“A!” Một tiếng kêu rên từ hàm răng cắn chặt bật ra, Thượng Quan Cực Phẩm sắc mặt tái nhợt thở gấp, bên trán sớm bị mồ hôi thấm ướt. Nhìn xem đại sư huynh cắn răng nhịn đau, Lạc Thuỷ quả thực như kiến bò trên chảo nóng tay chân hoàn toàn rối loạn.
Hắn tay chụp tới đưa tay đỡ thân thể của sư huynh sau đó không chút suy nghĩ , hướng Thượng Quan gia chạy đi. Quản hắn khỉ gió còn có phải hay không thích khách mai phục, hiện tại cứu mạng quan trọng hơn. Nếu thật có thích khách tới một người hắn liền giết một đến một đôi hắn liền chém một đôi. Nếu không phải là hắn quá chủ quan thì đại sư huynh căn bản cũng sẽ không bởi vì cứu hắn mà gặp nạn.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Đại sư huynh, huynh phải chống đỡ ngàn vạn đừng làm cho kẻ trong nội cung kia vừa lòng đẹp ý !”
“Đừng trở về, nàng sẽ lo lắng……” Thần trí đã lâm vào mê man nhưng ở kia dù bị đau đớn ăn mòn trong đầu của hắn chợt ngươi hiện lên dáng vẻ hôm đó của Bạch Diệu Cần bất chấp sinh tử, bảo hộ hắn vẻ mặt rất nghiêm túc. Nếu như hắn như vậy trở về sợ nàng sẽ rất lo lắng!
Nghĩ đến nàng luôn khuôn mặt tươi cười, sợ nhìn đến nàng hai mắt đẫm lệ, trái tim của hắn phảng phất đau.
Tay hư mềm sức liên lụy lạc chạm đầu vai dựa vào chút khí lực hắn suy yếu mở miệng nói ra:
“Đừng… đừng trở về…… Nàng sẽ lo lắng……” Hắn tuyệt đối không phải sợ nàng lo lắng, chỉ là sợ nước mắt của nàng sẽ làm lụt phòng của hắn.
“Đại sư huynh, hiện tại cũng lúc nào huynh còn sợ đại tẩu sẽ lo lắng?”
Nghiêm túc mà nói tới Bạch Diệu Cần còn chưa tính là đại tẩu của hắn nhưng mặc kệ hắn cũng không quan tâm nàng là lo lắng gì, dù sao cứu mạng trọng yếu hơn.
Nữ nhân lo lắng có gì ngạc nhiên, dù sao mặc kệ cái lông gà vỏ tỏi gì, các nàng cũng có thể ăn không vô không ngủ được ba ngày ba đêm mặc kệ.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn bất chấp Thượng Quan Cực Phẩm ngăn cản, mạnh mẽ chạy như bay về phương hướng Thượng Quan phủ. Mắt thấy phủ đệ phía trước, Lạc Thuỷ cũng bất chấp chính mình chạy sắp tắt thở, vội vàng ba bước hai bước phía con đường mới được sang sửa về phía Thượng Quan gia. Một bước, hai bước, ba bước…… Hắn bước nữa là vào ngưỡng cửa, còn không kịp la hét tìm đại phu, đã đụng phải 1 người nào đi ra.
Khí lực mất hết chân hắn lảo đảo một cái không chỉ có hắn ngã mà ngay cả sư huynh vác tại trên lưng đều ngã theo trên mặt đất. Đối mặt với tình huống bất thình lình hắn còn không kịp mắng chửi người, bên tai đã vang lên một tiếng kinh hô không dám tin.
“Thượng Quan Cực Phẩm? Thượng Quan Cực Phẩm…… Chàng làm sao vậy?”
Bạch Diệu Cần như thế nào cũng không còn ngờ tới, nàng thật vất vả quyết định xuất phủ tìm người, mới bước ra phủ đã bị đụng cho choáng váng, còn kinh gặp thấy hắn cơ hồ không có chút huyết sắc nào, cũng không nhúc nhích nằm ở trên đường cái. Nàng vội vã ổn định tinh thần nhìn thấy lồng ngực hắn còn đang chảy máu chỉ cảm thấy máu toàn thân đều muốn ngưng kết lại.
Dáng vẻ mảnh khảnh bỗng dưng quơ quơ đang khi Lạc Thuỷng cho rằng nàng như các cô nương tầm thường hô loạn thiên thưởng địa thì nàng lại xoay người hướng Phúc bá hô:
“Mau, thiếu gia bị trọng thương…. nhanh đi thỉnh đại phu.”
Nhìn ra được hắn hơi thở mong manh, cho nên không có bất kỳ do dự và thời gian để sợ hãi. Nàng duy nhất có thể làm là giọng run kêu Phúc bá đi gọi đại phu, kêu Phúc thẩm đi chuẩn bị nước nóng cùng khăn .
Nỗ lực dặn dò hết thảy nàng bước chân thân trọng dùng hết khí lực đỡ cơ thể của hắn lên. Dáng vẻ lung la lung lay, làm cho người ngã vào một bên khí lực hoàn toàn biến mất Lạc Thuỷcũng nhịn không được lo lắng đề phòng.
Nàng dùng khí lực muốn nâng hắn về phòng nàng không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ, ý niệm duy nhất tại trong đầu chỉ cónàng phải cứu hắn. Nàng không thể để cho hắn chết, thậm chí không dám tưởng tượng trên đời này thiếu hắn sẽ ra sao……
Chỉ cần hắn còn sống, cho dù hắn vĩnh viễn chỉ coi mình là con cờ có thể tùy ý bài bố cũng không sao. Nàng…… Chỉ muốn muốn hắn còn sống……
“Đây tột cùng chuyện gì xảy ra?”
Lạc Thuỷ luôn cho rằng Bạch Diệu Cần chỉ là một cô gái nhát gan nếu quả thật là như vậy, người trước mắt nộ khí đằng đằng này là ai?
“Nói mau, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Bởi vì đã từng đáp ứng Thượng Quan Cực Phẩm không hề hỏi cho nên hắn chưa từng nói chuyện miệt mài theo đuổi thích khách hôm đó đã đánh lén nói cho nàng biết. Nhưng lần này thì khác, hắn còn đang ở trước quỷ môn quan toàn thân nhiệt độ như bị phỏng mà ngay cả đại phu cũng không có mười phần nắm chắc có thể cứu về hắn.Chỉ có thể dùng hết phương pháp, đem hắn một hơi níu lấy, còn lại chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi…… quả là hành người mà!
Nàng rốt cuộc bất chấp hứa hẹn đối với hắn, con ngươi trong suốt quét về phía còn Lạc Thuỷ ở 1 bên, biết rõ hắn là sự đệ của Thượng Quan Cực Phẩm, lại một đường đem sư hunh chỉ còn nửa cái mạng đưa về Thượng Quan phủ, nàng tin tưởng hắn biết rõ tất cả mọi chuyện.
Nhìn qua Lạc Thuỷ, Bạch Diệu Cần thề dùng được phương pháp gì, nhất định phải hỏi cho ra manh mối. Cho dù Thượng Quan Cực Phẩm qua được lần này, nhưng là chưa chắc qua được lần sau. Huống chi nàng rất rõ ràng cho dù Thượng Quan Cực Phẩm tỉnh, đối với cái chuyện này thì miệng của hắn sẽ kin như vỏ hến.
Chớ nhìn hắn giống như cái gì đều không để ý nhưng hắn thân là nam nhân lòng tự ái có thể so với người nào cũng cao. Đây cũng là vì lần đó nàng tùy tiện thay hắn chống cự thích khách mà bị thương hắn nổi trận lôi đình như thế.
Quay đầu lại, lòng tràn đầy không thôi nhìn qua người nằm ở trên giường, toàn thân nóng đến dọa người của Thượng Quan Cực Phẩm chỉ cảm thấy đau lòng. Nghĩ đi nghĩ lại rồi trong nháy mắt, Bạch Diệu Cần taymềm mại không xương tựa như ảo thuật lấy đâu ra một con dao ngắn để trên cổ Lạc Thuỷ.
“Ách!” Hoàn toàn không có ngờ tới đại tẩu này nhìn như nhu nhược sẽ có cử động như vậy, hắn một đại nam nhân nhìn qua lưỡi đao thật dọa một thân mồ hôi lạnh.
“Nói mau!”
“Tẩu…… Đại tẩu…… Chúng ta chuyện gì cũng từ từ nói!” Khuôn mặt đau khổ vì sợ đả thương Bạch Diệu Cần, Lạc Thuỷ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ Bạch Diệu Cần trong tay sao nếu là không có cầm chắc hắn tùy thời thì sẽ phải đi theo đại sư huynh đi ngao du Diêm vương phủ.
Đã quyết tâm dùng lưỡi dao sắc bén nàng đương nhiên là có chuẩn bị mà nói.
“Nói mau, tổn thương hắn đến tột cùng là người nào?”
“Này……” Lạc Thuỷ ấp a ấp úng , hoàn toàn một bộ không biết nên hay không nên nói. Trong nội tâm mặc dù do dự vạn phần nhưng nhìn qua Bạch Diệu Cần ánh mắt thêm phần kính trọng.
Nàng thật sự là rất yêu đại sư huynh, nếu không một cô gái thoạt nhìn nhỏ thỏ đơn thuần, làm sao có thể chỉ chớp mắt là có bộ dạng của Dạ Xoa thế này.
“Nói đi ta đã từng hứa hẹn với chàng ấy vô luận chuyện gì cũng sẽ cùng nhau đối mặt .”
Chờ lâu không được đáp án mình muốn Bạch Diệu Cần lười dao sắc trong tay đi phía trước dù cho cử động lần này làm cho trên cổ Lạc Thuỷ có vết máu trên mặt của nàng vẫn không có nửa điểm vẻ sợ hãi.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Vì hắn nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
Trên cỗ chỗ chảy máu mơ hồ bị đau Lạc Thuỷ một đôi con ngươi nhìn qua Bạch Diệu Cần kia mắt không sợ.
Tại thời điểm này hắn từ trước đến nay luôn cẩu thả lại kỳ tích dường như đã hiểu tâm tình nữ nhân này.
Lời của nàng hỏi cũng không phải muốn theo dõi đại sư huynh mà là bởi vì nàng rất yêu đại sư huynh cho nên không thể chịu được huynh ấy ở bên bờ sinh tử. Nữ nhân này…… Ngốc phải làm cho hắn 1 người ngoài cuộc cũng cảm thấy đau lòng.
Cũng bởi vì phần đau lòng từ trước đến nay hắn khẽ cắn răng mở miệng nói ra:
“Đại tẩu muốn nghe, đệ liền nói nhưng tẩu cũng đừng bị hù dọa, cũng coi chừng con dao sắc trong tay tẩu là nắm cái mạng nhỏ của đệ đó!”
Đối với nhắc nhở của Lạc Thuỷ, Bạch Diệu Cần không có lên tiếng chỉ là thẳng đem dao trong tay mình cầm thật chặt.
Lạc Thuỷ bị đau nhưng lại không có oán giận, trực tiếp mở miệng nói ra:
“Những người kia thật ra là trong cung phái tới .”
“Trong cung?” Không thể tưởng được là đáp án này, Thượng Quan Cực Phẩm chỉ là một thương nhân tại sao lại trêu chọc người trong cung? Phảng phất nhìn ra nàng nghi hoặc, nên hắn bắt đầu nói tỉ mỉ từ đầu.
“Kỳ thật đại sư huynh nhà ta cũng không họ Thượng Quan, càng không phải là huyết thống trong nhà Thượng Quan gia, hắn nhưng thật ra là con khi Hoàng thượng vi phục xuất tuần di lưu.” Cái gì? Nói như vậy…… Hắn là hoàng tử?
Bạch Diệu Cần có chút sững sờ, đối với tin tức này làm người ta khiếp, nàng thậm chí không cách nào quyết định mình nên có phản ứng gì.
“Tẩu cũng biết đại nội hậu cung những tần phi kia vì tranh thủ tình cảm mà đoạt quyền chuyện gì cũng làm được, năm đó tiên hoàng mới vừa đăng cơ đã từng vi phục xuất tuần tại phủ Thừa Tướng gặp gỡ mẫu thân của đại sư huynh, dáng vẻ thanh tú, có khí chất lập tức làm cho tiên hoàng giật nảy mình, hai người phổ ra một đoạn tình cảm kinhhãi thế hãi tục chỉ tiếc mẫu thân của đại sư huynh sinh ra người thân phận nô tỳ của phủ Thừa Tướng. Mặc dù Hoàng Thượng từng có ý niệm muốn đem mẫu thân đại sư huynh đón hồi cung nhưng sau khi sư huynh sinh ra sau này thì đương nhiên biết rõ nàng không cách nào ở hậu cung chỗ quỷ quyệt đó mà sống được.”
“Vì bảo vệ người phụ nữ mà ông ấy yêu duy nhất nên đành phải đem an trí bên trái trong Thừa phủ nhưng ai biết khi đó nương của đại sư huynh đã có thai vì bảo vệ mẹ con bình an nên Hoàng Thượng đem chuyện này là tuyệt đối cơ mật.”
“Cho nên chàng ấy thật sự là hoàng tử?” Nhắm lại mắt đáp án này đã vượt quá tưởng tượng của Bạch Diệu Cần.
“Đúng vậy.”
“Nhưng chàng mặc dù có danh hoàng tử nhưng lại chưa bao giờ được chính danh rồi lại vì sao đưa tới họa sát thân như vậy?”
“Bởi vì đương kim hoàng thượng vẫn cho là mình chính là con trai duy nhất của tiên hoàng khi hắn lơ đãng biết được sự tồn tại của đại sư huynh nên đứng ngồi không yên, bởi vì chỉ cần đại sư huynh nguyện ý có lẽ tùy thời cũng có thể diệt trừ Hoàng Thượng, trở thành cửu ngũ chí tôn.”
“Nếu như hắn thực cho là như vậy thân là hoàng thượng muốn giết một người lại có gì khó chỉ cần tùy ý làm 1 cái tội danh muốn bóp chết Thượng Quan Cực Phẩm dễ hơn bóp chết một con kiến.”
Hắn….nữ nhân này không đơn giản. Bình thường nghe chuyện như vậy thì sợ đã bị sớm hù dọa mà bất tỉnh, cũng chỉ có Bạch Diệu Cần còn có thể thần trí rõ ràng như vậy, cùng hắn thảo luận cả kiện từ đầu đến đuôi.
Nữ nhân đã làm đại tẩu của hắn thì tuyệt đối có cái này khả năng.
“Đó là bởi vì tiên hoàng yêu nương của sư huynh, cho nên yêu ai yêu cả đường đi biết rõ chính mình không lâu sau sẽ từ dã nhân thế nên, liền xuống một đạo mật lệnh cho vài vị đại thần muốn dùng di chỉ bảo trụ tính mạng 2 mẹ con.”
“Cho nên hắn không thể quang minh chính đại giết sợ làm trái ý chỉ của tiên hoàng, rồi lại cảm thấy đứng ngồi không yên cho nên thỉnh thoảng phái ra thích khách lấy tính mạng Thượng Quan Cực Phẩm.”
Rốt cuộc biết chuyện ngọn nguồn Bạch Diệu Cần trong nội tâm ngoại trừ lo lắng thì nhận định.
Thượng Quan Cực Phẩm sẽ ở phát hiện thân phận của nàng sau muốn kết hôn với nàng, tuyệt đối là bởi vì muốn mượn thực lực của mình cùng vị thiên tử kia ngang nhau. Chỉ là……
“Chàng muốn làm Hoàng Thượng ?”
“Đương nhiên không muốn.” Lạc Thuỷ không chút lựa chọn đáp, hắn biết rõ nếu không phải Hoàng Thượng đau khổ bức bách đại sư huynh cũng không cần trăm phương ngàn kế kiếm tiền như thế thành 1 gian thương tung hoành tam sơn ngũ nhạc.
“Tôi hiểu được.” Nàng muốn biết tất cả mọi chuyện Bạch Diệu Cần thả ra dao trong tay, rồi sau đó lẳng lặng đi về hướng giường nhìn qua Thương Quan Cực Phẩm không có chút huyết sắc khuôn mặt tái nhợt sau đó không tiếng động lại kiên định ở trong lòng đối với hắn nói ra.
Thiếp nói rồi, thiếp sẽ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh chàng.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
Một phòng tĩnh mịch. Không gian tĩnh mịnh đến mức phảng phất như một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể làm cho người ta nghe thấy, cơ hồ sẽ đem người bức điên rồi.
Tại trong sảnh hào nhoáng, 1 nam nhân chỉ mặc áo kim gấm vẻ mặt âm trầm, hưởng thụ tần phi đưa lên bên miệng quả ngọt, sau đó lười biếng giương mắt.
“Người đâu?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng thân đã bị trọng thương chỉ thiếp một hơi sẽ ở Quỷ Môn quan.”
“Phải không?” Cuối cùng thành công sao? Trải qua thời gian dài cố gắng rốt cục có hồi báo nhưng trong lòng hắn không có nửa điểm tung tăng như chim sẻ chỉ là thấy Sở Vân liều mạng trừng mắt quỳ gối trước mắt.
“Hoàng Thượng, lúc này thủ hạ tinh nhuệ ra hết rốt cục không phụ Hoàng Thượng lo lắng.” Tự cho là thay Hoàng Thượng trừ đi hoạ lớn trong lòng, thân là đầu lĩnh mật thám trong nội cung Sở Vân giọng nói mừng thầm trả lời.
Lúc này, rốt cục thay Hoàng Thượng trừ đi đinh trong mắtsẽ được thăng quantấn tước phong thưởng chắc hẳn không thể thiếu.
Sở Vân trong nội tâm vẫn tính toán về phía sau con đường quan lộ một bước lên mây, hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt của Hoàng Thượng
“Xác định đã chết rồi sao?” Nguyên liền giọng nói hung ác nham hiểm giờ khắc này nghe tới lộ vẻ lãnh tuyệt, gần kề chỉ là thanh âm cùng ánh mắt kia cũng đủ để làm cho người ta không thở nổi.
( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )
“Ách……” Không nghĩ tới sẽ bị Hoàng Thượng hỏi như vậy vốn là tâm tình vui vô cùng phút chốc Sở Vân lặng lẽ ngẩng đầu nhưng không thấy Hoàng Thượng trên mặt có vẻ vui mừng gì.
Đi theo bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm đây là đầu một hồi nhìn mặt mà nói chuyện giờ nhìn không rõ Hoàng Thượng tâm tình thật là gì.
“Hử, tại sao không nói chuyện?” Mở miệng ngậm vào quả phi tần đưa vào trong miệng, Long Ngạo Vân nhai nuốt, bỗng dưng một hồi khổ sở lại khắp thượng đầu lưỡi.
“Hoàng Thượng cũng chỉ còn một hơi mà thôi, lại bởi vì quan hệ đến Bạch cô nương nên Bạch lão bỏ ra số tiền lớn mời đại phu nhưng Thượng Quan Cực Phẩm vẫn không có bất kỳ dấu hiệu hồi hồn, nữ nhi Bạch gia thật vất vả tìm về còn ngây ngốc muốn cùng hắn ta thành thân có lẽ là muốn xung hỉ đi!”
Thượng Quan gia nhân khẩu không nhiều lắm, cho nên mật thám trong cung không dễ dàng nằm vùng chỉ có thể thuê người bán hàng rong màthăm dò tin tức. Mắt thấy Thượng Quan gia lại nâng hỉ đường trong lòng hắn còn âm thầm cười lạnh. Khuê nữ Bạch gia ngốc rồi sao? Lại muốn gả cho một người sắp chết.
Có thể hắn duy nhất có thể xác định chính là, người mặc dù còn chưa có chết, nhưng một chân đã bước vào quan tài.
“Muốn thành hôn sao?” Long Ngạo Vân thấp lẩm bẩm, giọng nói lạnh lẽo làm cho người ta khó phân biệt hỉ nộ.
Giương mắt, trừng mắt Sở Vân quỳ trên mặt đất một cái, hắn không hề quyến luyến đẩy ra phi tần đứng dậy. Chậm rãi bước đi thong thả đến bên cạnh Sở Vân, hắn thình lình đạp cho Sở Vân 1 cái. Vừa rồi tức giận giấu lúc này mới toàn bộ phát ra.
“Đi! Tra rõ cho ta rồi mới trở về chứ.” Môi mỏng mà mấy phen hét đủ để cho người ta toàn thân máu ngưng kết lạnh lẽo, vang vọng tại cung một mảnh tĩnh mịch phá lệ lạnh lùng.
“Hoàng Thượng tha mạng, thuộc hạ lúc này chắc chắn xác nhận sinh tử của Thượng Quan Cực Phẩm khi tất yếu thuộc hạ sẽ lần nữa ra tay bảo đảm mạng của Thượng Quan Cực Phẩm thực đưa đến Diêm vương.” Kinh hoàng sợ hãi Sở Vân giờ khắc này đâu còn có một tia vui mừng vừa rồi khi đi vào cung vàng điện ngọc kia.
Vốn là hắn lòng tràn đầy vui mừng cho rằng Hoàng Thượng sẽ đối với kết quả này cao hứng.Dù sao đấu nhiều năm, Thượng Quan Cực Phẩm thủy chung đại nạn không chết, lúc này rốt cục chỉ còn một hơi Hoàng Thượng không thích phản mong rằng đối với người kia nửa chết nửa sống vẫn không an tâm đi.
Hắn lui ra cung, đang khi âm thầm may mắn lại tránh được một kiếp, một giọng nói lạnh lẽo lại sâu kín chui vào trong tai của hắn.
“Không cho phép xuất thủ nữa.”
Gì? Không thể ra tay? Nghe cái mệnh lệnh này Sở Vân một hồi ngạc nhiên, càng hồ đồ. Này…… Quả thật là gần vua như gần cọp.
Trước kia hắn cũng không cảm thấy như vậy, luôn tự tin có thể bắt được vài phần tâm tư hoàng thượng nhưng lúc này như thế nào……
Rõ ràng những năm gần đây, trăm phương ngàn kế muốn lấy mạng Thượng Quan Cực Phẩm nhưng vừa rồi Hoàng Thượng lại chính miệng dặn dò hắn không cho phép lại ra tay? Này…… Hắn đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ ?
Một đôi mắt nhìn qua phương hướng Sở Vân biến mất, thật lâu không thể thu lại. Hắn cho là mình sẽ vui vẻ, rốt cục sẽ không còn có người nào ngấp nghé cái địa vị trên vạn người này, nhưng khi hắn thật sự nghe được Thượng Quan Cực Phẩm hơi thở mong manh thì hắn không những chưa vui vẻ ngược lại như bị đè lên một khối đá nặng.
Chết tiệt!
Đặc biệt là lại nghe đến Bạch Diệu Cần kia bị mất trí nhớ, mà vẫn kiên trì gả cho Thượng Quan Cực Phẩm, hắn lại càng khó hiểu, còn nổi lên một cỗ chua xót ghen tỵ không hiểu.
Thượng Quan Cực Phẩm bị trọng thương, nếu hắn lúc chấm dứt mạng hắn ta thì lạ chuyện dễ dàng.
Hắn cần phải làm như vậy, dù sao kể từ khi hắn phát hiện mình cũng không phải là con trai duy nhất của tiên đế lại biết rõ tiên đế yêu thương nữ nhân không có danh phận kia, thậm chí vì sự bảo vệ Thượng Quan Cực Phẩm tình nguyện để ở ngoài cung cũng không nguyện làm cho sự lừa gạt tàn khốc trong hậu cung gây tổn thương thì hắn cảm thấy Thượng Quan Cực Phẩm tồn tại đối với hắn mà nói là bao nhiêu uy hiếp.
Phảng phất chỉ cần hắn nghĩ người kia có thể tiến cung, tuyên cáo đây mới là giang sơn của hắn, dù sao hắn mới là đứa con mà tiên hoàng yêu thương nhất. Làm cho hắn cả ngày lẫn đêm lăn lộn khó ngủ, làm cho hắn cơ hồ bị như vậy nghi kỵ kia bức cho điên rồi, cho nên hắn chỉ muốn bắt được cơ hội liền thầm phái người giết kẻ đó.
Nhưng là không biết là hắn mạng lớn hay là chính mình khinh địch, Thượng Quan Cực Phẩm luôn tránh được như thế nào cũng không 1 đường đi gặp Diêm vương gia.
Thật vất vả lúc này hắn mới bị trọng thương Thượng Quan Cực Phẩm, còn tưởng rằng chính mình sẽ vì tin tứcnày mà tung tăng như chim sẻ dù sao chỉ cần Thượng Quan Cực Phẩm chết, hắn từ nay sẽ vô tư ai ngờ vừa rồi chợt nghe tin tức này kia thì Long Ngạo Vân chỉ cảm thấy lòng của mình bị nặng nề một kích, khó chịu khắp toàn thân.
Không đành sao? Oa! Làm sao có thể.
Mặc dù Thượng Quan Cực Phẩm là cùng chảy 1 dòng huyết mạch huynh đệ, nhưng thủy chung là địch nhân, hắn làm sao có thể không nỡ cho cái tên kia?
Hắn tin tưởng chính mình chẳng qua là bởi vì phát hiện, trên đời lại 1 cô gái liệt nữ ngu ngốc như Bạch Diệu Cần, biết rõ Thượng Quan Cực Phẩm sẽ chết còn cố ý phải gả.
Thân là ngôi cửu ngũ, nữ nhân đâu chỉ tam cung lục viện kia thế nhưng toàn là nữ nhân vì đuổi theo danh lợi, chưa bao giờ từng có một nữ nhân thật lòng với hắn như thế.
Một loại khát vọng cướp đoạt ở trong lòng hắn từ từ lan tràn……