “Không, ta không thể lên núi, ta không thể.”
Hiên Nhi nghe hắn nói vậy, vội hỏi: “Vì sao, vì sao lại không thể lên núi” Lúc khẩn cấp như bây giờ, sao cha nuôi lại đem tới phiền phức đây?
Vẻ mặt vừa do dự vừa đau khổ của Lâu Thành Chi khiến cho Hiên Nhi rất nghi hoặc, vì sao cha nuôi vừa nghe phải lên núi thì thần sắc thay đổi?
Cố Trù từ trước đến giờ vẫn ở một bên, hắn thấy Lâu Thành Chi vẫn canh cánh chuyện đó, thở dài một hơi, nói với Hiên Nhi: “Là hắn không thể tháo gỡ được khúc mắc năm đó, cho nên mới không thể lên núi.”
Cố Trù nhìn Lâu Thành Chi vẫn thống khổ giãy dụa, chậm rãi nói: “Đó là chuyện của mấy chục năm trước.”
Thì ra là thế, không nghĩ rằng cha nuôi lại là sư huynh của sư phụ, nhưng không lâu sau khi nhập môn, vì phạm phải sai lầm nên bị sư phụ của sư phụ trục xuất đuổi xuống núi, còn nói là không cho cha nuôi tiếp tục tự mình lên núi. Hiên Nhi không ngờ có chuyện đó, không khỏi ngạc nhiên “Thế cha nuôi đã phạm sai lầm gì mà nghiêm trọng đến mức bị đuổi xuống núi?”
Cố Trù lại thở dài một hơi “Hắn ấy à, còn không phải bởi vì hắn thích rượu gây chuyện thị phi sao, lúc trước Vô Trần Tử thu nhận hắn làm đồ đệ, chính là ì nhìn thấy trí tuệ của hắn, rất thích hợp để tu đạo, nhưng hắn lại cứ cố tình cáo bệnh, thật dúng là tạo hóa trêu người.”
Lúc này Hiên Nhi mới hiểu ra, cha nuôi thích rượu như vậy, rốt cuộc là bất hạnh hay hạnh phúc của người ta đây?
“Ta chỉ biết hắn không yên lòng nên không muốn lên núi.” Lão nhận đột nhiên hiện thân xuất hiện.
Lâu Thành Chi vừa thấy người tới, thần sắc càng thêm bối rối, hắn vốn không muốn nhắc lại chuyện cũ, nhưng hôm nay bị nói toạc ra như thế, sau này còn mặt mũi nào nhìn mọi người?
Lão nhân vuốt chòm râu bạc của hắn, thở dài nói “Năm đó sư huynh làm như vậy, ta chỉ là nghe nói, nhưng lúc mới tới ta thật sự không nhận ra ngươi, nhiều năm như vậy rồi, ngươi thay đổi cung nhiều quá, ngươi, những ngày đó, hẳn phải rất đau khổ. Bây giờ Tử Ly gặp nạn, phải lên núi cứu hắn, ta nghĩ sư huynh dưới suối vàng cũng sẽ tha thứ cho ngươi, coi như bù lại sai lầm của mình.
Lâu Thành Chi vẻ mặt khó xử “Cái này —–”
Hiên Nhi thấy hắn khôgn đồng ý, vội quỳ trên mặt đất cầu xin nói:“Cha nuôi, con cầu xin cha cứu Tiểu Ly Tử, con không thể để cho hắn có việc gì được.”
Lâu Thành Chi nhìn thấy Hiên Nhi như vậy, đành nghiến răng nói: “Được, ta đồng ý.”
Hiên Nhi thấy thế, vui vẻ nói:“Cám ơn cha nuôi, cám ơn cha nuôi."