Lời nói tuy ngây ngô nhưng rất thật lòng của Phó Tự Hỉ đã khiến Hạ Khuynh vô cùng cảm động, anh nắm tay cô thật chặt.
"Làm sao mà anh có thể mỗi ngày chỉ cho em ăn bánh bao chứ. Phải nuôi bé cưng của anh càng ngày càng trắng trẻo mập mạp!"
Trong mắt anh, dường như tất cả những thứ xinh đẹp bên ngoài kia cũng chẳng thể so sánh với cô vợ bé nhỏ yêu kiều này. Anh nâng cái cằm bé xinh của cô lên và đặt một nụ hôn xuống cánh môi nũng nịu.
Phó Tự Hỉ cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt bên trong anh, ngây ngô vỗ nhè nhẹ vào lưng anh.
Anh đối xử với cô thật tốt, điều này chính cô cũng cảm nhận được rõ ràng.
không tính đến ba mẹ và Tự Nhạc thì anh là người đầu tiên toàn tâm toàn ý yêu thương cô vô điều kiện.
cô nhất định phải cố gắng báo đáp anh thật tốt!
Sau khi trấn tĩnh, Hạ Khuynh buông cô vợ bé nhỏ của mình ra, dịu dàng nắm lấy bàn tay cô rồi đeo chiếc nhẫn tuyệt đẹp kia vào ngón áp út của cô.
Phó Tự Hỉ không dám rời mắt, toàn bộ tinh thần đều tập trung suốt quá trình này, đến khi xong việc mới òa lên một câu:
"Chiếc nhẫn này thật là đẹp mắt."
Anh tán dương: "Là do bé cưng của anh đã chọn."
"Đúng vậy, là nhẫn em đã chọn, thật đẹp!"
cô cong cong ánh mắt, tăng thêm ngữ khí.
"Hạ Khuynh cũng là do em chọn, nhìn cũng thật đẹp mắt nha!"
"Bé cưng của anh cũng rất đáng yêu."
Nghe anh nói như thế cô không khỏi ngại ngùng, sau đó lại nhìn đến chiếc nhẫn còn lại:
"Hạ Khuynh, đây là nhẫn của anh ư?"
Hạ Khuynh đem hộp nhẫn trao cho cô, tay huơ huơ trước mặt cô.
"Nào, giờ đến lượt Hạ phu nhân đeo nhẫn cho anh."
Phó Tự Hỉ gật gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng:
"Vậy thì anh cũng không được rời xa em nhé. Nếu sau này em vẫn cứ ngốc như vậy... anh nhất định không được bỏ rơi em!!"
"Được rồi được rồi, anh sẽ không rời xa em, vĩnh viễn ở bên anh em, được chưa?"
cô mỉm cười sau đó cầm chiếc nhẫn lên, lại nhìn ngón tay của chính mình.
"Hạ Khuynh, anh cũng muốn đeo nhẫn vào ngón tay này sao?"
"Đương nhiên, đây là nhẫn kết hôn của chúng ta."
Anh còn đặc biệt đem ngón áp út tay trái lắc lắc vài cái.
cô đã hiểu được, bèn học theo động tác của anh, cầm tay anh, chậm rãi mang nhẫn lồng vào ngón áp út của anh.
Sau đó cô lại nhìn bàn tay của mình và anh đã đeo hai chiếc nhẫn giống y hệt nhau, trong lòng tràn đầy mãn nguyện và hạnh phúc.
"Hạ Khuynh, chúng ta sẽ đeo đôi nhẫn này cả đời."
"Được."
Đây là lời hứa hẹn trịnh trọng nhất của anh.
Khi Hạ Khuynh nắm tay Phó Tự Hỉ đi ra ngoài, cô vẫn treo nụ cười suốt trên môi.
Đến khi lên xe, anh véo má cô trêu chọc:
"Em cười mãi không sợ mặt bị rút gân à?"
cô lắc lắc đầu, nét cười vẫn không giảm.
"không có đâu. Hạ Khuynh, đêm nay em thật sự rất vui vẻ."
Anh cũng phì cười.
"Chỉ cần cô bé ngốc của anh luôn vui vẻ là tốt rồi."
cô kề sát vào anh, ôm lấy cánh tay anh.
"Anh cũng phải vui vẻ, chúng ta cùng nhau vui vẻ."
Anh nghiêng đầu cọ cọ vào chóp mũi nhỏ xinh của cô.
Anh cũng vui vẻ, nhưng không muốn phải cười như ngốc vậy đâu! "
cô nghe xong lại tiếp tục cười khanh khách.
Suốt dọc đường trở về căn hộ của bọn họ, nụ cười hạnh phúc ấy vẫn treo trên mặt cô...
...
không bao lâu sau, Hạ Khuynh tìm thuê một căn nhà nhỏ gần công ty, sau đó còn tự tay thiết kế trang hoàng lại cửa hàng.
Phó Tự Hỉ vô cùng mong chờ cửa hàng nhỏ của chính mình. Như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sát anh, đối với những chuyện thiết kế trang hoàng cô không hiểu cho lắm nên chỉ mắt nhắm mắt mở xem qua loa.
...
Phó Tự Nhạc có một kì nghỉ đông, vì vậy Phó Tự Hỉ không còn mỗi ngày đều chạy đến công ty của Hạ Khuynh.
cô thường cùng với Phó Tự Nhạc đi dạo chợ hoa.
Nhìn xem cái này rồi lại nhìn xem cái kia khiến cho Phó Tự Nhạc cũng mở mang kiến thức, biết thêm không ít giống hoa khác.
cô vốn nghĩ bản thân sẽ phải tự đi tìm nguồn cung cấp, nhưng Hạ Khuynh đã liên hệ với một nghệ nhân làm vườn cho Hạ gia, vì vậy cô cũng không cần phải nhúng tay vào việc này nữa.
Sau khi cửa hàng đã hoàn tất việc trang trí, Phó Tự Hỉ phấn khích đến mức muốn khai trương vào ngày hôm sau, tâm tình cô lúc này vừa vui mừng xen lẫn hồi hộp và lo lắng.
"Hạ Khuynh... không biết em có thể quản lý tốt cửa hàng hoa này được không... vẫn còn rất nhiều thứ em không hiểu..."
Hạ Khuynh lườm cô một cái, rồi nhìn về phía chậu hoa nhỏ được đặt trên ban công, cổ vũ:
"không phải trong thời gian này em đã chăm chú nghiên cứu mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ ấy rất kĩ sao? Hạ phu nhân phải tự tin lên chứ!"
Anh cảm thấy thật ra không phải là cô làm không tốt, chẳng qua chỉ là hơi chậm một chút mà thôi.
Tuy cô hơi chậm hiểu nhưng lại rất kiên nhẫn chịu khó. Mỗi ngày cô đều ghi chép lại quá trình sinh trưởng của từng loại hoa, sau đó còn tra nhiều bộ sách, nghiên cứu thời tiết, độ ẩm để giúp chúng sinh trưởng phát triển tốt, lo lắng đến cả nhân tố tập tính và cách tưới nước từng chủng loại hoa cỏ, cô còn có thể quan sát những chứng bệnh thường mắc phải của thực vật và tìm phương pháp khắc phục, chữa trị cho chúng.
"Nhưng em vẫn sợ..."
Phó Tự Hỉ vẫn có chút lo lắng, cô chưa từng ra ngoài kinh doanh hay làm việc tương tự, thậm chí ngay cả việc ra ngoài để mua một món đồ nhỏ bản thân cũng chỉ mới vừa học được. "không sao cả.
Cửa hàng hoa đến năm sau mới khai trương, Phó Tự Nhạc vẫn còn trong thời gian nghỉ đông, cô ấy sẽ giúp em."
"Vâng."
cô thoáng chút an tâm.
"Có Tự Nhạc ở đây, em không sợ nữa!"
"Ngoan."
Hạ Khuynh xoa xoa đôi gò má mềm mại của cô.
"Sang năm, Hạ phu nhân nhà ta đã trở thành bà chủ rồi."
"Ách..."
cô ngẩn ngơ, sau đó lại nở nụ cười.
"Bà chủ?
...
Hạ phu nhân là bà chủ rồi!"
Anh phì cười, tiếp tục nói:
"Tết năm nay chúng ta sẽ đến thăm ông bà nội của anh, anh vẫn chưa mang em đến ra mắt với bọn họ."
"Vâng, em vẫn chưa gặp qua ông bà nội."
Đột nhiên như nhớ đến cái gì, cô quay đầu nhìn anh, mở to hai mắt.
"Hạ Khuynh, em vẫn chưa gặp qua em trai của anh, có phải cũng ở cùng với ông bà nội của anh không?"
"..."
Anh hừ nhẹ.
"Em trai của anh? Mỗi ngày em đều có thể gặp nó, chỉ có điều... do cô bé ngốc nào đó cứ xấu hổ không dám nhìn."
cô ngây ngốc nhìn anh.
Anh kéo tay cô xuống chạm vào Hạ lão nhị.
"Đây là em trai của anh, đã gặp qua chưa, hửm?"
cô vừa sợ vừa thẹn vội rút tay về, xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng.
Hạ Khuynh ôm chặt cô cười ha hả.
...
Hạ gia gia hô mưa gọi gió trên thương trường suốt mấy chục năm, về sau lại giao toàn bộ cơ nghiệp cho Hạ Hàm Thừa đảm nhận, cùng với bà nội Hạ đi du lịch vòng quanh thế giới.
Sau khi du lịch vòng quanh thế giới trở về, ông nhận thấy môi trường sống ở thành thị ô nhiễm xô bồ không tốt như vùng nông thôn không khí trong lành, đời sống êm ả.
Ý niệm trong đầu dần hình thành, vì vậy ông đã cùng bạn già thương lượng, chọn một vùng núi tại huyện X có phong cảnh hữu tình, không khí trong lành dựng một căn nhà nhỏ, sống an nhàn dưỡng già cùng với bà nội Hạ.
Hạ Hàm Thừa và Lương San khi đến dịp lễ tết đều đến thăm viếng hai cụ.
Hai cụ cũng chẳng trở về ngôi nhà lớn của Hạ gia. Đôi lúc viết vài phong thư hoặc là gọi cuộc điện thoại hỏi han tình hình trên dưới trong nhà.
Đến thời điểm Hạ Khuynh xảy ra tai nạn, hai cụ vừa xót vừa lo mới vội vàng thu dọn hành lý chạy về Hạ gia.
Mãi đến lúc cháu cưng bệnh tình đã thuyên giảm, lại chuyển ra nước ngoài trị liệu, hai cụ mới tạm yên lòng trở về căn nhà đơn sơ ở ngọn núi kia.
Phó Tự Hỉ sau khi gặp phải vụ tai nạn ngoài ý muốn thì không đi đâu quá xa, trí nhớ trong tiềm thức lại mơ mơ hồ hồ, hiện tại đối với cảnh trí vùng nông thôn đơn sơ này cảm thấy hoàn toàn xa lạ.
cô rất tò mò không biết nơi ấy sẽ trông như thế nào!
Hạ Khuynh nói với Phó Tự Nhạc chuyện dịp Tết sẽ cùng cô vợ nhỏ của mình đến thăm ông bà nội Hạ, cũng như là để cháu dâu ra mắt với hai cụ.
Phó Tự Nhạc giúp Phó Tự Hỉ thu dọn một ít hành lý, trước khi đi, cô ôm Phó Tự Hỉ mỉm cười.
"Chị, năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ." Phó Tự Hỉ cũng ôm chặt em gái.
"Tự Nhạc, Hạ Khuynh nói, đây là lần đầu tiên đến gặp ông bà nội nên không thể mang em đi cùng. Vậy ... sau khi trở về hai chúng ta sẽ leo núi du ngoạn nhé!"
"Ừ, em biết rồi."
"Đại Hùng Bảo Bảo sẽ ở nhà cùng mừng năm mới với em. Chị sẽ mau chóng trở về. Sau đó chị sẽ trở thành bà chủ, ngày ngày chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi Tự Nhạc." Ở câu cuối cùng cô còn cố ý phát ra âm thanh thật lớn.
Phó Tự Nhạc cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.
"Được được, cảm ơn chị."
"không cần khách khí, chị là chị của em mà."
Phó Tự Hỉ nghĩ nghĩ, lại nhắc nhở:
"Năm mới em phải cố gắng ăn thật nhiều thịt, mập mạp trắng trẻo thì trông mới đáng yêu!"
"Em biết rồi, chị đi chơi vui vẻ nhé!"
Phó Tự Hỉ cười khanh khách gật đầu.
Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ cùng ngồi một xe, bởi vì dịp năm mới đường xá đông đúc nên giao thông bị tắc nghẽn, hai người bọn họ lại bị lạc mất với xe của Hạ Hàm Thừa một đoạn.
Phó Tự Hỉ ngồi trong xe ngủ gà ngủ gật, vừa lên xe thì chỉ chốc lát sau liền ngủ. Mãi một lúc lâu, cô mới tỉnh dậy nhìn ngắm cảnh sắc hai bên ngoài cửa sổ.
Khi xe càng ngày càng tiến gần đến ngọn núi nhà Hạ gia gia, cô nàng bắt đầu ríu ra ríu rít không ngừng.
"Hạ Khuynh, anh nhìn kìa nhìn kìa, kia là con trâu! Em còn biết đó là trâu nha!"
"Ách... Ở trong cái hồ đó là con vịt hay là thiên nga nha?"
"Hạ Khuynh Hạ Khuynh, cái kia có phải là cây tre không? Thiệt nhiều nha..."
"Aaa... Có chó nữa!"
"Còn có con gà con..."
...
Hạ Khuynh không còn kiên nhẫn, sau khi trả lời một câu liền mắng "cô bé nhà quê" một lần.
Đến cuối cùng, Phó Tự Hỉ rất bất mãn, hận đến không thể không làm sáng tỏ bĩu môi.
"Em không hề quê mùa! Tất cả đều là do em đọc sách nên mới biết được, em cũng hiểu biết đấy nhé!"
...
Ngôi nhà của ông bà nội Hạ ở tại giữa sườn núi, Phó Tự Hỉ sau khi xuống xe thì hết nhìn đông đến nhìn tây, sau đó lại bị một cái chuồng nhỏ được đặt trong vườn hấp dẫn.
Khi Hạ Khuynh dắt tay đi vào trong, cô còn quay đầu nhìn cái chuồng nhỏ kia chằm chằm.
Khi vào nhà đã nhìn thấy Hạ Hàm Thừa và Lương San, họ đến sớm hơn cả anh.
"không biết ông bà nội đã đi đến nhà nào chúc Tết rồi, mẹ vừa gọi điện thoại thông báo, hai cụ nói rằng chốc nữa sẽ trở về."
Lương San pha một bình trà nóng, sau đó nhàn nhã ngồi xuống sô pha.
"không khí ở đây thật là tuyệt vời!"
Hạ Hàm Thừa có mang đến chút văn kiện công việc, nhưng chỉ vừa nghía mắt đến đã nhìn thấy bà xã đại nhân đang trừng mắt lườm mình. Ông ho khụ khụ.
"A Khuynh, theo ba vào thư phòng."
Hạ Khuynh hiểu ý, cầm tay Phó Tự Hỉ.
"Anh đi một chút, em ngoan ngoãn tự mình chơi đi."
Phó Tự Hỉ gật đầu.
"Hạ Khuynh, ban nãy em thấy có rất nhiều rất nhiều gà, em muốn đi xem!"
"Được, vậy em ra trước đi, chốc nữa anh sẽ ra."
"Vâng."
...
Phó Tự Hỉ đi ra sân, ngồi xổm nhìn cái chuồng gà, tay chống cằm nhìn chăm chú vào bọn gà đi đi lại lại trong sân. Có gà mẹ, còn có rất nhiều rất nhiều gà con nữa, đáng yêu quá!
"Ai? Kẻ nào dám vào nhà ông ăn trộm gà!!!"
Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên làm cô giật mình hoảng sợ, suýt chút nữa ngã chổng vó.
thật vất vả ổn định thân mình, cô kích động đứng lên, nhìn lại, liền thấy một ông lão đang tức giận trừng mắt với cô.
cô vội vàng xua tay giải thích.
"Lão gia gia, cháu... cháu không có ăn trộm gà, cháu chỉ muốn xem bọn chúng một chút thôi!"
"Gà mà cũng chưa nhìn thấy qua sao, con bé nhà quê!"
Ông lão thầm đánh giá cô một chút, liếc mắt một cái liền nhìn ra quần áo trên người cô mặc cũng là loại xa xỉ đắt tiền.
cô cúi đầu thừa nhận: "Cháu chưa bao giờ được nhìn thấy gà."
"Con bé quê mùa!"
cô càng ủy khuất cúi đầu, cúi đầu hỏi:
"Lão gia gia, tất cả gà ở đây đều là của ông sao?"
"Vớ vẩn!"
"Chúng nó thật sự rất đáng yêu nha!"
"Đương nhiên đáng yêu, gà của ta mỗi ngày đều có thể đẻ trứng." Ông cụ vênh mặt tự hào, chỉ thiếu mỗi động tác chống nạnh bật cười ha hả.
cô cười hì hì.
"Cháu cũng rất thích ăn trứng gà ."
Ông lão lại giận dữ.
"Ai bảo gà nhà ông đẻ trứng cho nhóc con ăn? Ta đây mới không thèm quản việc nhóc con thích hay không thích!"
Phó Tự Hỉ bị ông lão vô cớ mắng cho một trận, cực kì đáng thương lại chỉ biết cúi đầu không dám lên tiếng.
Ông cụ nhíu mày, tựa hồ nhận thấy được cái gì, lại hỏi: "Ơ con bé này… Có phải cháu bị nhược trí?"
cô ngẩng đầu.
"Cháu không bị nhược trí!"
"Ngu ngốc, những lời này đã nói lên việc cháu là một đứa bé nhược trí."
"Cháu không có... chồng cháu còn thường khen cháu vừa thông minh lại dũng cảm..."
Ông cụ liếc nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay cô.
"... Cháu đã kết hôn?"
"Đúng vậy." cô gật gật đầu."Cháu kết hôn rồi!"
"Chồng của cháu chắc chắn là một tên cực kì xấu xí."
"Anh ấy không xấu xí đâu nhé. Chồng của cháu nhìn rất đẹp mắt, mẹ chồng cháu còn nói anh ấy là một đại soái ca!"
Phó Tự Hỉ giờ phút này đột nhiên phát hiện ông lão này có chút quen mặt:
"Lão gia gia, hình như cháu đã từng gặp qua ông ở đâu rồi..."
Ông cụ hừ lạnh một tiếng.
"Ta chưa từng nhìn thấy cháu bao giờ, ta cũng không bị lú lẫn. rõ ràng vấn đề là do bản thân cháu!"
cô lại vòng qua nhìn sườn mặt ông cụ.
"A, ông nhìn rất giống ông xã của cháu."
"Ta đã nói! Cháu gái vừa ngốc vừa khờ cũng chỉ có thể bị gả cho một tên già tầm tầm tuổi này." Ông cụ đột nhiên nổi lên lòng thương hại, nhẹ giọng.
"Tiểu nha đầu, có phải cháu bị lạc đường? Hay là bị lừa bán đến nơi đây?"
cô lắc lắc đầu. "Cháu không có lạc đường."
"Vậy thì tại sao cháu lại ở trong sân nhà ông!" Ông lão trầm giọng quát.
Phó Tự Hỉ cảm thấy kỳ quái, không hiểu vì sao ông lão này lại có điểm rất giống Hạ Khuynh, hung dữ hệt anh ấy a!
"Nơi này là nhà của ông nội cháu."
"nói bậy! Đây là nhà của ông."
"Ách? Ông bà nội của ông xã cháu thì cháu cũng phải gọi là ông bà nội mà!"
"..."
Ông cụ trầm mặc một hồi, sau đó lại dò hỏi:
"Tiểu nha đầu... Chồng của cháu...nó không phải tên là Hạ Khuynh chứ?"
thật ra thời điểm ông cụ vừa bước vào nhà thì đã nhìn thấy một chiếc xe SUV đậu ở trước sân, lúc ấy ông thầm nghĩ chắc là thằng cháu nội của mình đã đến.
Thế nhưng ông cụ không đoán được con bé nhà quê trước mặt này cùng với thằng cháu nội nhà ông có quan hệ như thế.