Từ sau cái chạm nhẹ và lời thì thầm gửi gắm qua khúc ca của Lâm Hạ, một luồng điện vô hình đã chạy dọc theo từng thớ thịt, len lỏi vào sâu thẳm trái tim cậu, khiến cậu bối rối đến lạ. Cậu bắt đầu nhận ra một cách rõ ràng hơn về thứ tình cảm mà cậu dành cho Lục Triều, một thứ tình cảm không còn đơn thuần là sự biết ơn hay tin tưởng như những ngày đầu anh đưa cậu ra khỏi vũng lầy của sự cô độc. Nó đã sâu sắc hơn thế rất nhiều, len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm hồn cậu, khiến cậu bối rối và ngại ngùng với những cảm xúc mới mẻ, chưa từng trải qua này. Bởi lẽ, trong cuộc đời Lâm Hạ, ngoài âm nhạc ra, chưa từng có bất kỳ thứ gì có thể khiến cậu xao động đến vậy, huống chi lại là một con người bằng xương bằng thịt, một linh hồn ấm áp và mạnh mẽ như Lục Triều.
Mỗi khi Lục Triều ở gần, trái tim cậu lại đập nhanh hơn một nhịp, hơi thở trở nên gấp gáp, và ánh mắt cậu vô thức dõi theo từng cử chỉ của anh, như thể muốn ghi khắc mọi khoảnh khắc anh hiện hữu vào tâm trí mình. Cậu bắt đầu để ý đến những điều nhỏ nhặt mà trước đây cậu chưa từng quan tâm như: cách Lục Triều nhíu mày khi tập trung làm việc, cách anh mỉm cười khi nhìn cậu tiến bộ từng chút một, hay thậm chí là mùi hương bạc hà quen thuộc vương vấn trên người anh mỗi khi anh đến gần, một mùi hương mang lại sự bình yên đến lạ. Thậm chí, cậu còn nhận ra rằng, chỉ cần ở bên cạnh Lục Triều, những cơn ác mộng dai dẳng về quá khứ cũng dần biến mất, thay vào đó là những giấc ngủ sâu và bình yên hơn bao giờ hết.
Những cảm xúc này vừa ngọt ngào, vừa xa lạ, khiến Lâm Hạ vừa muốn đến gần, lại vừa muốn giữ khoảng cách, sợ rằng mình sẽ làm hỏng đi sự bình yên mà Lục Triều đã mang lại, sợ rằng thứ tình cảm vượt quá giới hạn này sẽ phá vỡ sự cân bằng mong manh mà hai người đang có. Cậu thường tự vấn bản thân qua những tin nhắn ghi chú riêng trong điện thoại, những dòng chữ chất chứa nỗi lòng không thể nói thành lời:
‘’Trái tim mình... sao lại đập nhanh thế này? Anh ấy chỉ chạm vào má mình thôi mà. Đây có phải là... cái cảm giác mà mọi người vẫn gọi là... "thích" không? Không thể nào. Anh ấy là ân nhân của mình. Mình chỉ biết ơn thôi. Nhưng tại sao... mình lại muốn anh ấy ở bên cạnh mãi? Mùi hương của anh ấy... thật dễ chịu. Mình sợ quá... sợ làm hỏng mọi thứ.''
Chính vì vậy, đôi khi, Lâm Hạ sẽ cố ý tránh ánh mắt Lục Triều khi anh nhìn cậu quá lâu, hoặc tìm cớ để rời đi khi cảm thấy bầu không khí trở nên quá thân mật. Cậu không hiểu rõ những gì mình đang cảm thấy, chỉ biết rằng nó rất mạnh mẽ, rất thật, và nó đang dần chiếm lấy toàn bộ tâm trí cậu, khiến cuộc sống của cậu không thể thiếu bóng dáng của Lục Triều. Cậu dành nhiều thời gian hơn để suy nghĩ về anh, về những gì anh đã làm cho cậu, và về những điều anh có thể mang lại cho cuộc đời cậu.
Mặt khác, Lục Triều, dù là người chủ động chữa lành và bảo vệ Lâm Hạ, cũng dần bị cậu thu hút bởi sự thuần khiết, tài năng và sự kiên cường ẩn sâu bên trong con người tưởng chừng như yếu ớt ấy. Anh nhận thấy những thay đổi tinh tế trong ánh mắt và cử chỉ của Lâm Hạ, sự tin tưởng tuyệt đối và cả những rung động thầm kín mà cậu dành cho anh, những cảm xúc mà anh cảm nhận được một cách rõ ràng qua từng cái chạm tay, từng ánh mắt chạm nhau. Điều đó khiến trái tim vốn sắt đá, chỉ biết đến công việc và logic của một CEO như anh dần mềm yếu đi, và anh bắt đầu nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Lâm Hạ đã vượt xa giới hạn của một mối quan hệ công việc hay trách nhiệm.
Anh không còn chỉ muốn bảo vệ Lâm Hạ khỏi thế giới bên ngoài, khỏi những âm mưu và sự độc ác của giới giải trí, mà còn muốn bảo vệ nụ cười của cậu, muốn giữ mãi ánh sáng trong đôi mắt cậu, và muốn trở thành người duy nhất có thể mang lại hạnh phúc, sự bình yên trọn vẹn cho cậu. Do vậy, anh bắt đầu tự hỏi, liệu đây có phải là tình yêu mà người ta vẫn thường nhắc đến, một thứ tình cảm đã khiến anh, một người đàn ông lạnh lùng và lý trí, lại trở nên mềm yếu và đầy cảm xúc như vậy?
Một buổi sáng nọ, Lục Triều đang ngồi trong thư phòng, định gửi một tin nhắn cho Thư ký Vương để sắp xếp lịch trình, nhưng rồi những suy nghĩ về Lâm Hạ lại lấp đầy tâm trí anh. Anh gõ vài chữ, rồi lại xóa đi, cuối cùng chỉ giữ lại một dòng tin nhắn ngắn ngủi cho bản thân, tự vấn về những cảm xúc đang trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng:
‘’ Thư Ký Vương, hủy tất cả các cuộc hẹn vào chiều nay đi. Hủy luôn chuyến công tác tới Thành phố B. Rồi để Phó Tổng đi. Anh cần ở lại đây.
Tuy vậy nhưng tin nhắn đã được xóa ngay lập tức trước khi anh kịp gửi đi, một hành động vô thức thể hiện sự mâu thuẫn trong lòng anh.
Anh biết, thứ tình cảm này không thể lý giải bằng logic hay lý trí, nhưng lại mạnh mẽ đến mức khiến anh sẵn lòng từ bỏ mọi thứ để giữ lấy, để chăm sóc cho người mà anh vô thức yêu thương đến tận xương tủy. Anh cảm thấy một khao khát mãnh liệt được ở bên cạnh Lâm Hạ, được chia sẻ mọi thứ với cậu, và được nhìn thấy cậu tỏa sáng trên sân khấu một lần nữa.
Ngay cả những người thân cận nhất cũng nhận ra sự thay đổi ở Lục Triều. Thư ký Vương, người đã làm việc với anh nhiều năm, và Trợ lý Phương, người luôn theo sát mọi hoạt động của Lục Triều, thường xuyên trao đổi về điều này:
Thư ký Vương: "Này Phương, ông chủ lại vừa hủy lịch đột xuất. Lại vì Lâm Hạ Hạ?"
Trợ lý Phương: "Cũng không lạ. Dạo này anh ấy cứ như dính chặt lấy Lâm Hạ Hạ vậy. Ánh mắt nhìn cậu ấy... khác lắm."
Thư ký Vương: "Tôi thấy đó là điều tốt. Ông chủ dạo này có vẻ... sống hơn. Không còn lạnh lùng như cái tủ lạnh nữa."
Trợ lý Phương: "Đúng vậy. Mấy hôm trước còn thấy anh ấy ngồi nghe Lâm Hạ Hạ hát nguyên buổi chiều. Cười dịu dàng cực."
Thư ký Vương: "Đấy, tôi linh cảm sắp có chuyện lớn rồi. Chuẩn bị tinh thần đi."
Lục Triều, với bản tính của một CEO, đã cố gắng phân tích cảm xúc của mình một cách lý trí, nhưng càng phân tích, anh càng nhận ra rằng chúng không tuân theo bất kỳ quy luật nào. Đó là một sự khao khát được gần gũi, một nỗi lo lắng khi Lâm Hạ không ở trong tầm mắt, và một niềm hạnh phúc dâng trào mỗi khi Lâm Hạ cười. Hơn nữa, anh cũng nhận ra rằng, chỉ cần nhìn thấy Lâm Hạ, mọi mệt mỏi, mọi áp lực từ công việc cũng đều tan biến, thay vào đó là sự bình yên và hạnh phúc lạ thường. Anh biết, thứ tình cảm này không phải là thoáng qua, mà là một sự gắn kết sâu sắc, một lời khẳng định cho sự hòa hợp giữa hai tâm hồn. Lục Triều không còn có thể phủ nhận những cảm xúc đang lớn dần trong lòng mình. Anh nhận ra, Lâm Hạ không chỉ là mục tiêu để anh cứu rỗi, mà đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh, một người mà anh muốn bảo vệ, muốn yêu thương bằng cả trái tim, muốn dành cả đời này để chăm sóc, để mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho cậu.