Năm người Doãn Khoáng an toàn tụ hợp tại quảng trường Lincoln cùng cả đám Ngụy Minh. Không có sự vui sướng khi gặp lại, ngược lại tất cả yên lặng liếc nhìn nhau, thở dài nặng nề.
Dưới cơn mưa lớn trên quảng trường Lincoln, hơn mười thiếu niên yên lặng đứng đó, tùy ý để mưa rơi lên người mình.
Bóng râm tử vong, bao phủ trong lòng từng học viên may mắn còn sống sót lớp 1204, phóng đại tất cả tiêu cực trong lòng.
Tuyệt vọng, bất lực, sợ hãi…
Lúc này chỉ mới vẻn vẹn 38 giờ đồng hồ, gần một nửa sinh viên đã chết. Vương Ninh lại tung tích không rõ, đoán chừng cũng là lành ít dữ nhiều. Mỗi một bộ dang thê thảm lúc chết của bạn học đều hiện về trong đầu. Cho dù Lê Sương Mộc tâm trí kiên định cũng khó mà nặn ra một tia cảm giác an toàn nào.
Nhất là Doãn Khoáng, 3 lần thiết kế tử vong, giống như thanh kiếm sắc bén được giữ bằng một cọng tóc, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, tùy lúc đều có thể rớt xuống. Càng chậm chạp không đến, Doãn Khoáng mỗi khi làm việc gì lại càng lo lắng đề phòng. Thật giống như lúc trước, nếu như ra sức đuổi theo, hắn nhất định có thể giữ Đường Triệu Thiên lại, thế nhưng, hắn lại sợ Tử Thần đột nhiên phát động công kích đối với hắn, cho nên hắn chỉ có thể hậm hực nhìn Đường Triệu Thiên chạy mất.
Doãn Khoáng cảm thấy, nếu như tâm lý mình hơi yếu một chút, có thể đã bị thần kinh luôn rồi.
“Như vậy không được, Nếu như chúng ta mất đi dũng khí sống tiếp, thì chúng ta thật sự chết chắc rồi. Mọi người nghĩ sao?”. Đường Nhu Ngữ đứng dậy, nói: “Không thể tiếp tục như vậy nữa tiếp tục như vậy nữa. Bằng không thì không đợi Tử Thần tới giết, chúng ta đã tự hủy hoại mình mất rồi. Đi, chúng ta tìm một khách sạn, tắm rửa thật tốt, ăn uống một trận, ngủ một giấc. Như vậy mới có tinh lực mà ứng phó với Tử Thần. Đi”.
Nói xong, cô liền Âu Dương Mộ, ngoắc tay với mọi người.
Ngụy Minh cũng vỗ cái bụng lớn tiếng nói: “Dù sao ta cũng chết đói rồi. Tử Thần gì gì đó ta không quan tâm, hiện tại ta chỉ muốn ăn một bữa thật no. Tử Thần cút con mẹ nó đê!”.
Một tiếng hét của hắn, ngược lại mang theo khí thế như sắp uống rượu chặt đầu.
(ND: Thời cổ mọi người tin tưởng có âm phủ, có hồn phách, đều nói rằng uống rượu có thể làm gan lớn như gan gấu, giúp phạm nhân khi lên đường tăng thêm lòng dũng cảm)
Bạch Lục cũng nói: “Nói rất đúng, cậu xem mấy người dở sống dở chết đứng ở đây giống cái gì? Cổ Hoặc Tử sao? Đi thôi, tắm rửa ăn cơm ngủ nghỉ! Tử Thần chó má! Trời đất bao la, ăn ngủ là lớn nhất! Hơn nữa, một đám đàn ông, chán chường như vậy không ra gì, không biết xấu hổ để bảy mỹ nữ đứng đây chịu mưa cùng sao? Các ngươi không đau lòng nhưng ta rất đau lòng đó”.
Nghe Ngụy Minh cùng Bạch Lục nói, những người còn lại đều miễn miễn cưỡng cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười.
Ngay khi tất cả mọi người sắp đi, Doãn Khoáng đột nhiên nói: “Tôi sẽ không đi cùng các cậu”.
“Tại sao?”. Ngụy Minh hỏi.
Mọi người cũng tò mò nhìn về phía Doãn Khoáng.
Doãn Khoáng nói: “Tình trạng của ta và của các ngươi không giống nhau. Các ngươi chỉ là mục tiêu Tử Thần phải giết, mà ta lại là đối tượng Tử Thần ghi hận. Ta đi theo các ngươi, sẽ chỉ liên lụy các ngươi. Nếu như là ta tự mình đối mặt với sắp đặt của Tử Thần, cơ hội sống sót cũng sẽ lớn hơn”.
Mọi người nhìn nhau không nói gì. Thẳng thắn mà nói, tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng nếu như Doãn Khoáng thật sự có thể sẽ kéo Tử Thần tới, liên lụy bọn hắn, đại đa số người sẽ không nguyện ý ở cùng một chỗ với Doãn Khoáng.
“Ha ha, nếu như tôi có thể thoát khỏi Tử Thần một lần, thì có thể thoát được lần thứ hai, thứ ba”. Doãn Khoáng vẫy vẫy tay, nói: “Rất rõ ràng, trong tình cảnh này của cuộc thi, chúng ta căn bản là không có cách nào trốn tránh. Không muốn chết, phương pháp duy nhất chính là dũng cảm đối mặt. Buông thả, tự đầu hàng thì chắc chắn phải chết. Dũng cảm đối mặt, dũng cảm chống lại, có lẽ còn có hy vọng sống sót. Dù có chết đi nữa, cũng không có chút tiếc nuối nào. Đối mặt với Tử Thần – một vị thần, sợ rằng sự phản kháng của chúng ta không có tác dụng gì, nhưng so với buông tha một cách hèn yếu vẫn tốt hơn”.
Đường Nhu Ngữ thở dài một tiếng, nói: “Cậu ta nói cũng đúng, điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là dũng cảm đối mặt. Cho dù phải chết!”.
——
Tiếng gió, tiếng mưa rơi, tiếng sấm, tiếng kèn, nhiều ầm thanh lọt vào vai.
Doãn Khoáng đi một mình trên con đường rộng, mặc cho từng hạt mưa lớn đánh lên người mình, bỏ qua ánh mắt quái dị của những người đi đường phải trái, vừa đi vừa suy tư: “Vương Ninh… Đường Triệu Thiên… Nếu như ta đoán không lầm, hai người nhất định ở cùng một chỗ. Bọn hắn có mục đích gì? Sớm biết như vậy mình đã để lại trên người Đường Triệu Thiên ít đồ rồi”.
Kỳ thật, Doãn Khoáng không biết mình nên đi đâu.
Nguyên bản Doãn Khoáng vốn không muốn đi trên đường cái. Bởi vì nơi này là nơi Tử Thần dễ dàng xếp đặt thiết kế nhất. Thế nhưng, ở đâu mới là an toàn đây? Không có! Hơn nữa, Doãn Khoáng thật sự đã chịu đựng đủ loại áp lực rồi, quả thật là muốn làm cho hắn phát điên!
Vì vậy, Doãn Khoáng dứt khoát cắn răng, đi lên đường cái, tiến vào khu vực nguy hiểm cao! Chết sớm chết muộn đều là giống nhau, còn không bằng chết dứt khoát, đỡ bị tra tấn tinh thần… Huống hồ, ai nói hắn sẽ nhất định trốn không thoát thiết kế của Tử Thần?
Ngay khi Doãn Khoáng đang cẩn thận quan sát bốn phía, một cái bao đột nhiên đưa tới trước mặt hắn: “Người trẻ tuổi, Có lẽ cậu cần một chiếc áo mưa”.
Nói chuyện là một ông già tóc bạc mặt đầy nếp nhăn, cầm ô che trên đầu, nở cười vô cùng hiền hậu.
Doãn Khoáng vừa nhìn, ngẩn người, trái tim lạnh như băng không khỏi xuất hiện một chút ấm áp, nói: “Cảm ơn”.
“Không cần khách sao”. Ông lão nói: “Bất luận cậu vì cái gì mà trở nên hoang mang, cũng đừng mất đi hy vọng sống. Mưa có lớn hơn nữa, cuối cùng cũng sẽ ngừng lại. Không phải sao?”.
Doãn Khoáng khẽ gật đầu.
Đạo lý này ai cũng hiểu, thế nhưng là có bao nhiêu có thể thật sự làm được?
“Tôi có thể hỏi ông một vấn đề không?”. Doãn Khoáng nói: “Một vấn đề rất mạo muội”.
(ND: Mạo muội: đánh liều làm việc biết có thể là dại dột, dễ gây sơ suất (thường dùng ở đầu câu bày tỏ ý kiến với người bề trên để tỏ ý khiêm tốn, nhún nhường))
“Phải không? Ha ha. Ta rất muốn giải đáp cho cậu”. Ông lão người Mĩ nói.
Doãn Khoáng chần chừ một lát, nói: “Như vậy, xin hỏi ông có sợ chết không?”.
“Chết?”. Ông lão liếc nhìn Doãn Khoáng một cách kỳ lạ, cũng không có tức giận: “Cậu bé, cái này không phải vấn đề người trẻ tuổi như cậu nên nghĩ tới. Nhưng cậu đã hỏi, có lẽ ta có thể nói một chút cảm thụ của ta, chỉ là của ta thôi”.
“Dạ”.
“Nói thật, sống 60 năm, ta vẫn như cũ, cảm thấy sống không đủ”. Ông lão người Mĩ vẻ mặt hạnh phúc cười nói: “Ta còn muốn cùng vợ tản bộ trong công viên. Cháu trai nhỏ nhất của ta cũng đã biết gọi ông nội. Snow là con chó nhỏ đáng yêu của nhà chúng ta, nó rất dễ thương, nó rất thích được ta ôm nhìn mặt trời mọc. Cuộc sống tốt đẹp như thế! Cho nên nói, thật sự ta không muốn chết một chút nào!”.
Doãn Khoáng không rõ ràng cho lắm. Hắn chẳng qua chỉ hỏi ông lão có sợ chết không, lại không ngờ ông ta nói đến nhiều thứ như vậy.
“Nhưng, nếu quả thật muốn nói có sợ chết không. Nói thật. Ta kỳ thật cũng không sợ. Cũng không có gì phải sợ”.
“Không sợ ư?”.
“Tại sao phải sợ?”. Ông lão người Mĩ hỏi lại: “Người, rồi cũng phải chết. Tuổi thọ là có giới hạn. Đây là một loại quy luật của tự nhiên. Quy luật, cậu hiểu không? Giống như một cái ly, nó có thể chưa nhiều nước, nhưng nếu nhiều hơn nữa sẽ tràn ra. Người chết… chính là phần nước bị tràn ra. Đương nhiên, từ cảm nhận của các giác quan mà nói, chết đi, quả thật là một chuyện vô cùng đáng buồn. Nhưng đó là điều nhất định sẽ xảy ra. Sức người khồn thể nào kháng cự sức mạnh của tự nhiên. Nếu có thần tồn tại, có lẽ có thể. Nhưng ta tin rằng, cho dù là thần linh thật sự tồn tại, cũng sẽ có những quy luật áp dụng cho thần linh. Mặt khác, là một kẻ yêu thích triết học, ta theo chủ nghĩa vô thần”.
“Hi vọng lời nói của ta có ích đối với cậu, cậu bé. Người thuộc tuổi của cậu, có lẽ đang hưởng thụ thanh xuân tươi đẹp thật tốt”.
Nói xong, ông lão người Mĩ cười cười đi mất.
“Tử Vong… Tự nhiên, quy luật? Nước tràn ra… Quy tắc hạn chế thần linh?”.
Doãn Khoáng cảm giác mình tựa hồ nắm bắt được cái gì. Thế nhưng trên thực tế trong đầu hắn vẫn trống rỗng, thậm chí ngay cả năng lực tự hỏi cũng đã mất đi. Là hắn thật sự không thể giải thích được những điều như hoa trong gương, trăng trong nước kia hay là, ý thức của hắn đã chạm phải điều cấm kỵ mà bị cưỡng ép ngăn lại, không thể biết được. Cả người hắn đơ như một khúc gỗ đứng đó.
Thật lâu sau, Doãn Khoáng mới lắc đầu nói: “Được rồi, nghĩ mãi mà không rõ thì không thèm nghĩ nữa. Bây giờ mà còn thất thần nữa thì chết chắc”.
Nhìn chiếc áo mưa ông lão cho, Doãn Khoáng suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn mặc vào. Tuy rằng mình đã ướt rồi, nhưng dù thế nào cũng là lòng tốt của người ta”.
“Tử Thần, rốt cuộc hắn sẽ dùng phương pháp gì để đối phó mình đây?”.
Đùng!
Tia chớp chói mắt từ trên không đánh xuống, mang đến ánh sáng ngắn ngủi cho đêm tối.
Nhưng đối với Doãn Khoáng, đó lại là bóng tối.
Bởi vì tia chớp vừa vặn đánh lên cột đèn đường bên người Doãn Khoáng, bóng đèn lập tức nổ tung, miểng thủy tinh bắn tới Doãn Khoáng đang đứng ở dưới khiến hắn không thể không nhắm mắt lại.
Doãn Khoáng đột nhiên nghe thấy một âm thanh xé gió.
Tia chớp vừa rồi không chỉ ảnh hưởng đến, còn ảnh hưởng đến một người lái cần cẩu. Người lái cần cẩu bị chói mắt, liền đạp phanh phanh gấp. Nhưng chiếc xe không dừng lại được ngay, sau một cú drift thì mới khó khăn dừng lại được. Thế nhưng móc treo trên cánh tay cẩu vẫn chịu tác dụng của quán tính hoặc sức mạnh nào đó mà quét tới Doãn Khoáng!
Doãn Khoáng tuy rằng nhắm mắt lại nhưng 13 điểm cảm giác cũng không phải là giả, mặc dù không thể nghe âm thanh đoán vị trí, nhưng hắn vẫn có thể bổ nhào xuống nằm trên đất.
Hắn cảm giác được cái móc treo kia sượt qua cái ót của mình.
Doãn Khoáng cũng không lập tức đứng lên mà tiếp tục lăn vài vòng, thẳng đến khi đủ xa mới đứng dậy.
Mà ngay khi hắn vừa đứng dậy, lại có hai luồng sáng chói lóa chiếu vào mắt, Doãn Khoáng nhắm mắt lại theo bản năng.
Hình dáng của một chiếc xe và âm thanh ma sát của bánh xe với mặt đất ngày càng rõ.
“Nguy rồi…”. Doãn Khoáng thầm than: “Sắp bị húc bay rồi…”.
Nhưng mà Doãn Khoáng phát hiện chuyện đó không xảy ra, mà là một âm thanh tức giận: “Này! Ngươi muốn chết à? Ngu như lợn! Mau cút ra!”.
“…”
Doãn Khoáng sững sờ, liền thấy một chiếc xe container đang đứng trước mặt mình, cách không đến 2m.
“Không bị húc…”. Doãn Khoáng không khỏi thở phào một hơi, lạnh mặt nói: “Xin lỗi”.
Lái xe hung hăng nhổ một bải nước miếng, đạp mạnh chân ga, chiếc xe cạt vào người Doãn Khoáng tiếp tục lăn bánh. Xem ra lái xe tính khí nóng nảy kia rất là bất mãn với Doãn Khoáng.
Nhìn lại, chỉ thấy cánh cửa phía sau cái xe container kia mở rộng, bên trong chồng chất những chiếc thùng tròn màu lam, từng thùng từng thùng lăn xuống, lăn tới vị trí của Doãn Khoáng.
Doãn Khoáng vừa nhìn thấy lập tức kinh hồn bạt vía: “Dầu?”.
Không chỉ thế, nắp thùng còn mở ra. Dầu chảy đầy đất từng chút theo sự chuyển động của cái thùng, lại bị mưa làm cho lan ra làm cho khắp nơi đều là dầu.
Doãn Khoáng liền vội vàng xoay người bỏ chạy.
Có lẽ là mặt đường thật sự quá trơn, hoặc là do giẫm vào cái gì đó, hắn còn chưa chạy được hai bước, đột nhiên trượt ngã xuống đất. Gần như cúng lúc đó, một cái thùng dầu lăn qua bên người hắn.
Sau đó, cả người Doãn Khoáng toàn là dầu.
Doãn Khoáng lập tức như rơi xuống hầm băng: “Xong rồi…”.
Hắn biết rõ, Tử Thần nhất định có biện pháp tạo ra lửa, bằng không thì hắn tuyệt đối sẽ không làm cho mình một thân đầy dầu thế này.
Quả nhiên, ven đường, một tấm biển hiệu đèn nê ông cực lớn dựng đứng trên một cửa hàng đột nhiên rụng xuống, rơi lên một thùng dầu. Cạnh sắt nhọn hoắt lập tức chọc thủng cái thùng. Đồng thời vì dây điện bị dứt mà tóe ra tia lửa, cơn mưa lớn chưa kịp dập tắt đã chạm vào dầu trong thùng.
Đại hỏa bốc lên hừng hực trong mưa to lan rộng ra cả một vùng lớn, Doãn Khoáng ngay cả đặt chân cũng khó khăn nói chi chạy trốn. Ngọn lửa vô tình cắn nuốt hắn.
Cái biển thông báo tuyển dụng kia cũng không biết bị sức mạnh gì dẫn dắt, đổ xuống người Doãn Khoáng.