Vào buổi tối trước một ngày diễn ra hôn lễ Hạ Khuynh, Chu Phi Lương thét to muốn tổ chức tiệc chia tay cuộc sống độc thân, nhưng cuối cùng lại biến thành buổi tiệc độc thân kể khổ.
Đứng mũi chịu sào chính là Vương Thần:
“Tôi cũng muốn yêu đương."
Chu Phi Lương hung hăng liếc Vương Thần:
"Từ năm trước cậu đã nói đến hiện tại rồi, ồn ào quá".
"Nhìn Hạ thiếu của chúng ta kìa, tinh thần phấn chấn thật chướng mắt."
"Tôi cảnh cáo mấy người, nếu dám uống đến sáng mai không dậy nổi, làm lỡ giờ lành của tôi, cũng đừng trách tôi không khách sáo."
Vương Thần rũ mắt xuống:
"Em gái kia của cậu, không phải còn có một cô em sao? Mai cô ấy làm phù dâu hả?"
"Ừm."
Hạ Khuynh miễn cưỡng đáp.
Vương Thần nhất thời cảm thấy tràn ngập sĩ khí.
"Rất tốt, tôi bèn theo đuổi em gái nhỏ đáng yêu."
Hạ Khuynh không lên tiếng. Chu Phi Lượng nhớ tới chuyện gì đó, hỏi:
"Lần trước chẳng phải cậu nói em gái cô ấy rất dữ sao?"
"Dữ lắm."
Hạ Khuynh cười. Anh vui mừng vì Phó Tự Hỉ có cô em gái che chở cô như vậy. Chu Phi Lương đồng tình nhìn Vương Thần
"Chúc cậu nhiều may mắn."
Vương Thần cười đùa
"Lau mắt chờ đi."
Phó Tự Nhạc xin nghỉ ở trường, đưa Phó Tự Hỉ về nhà mình. cô xem lịch trình sắp xếp hôn lễ hôm đó, rất sớm đã bảo Phó Tự Hỉ lên giường ngủ.
Phó Tự Hỉ ngoan ngoãn bò lên giường, ôm Đại hùng bảo bảo.
"Đại hùng, ngày mai chị sẽ làm cô dâu xinh đẹp đấy! Ừ, em cũng sẽ mặc quần áo đẹp, đi chung với chị đó. Hạ Khuynh nói, em là hoa đồng."
Phó Tự Nhạc mỉm cười.
"Chị, ngủ sớm một chút, ngày mai em gọi chị rời giường."
"Ừ, Tự Nhạc, em cũng ngủ đi."
"Lát nữa em mới ngủ. Chị ngủ trước đi, ngủ ngon nè, ngày mai mới xinh đẹp."
Phó Tự Hỉ lại cười híp mắt như trăng lưỡi liềm.
"Ngày mai chị sẽ xinh đẹp hơn Hạ Khuynh. Anh ấy nói, chị xinh đẹp nhất."
"Chị em lúc nào cũng xinh nhất."
Phó Tự Hỉ nghiêng đầu nhìn Phó Tự Nhạc, vui vẻ.
"Tự Nhạc à, dáng dấp em xinh lắm, em với Hạ Khuynh đều rất đẹp."
Hai người xinh thế, đều yêu thích mình, trong lòng cô vui như hoa nở. Phó Tự Nhạc từ chối cho ý kiến.
Trong lòng cô, người xinh đẹp nhất chỉ có mẹ và chị cô. Phó Tự Nhạc làm xong việc nhà còn dư lại, mới lên giường ngủ.
Trước khi ngủ cô xem lịch trình ngày mai một lần nữa, lo lắng chẳng biết Phó Tự Hỉ có mệt quá không. Trong lòng cô bồn chồn nên ngủ không yên giấc, sáng hôm sau đồng hồ còn chưa báo thức cô đã tỉnh.
Sau khi làm bữa sáng xong, cô mới đi gọi Phó Tự Hỉ rời giường Phó Tự Hỉ mơ màng,
"Tự Nhạc, chị phải mặc váy đẹp sao?"
"Ăn sáng trước đã, buổi trưa sẽ ăn rất trễ, nên ăn sáng nhiều một chút."
Cũng chẳng biết Phó Tự Hỉ nghe có hiểu không, ừ ừ lầm bầm vài câu, khép hờ hai mắt, lúc xuống giường vào phòng vệ sinh suýt nữa đụng vào cửa. Bữa sáng mới ăn được một nửa, thợ trang điểm đã đến.
Phó Tự Hỉ căng thẳng, vội vã nhét đồ vào miệng, chỉ muốn mau chóng ăn xong. Phó Tự Nhạc vội vàng trấn an:
"không vội, vẫn còn thời gian."
Phó Tự Hỉ phồng má, giọng không rõ hỏi:
"Chú rể của chị sắp tới rồi hả?"
"Anh ta không nhanh vậy đâu, cứ từ từ ăn."
Phó Tự Hỉ ăn xong bữa sáng, bắt đầu mặc áo cưới. Lúc trước khi thiết kế áo cưới, Hạ Khuynh có rất nhiều yêu cầu, cái này không được lộ, cái kia không được lộ, cuối cùng còn vứt thêm một câu.
"Vải vóc đừng tiết kiệm cho tôi."
Nhà thiết kế liền làm ít trang sức ngay cổ áo, che khuất một mảng trắng như tuyết đầy kiêu ngạo của cô dâu. Sau khi Phó Tự Hỉ mặc áo cưới, thẹn thùng cười.
"Váy này đẹp quá."
Tất cả váy đẹp của cô đều do Hạ Khuynh đưa tới. cô ngắm đôi giày thủy tinh bên cạnh. Đó là đôi giày đầu tiên anh tặng.
Tuy rằng lúc đó anh nói để hoàng tử của cô trả. Nhưng anh chính là hoàng tử của cô. Phó Tự Hỉ nghĩ tới Hạ Khuynh, trong lòng vui vẻ không thôi.
Chờ Phó Tự Nhạc thay xong lễ phục phù dâu, một thợ trang điểm tiến lại trang điểm cho cô, vừa thoa một lớp phấn, thợ trang điểm đã kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.
Làn da Phó Tự Nhạc hơi trắng nhợt, còn có chút tàn nhan. Nhưng ngũ quan hơn người, khi được trang điểm, cả khuôn mặt lập tức tỏa sáng. cô lẳng lặng nhìn mình trong gương một hồi, sau đó bảo thợ trang điểm dừng động tác.
"Tháo trang sức cho tôi đi, tôi không muốn đeo."
Thợ trang điểm thoáng sửng sốt, Phó Tự Nhạc nhàn nhạt lặp lại lần nữa. Thợ trang điểm bị hơi thở của Phó Tự Nhạc làm cho sợ hãi, thấy cô kiên trì vậy, đành đồng ý. Phó Tự Nhạc trang điểm xong, thợ trang điểm liền tiến lên giúp cô tạo kiểu tóc. Sau đó thì hoàn tất.
Bên này Phó Tự Hỉ đang trang điểm, vẫn ngồi yên tĩnh, mặc cho thợ trang điểm bôi bôi phết phết lên mặt mình. Thấy Phó Tự Nhạc đi vào, cô nở nụ cười, rồi nhanh chóng thu lại nét mặt, sợ thợ trang điểm vẽ sai mất.
Phó Tự Nhạc ngồi bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu với Phó Tự Hỉ. Đến lúc Phó Tự Hỉ trang điểm xong, Phó Tự Nhạc mới đến gần chút. "Chị, chị xinh đẹp nhất." Phó Tự Hỉ ha ha cười.
"Chị còn không nhận ra chính mình đấy, vì sao chị có thể trở nên xinh đẹp vậy."
Thợ trang điểm nghe nói thế, phì cười. Phó Tự Hỉ hơi ngượng ngùng.
Phó Tự Nhạc cười nói:
"Chị em bình thường vẫn rất đẹp, đẹp hơn ai hết."
Phó Tự Hỉ nhìn hình bóng mình và em gái trong gương, cười nói.
"Tự Nhạc mới xinh nhất, em gái chị xinh nhất!"
Phó Tự Nhạc cười, tiếp đó trở về phòng mặc lễ phục cho Đại hùng, đem nhẫn kim cương treo trước ngực nó.
Viên kim cương này, sau khi Hạ Khuynh đưa tới, Phó Tự Hỉ bèn đeo nó lên tay Đại hùng, nhưng không vừa, có lần rơi trong chăn, cô hoảng hốt, tìm rất lâu.
Sau đó Phó Tự Nhạc làm một sợi dây đeo. Đội ngũ xe hoa của Hạ Khuynh, phải nói là oanh động.
một loạt đều là xe thể thao sang trọng. Trước khi anh ra khỏi cửa, Lương San cực kỳ thỏa mãn, cảm thấy sự tồn tại của con trai chính là vì thời khắc này.
"Con trai à, tất cả đều đẹp lắm!"
Hạ Khuynh đắc ý nói. "Lúc này không thể hiện còn chờ tới khi nào." Ông Hạ cũng nói một câu.
"Ông cảm thấy cưỡi ngựa trắng càng nổi bật hơn."
"..."
Khóe mắt Hạ Khuynh giật giật.
Lương San đành nói.
"Cưỡi ngựa trắng thì không thể đi xe, sẽ lỡ giờ mất."
Ông Hạ ngâm nga.
"Cưỡi ngựa phi nhanh, tận hưởng nhân thế phồn hoa."
"..."
Lần này Lương San cũng giật giật. Hạ Khuynh nhìn không nổi nữa, nói: "Con xuất phát."
Sau đó xoay người rời đi. Đội ngũ xe hoa xếp hàng dài từ cửa tiểu khu Phó Tự Hỉ đến bên kia con phố.
Mười mấy chiếc dài thật dài, khí thế như vậy, vừa nhìn liền biết là con nhà giàu đón dâu.
Người đi đường đều dừng chân, muốn xem gia đình nào ở tiểu khu này leo lên cành cao.
Hạ Khuynh cùng mấy anh em đến Phó gia, cũng không gặp người chặn cửa, Phó Tự Nhạc không thích rập khuôn, cô rất tùy tiện mở cửa.
"Đúng giờ thật."
"Tôi không tới sớm là tốt lắm rồi."
Hạ Khuynh liếc nhìn khuôn mặt Phó Tự Nhạc, cũng không kinh ngạc lắm, anh trực tiếp cất bước đến phòng Phó Tự Hỉ.
Chu Phi Lương ở phía sau chỉ cảm thấy giọng Phó Tự Nhạc đã từng nghe ở đâu, vừa nghiêng đầu đánh giá, hắn liền choáng váng. cô thấy hắn cũng thoáng sửng sốt, lại khôi phục bình thường.
Chu Phi Lương không ngờ sẽ gặp cô ở đây, sau khi lấy lại tinh thần, hắn mới nhớ nhiệm vụ của mình, liền móc lì xì đưa cho Phó Tự Nhạc. cô lặng lẽ tiếp nhận, rồi xoay người cũng theo Hạ Khuynh vào phòng.
Vương Thần ở đó ngắm Phó Tự Nhạc, hơi đáng tiếc, rõ ràng em gái này không đáng yêu, mặc dù là một người đẹp. Phó Tự Hỉ ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trong phòng, vừa thấy Hạ Khuynh vào bèn nở nụ cười, "Hạ Khuynh, hôm nay em đẹp không?"
"Phó Tiểu Hỉ của anh đẹp nhất."
Hạ Khuynh đi tới, hôn cô một cái. cô ôm cổ anh, tán dương.
"Hôm nay anh cũng đẹp trai nhất."
Anh nựng mặt cô, "Thiếu gia anh lúc nào chả đẹp trai."
"Lúc nào cũng đẹp, hôm nay càng đẹp hơn. Vì anh là chú rể của em."
Hạ Khuynh nghe thế vui vẻ hẳn, "Phó Tiểu Hỉ thật tinh mắt." Phó Tự Nhạc đứng ngay cửa, nhìn tình cảnh này, lại nghĩ tới lộ trình, cảm thấy hai người họ hình như đã bỏ sót bước gì đó..
Có điều, ai quan tâm chứ, chị cô vui vẻ mới quan trọng nhất. Phó Tự Hỉ đâu quan tâm trình tự hôn lễ nên đi như thế nào, Hạ Khuynh lại là người tùy tiện, anh trực tiếp ôm cô, "Anh tới đón cô dâu của anh."
cô rúc vào lòng anh, cười rạng rỡ không gì sánh được. Những người chuẩn bị hôn lễ thấy tình cảnh này, cũng không dám dị nghị.
Tả Phóng trên ban công nhìn Hạ Khuynh ôm Phó Tự Hỉ đi ra. cô cười suốt, rất hạnh phúc rất ngọt ngào. Đôi lúc Hạ Khuynh cọ cọ gò má cô, nồng nàn yêu thương. Tả Phóng cong khóe miệng, lầm bầm chúc phúc:
"Phó Tự Hỉ, tân hôn hạnh phúc."
Cả đoạn đường Hạ Khuynh đều ôm Phó Tự Hỉ lên xe, Phó Tự Nhạc thì lên chiếc xe hoa thứ hai. Vừa ngồi mới phát hiện, tài xế lại là Chu Phi Lương. hắn theo kính chiếu hậu nhìn cô.
"A, thật khéo, cô lại là em vợ Hạ Khuynh."
cô nâng khóe miệng.
"Khéo thật."
"Sao cô không làm ở chỗ kia nữa?"
"Tôi đến tiệm chị tôi phụ."
cô nói với hắn, hiếm khi kiên nhẫn. hắn cười nhạt, "Nhưng mà, con gái, nên thoa chút phấn son."
Phó Tự Nhạc khẽ ừ, sau đó xoay đầu nhìn đội xe hoa ngoài cửa. cô sớm đoán được Chu Phi Lương là kẻ có tiền, có điều khi đó không nghĩ rằng anh ta là bạn Hạ Khuynh. Thế giới này nhỏ thật.
Chu Phi Lương thấy cô thất thần, nhất thời cũng không biết làm sao tiếp lời, bèn im lặng. Cả hai chẳng nói gì suốt dọc đường. hắn thầm nói, sao đến ban ngày hai người liền không có đề tài nhỉ?
Còn nửa đêm canh ba mới trò chuyện được? Chuyện gì thế này.
Tiếp đó, Phó Tự Nhạc đi theo Phó Tự Hỉ suốt buổi lễ, thường xuyên nhắc nhở phép tắc thích hợp.
Sau khi Phó Tự Hỉ được đón đến Hạ gia, bèn đổi sườn xám Trung Quốc, cô bị làm đến mức đầu óc choáng váng, đến khi cô kính trà con dâu, trên người đã đeo thêm mười mấy vòng tay bằng vàng, nặng tới độ tay sắp nhấc không nổi.
Lúc hôn lễ kiểu Trung Quốc kết thúc, cô thay một bộ áo cưới khác, bắt đầu hôn lễ theo kiểu phương Tây. Khi Phó Tự Hỉ một tay kéo em gái, một tay ôm gấu bông bước trên thảm đỏ, khách khứa thoáng ồ lên, nhưng vẻ mặt chú rể vẫn bình thường, ánh mắt lại yêu thương nhìn không sót thứ gì.
Phó Tự Nhạc tự tay giao chị mình cho Hạ Khuynh, sau đó ôm Đại hùng lùi bước. cô nghe chú rể và cô dâu tuyên thệ, cúi đầu vuốt Đại hùng, nhẹ nhàng nói:
"Mẹ ơi, hôm nay chị kết hôn rồi."
Cách đó không xa Chu Phi Lương thoáng nhìn cô. Vương Thần không có ý tốt, vỗ vai Chu Phi Lương.
"Cậu nhìn gì đó, nhân vật chính hôm nay ở trên đài, thế này chẳng cho Hạ Khuynh mặt mũi."
Chu Phi Lương chuyển tầm mắt.
"không có gì."
Vương Thần vụng trộm cười Chơi vui thật, Chu Phi Lương này nhìn cô em vợ kia nhiều lần lắm, hắc hắc, lại có trò vui. Sau đó hắn nhìn xung quanh, tiếc hận: "Hôm nay hình như tôi nghe được tiếng trái tim vỡ vụn của các cô gái, từng tiếng từng tiếng lặp lại."
Chu Phi Lương hất tay Vương Thần.
"Cơ hội của cậu đến rồi."
"Cơ hội của tôi không phải ở chỗ cô em đó sao, tôi đang chờ cô ấy cùng phổ khúc tình ca."