“Qua đây.” Hắn chưa phát hiện ra cú chấn động long trời lở đất trong lòng tôi, nên vẫn ngồi đấy giang rộng đôi tay, vẫy gọi tôi.
Thật ra tôi đã ngồi rất gần hắn rồi, đây là một khoảng cách mà vài tiếng đồng hồ trước đây tôi có tưởng tượng cũng không tưởng tượng nổi. Tôi xoay qua nhìn mặt hắn, tôi chỉ muốn nhìn gương mặt ấy cho rõ hơn một chút, kể cả mắt hắn lông mày của hắn, nhưng hắn đã nóng lòng không kịp đợi nữa, thô lỗ ôm chầm lấy tôi vào lòng.
“Hạ Hoa tại sao lại muốn lấy Lão Vu Hói?” Tôi hỏi hắn.
“Bỗng dưng anh thật muốn cưới em.” Hỏi một đàng đáp một nẻo.
“Em không muốn làm vợ bé đâu!” Tôi vừa dứt lời, ngón tay trái của hắn đã bóp mặt tôi thật mạnh, đau đến nghiến răng méo miệng. Cái con heo bạo lực này, bóp mặt tôi xong lại bóp chặt cứng hai cánh tay của tôi, rồi còn ghì chặt hai bàn tay khiến tôi không sao nhúc nhích được, mắt thấy hắn đang há mồm hà bá của hắn, coi bộ như muốn ngoạm cổ tôi, tôi chỉ còn cách dùng chân đá hắn thật mạnh để tỏ ý phản kháng. Tôi rất hoài nghi là hắn đang mang chân giả, bởi vì tôi dùng sức mạnh như vậy, mà mặt hắn không hề đổi sắc, lại còn hung ác ra lệnh cho tôi: “Nói gì thế, nói lại lần nữa nghe coi!”
“Đau quá đi!” Tôi kêu la.
“Em không trông chừng được cái miệng em thì anh sẽ không trông chừng được tay anh đâu.” Hắn tươi cười, mặt kề sát vào tôi. Tôi ngửi thấy trên người của hắn là mùi hương nhàn nhạt của trà chứ không phải mùi thuốc lá đáng ghét kia. Xem ra, hắn đã trở thành một người đàn ông chân chính, còn tôi, vẫn chỉ là một cô nhóc chưa biết lớn, luôn bị hắn chơi xỏ. Nghĩ đến đây, tôi ngoảnh mặt đi, không muốn để cho hắn thân cận với tôi.
“Vẫn sống chết đòi cậy mạnh!” Hắn đang còn cằn nhằn tôi, thì cánh cổng “kééééét” một tiếng, bị đẩy mở. Hai chúng tôi tức tốc buông nhau ra, dưới ánh trăng lạnh lẽo, tôi nhìn thấy Hạ Hoa đang tiến vào, chị ấy co ro, đầu tóc rối bời, khoác một chiếc áo bông, bên trong hình như là một chiếc áo len cũ của rất nhiều năm trước, bước chân phiêu diêu, có vẻ như đã uống chút rượu. Thuốc Độc ra đón: “Không phải đã nói là đi thử áo cưới rồi tối nay ngủ ở khách sạn sao?”
“Chị mày á, mặc áo cưới nào chả đẹp, thử cái mẹ gì, còn nữa, đây là nhà tao, tao mà không được gả đi từ đây thì gả từ đâu hả? Sáng mai mày phải cõng tao ra khỏi cổng đó, biết không hả!” Chị ấy vừa nói vừa khom người, sau đó đứng thẳng người, đẩy mạnh vào ngực Thuốc Độc một cái, cười rộ lên.
Trông bộ dạng của chị ấy dám chừng đã uống say rồi. Nhưng mà căn cứ vào tiền án uống rượu giả say của chị lần trước, tôi tạm thời không có được một kết luận chính xác.
Lúc Thuốc Độc lui ra sau mấy bước, Hạ Hoa chợt trông thấy tôi. Ánh mắt của chúng tôi sướt qua vai của Thuốc Độc, giao nhau. Tôi rất mong tìm được chỗ nào đó để ẩn mình, nhưng hiển nhiên không được, thế nên cách duy nhất của tôi chính là đứng yên bất động.
Chị đi thẳng về phía tôi, tim tôi đập nhanh thật nhanh, tựa như tôi đã làm gì sai vậy. Tôi rất sợ chị ấy bất chợt sẽ túm lấy cổ áo tôi, la lên: “Cô tới đây làm gì! Tôi không muốn thấy mặt cô! Đừng xuất hiện trước mặt tôi! Tôi chán ghét mỗi người trong nhà cô!” v.v., nhưng trong thực tế chị ấy chỉ coi tôi như người tàng hình, lướt ngang qua tôi, dạt đến bên chiếc bàn ăn, phát hiện ra chai rượu đỏ, chụp lấy nó, vui mừng reo lên: “Rượu ngon!”
Thuốc Độc chạy tới giành lấy rượu của chị, chị không chịu buông, nhất định đòi lấy lại, giành giựt tới lui một hồi, Thuốc Độc dứt khoát mở nút chai, trút sạch rượu xuống đất, rượu nhanh chóng bị trút hết. Hạ Hoa hết cách, tát thẳng vào mặt Thuốc Độc. Cái tát đó vô cùng vang dội, không chút nao núng. Sau đó, chị nhanh nhẹn xoay người lao đến bên tủ, định lấy ra một chai rượu mới.
Thuốc Độc lao đến bẻ quặt tay của chị ra sau lưng, Hạ Hoa liều mạng giằng co la hét, Thuốc Độc nói: “Bà mà uống nữa, tôi bẻ gãy tay bà, rồi quăng bà vào phòng nhốt lại.”
“Hạ Trạch mày buông chị ra!” Chị dịu giọng, “Em ngoan của chị, mày để chị được buông thả một lần được không hả?”
“Để chị ấy uống đi mà.” Tôi bước lên, nói, “Em sẽ uống cùng chị ấy.”
Thuốc Độc nhìn tôi ngạc nhiên.
“Ngày mai làm vợ người ta rồi, nên uống cho đã đời một phen.” Tôi nói, “Trong nhà còn rượu không, nếu không để em đi mua.”
“Ai đây chứ?” Hạ Hoa lại không đón nhận ý tốt của tôi, không thèm liếc tôi một cái, hất Thuốc Độc ra, giọng lạnh lùng: “Tôi uống rượu quen uống một mình, làm quái gì cần người uống chung?”
“Cũng quen giả bộ say, đúng không?”
Chị ấy bị lời của tôi đánh trúng, trầm ngâm trong mấy giây, quay qua nhìn tôi. Tôi đón lấy ánh mắt của chị, trong ấy vẫn có nét gì rất giống với ánh mắt của ai đó, khiến cho tôi không kìm được mà tham lam muốn nhìn thêm mấy cái nữa. Chị em nhà này y như nhau, trước giờ đều là người cứng rắn, nhưng cứng rắn chỉ là cái vỏ bên ngoài, bọc lấy một trái tim mềm mại. Y như rằng, chị ấy chợt phì cười, vươn tay véo mũi tôi, nói: “Được rồi, là em nói đấy nhé, uống với chị!”
Một chai rượu đỏ mới được đặt lên bàn. Ba chiếc ly, thêm một đĩa đậu phọng rang. Thuốc Độc rót đầy vào ly rượu ở trước mặt mỗi người, hỏi tôi: “Ai sẽ nói lời chúc rượu mừng ?”
“Tao muốn gà quay!” Hạ Hoa được voi đòi tiên.
“Bà chị, giữa đêm rồi.” Thuốc Độc nói.
Hạ Hoa móc chìa khoá xe trong túi ra đập lên bàn nói: “Lái xe chưa đến 10 phút, có một siêu thị mở 24 tiếng đồng hồ, trong đó cái gì cũng có. Xe đang đậu ngay đầu ngõ. Vừa mua đấy, cẩn thận đừng để bị tông hư.”
“Sợ bà rồi, rượu phải đợi tôi về mới được uống!” Thuốc Độc nói xong, cầm chìa khoá lên, ra khỏi cửa.
Trong nhà chỉ còn lại tôi và Hạ Hoa, trăng chậm rãi nhô cao, khiến cho tâm trạng đề phòng của tôi lại thức tỉnh, tôi thật sự rất lo là A Nam bất chợt tỉnh giấc, phát hiện ra tôi không có nhà, gọi vào máy của tôi, mà tôi thì ngay lúc đó đang cùng bạn gái cũ của ông ấy uống rượu mừng chị ấy sắp kết hôn, cảnh tình này không khỏi quá kịch cỡm rồi.
Nghĩ đến đây, tôi thậm chí còn làm một việc rất vớ vẩn, lén lút tắt luôn di động đi.
Hạ Hoa ngồi ngay trước mặt tôi gọi tên tôi: “Mã Trác?” Chị ấy gọi một cách rất xa lạ, thậm chí có chút ngập ngừng. Chắc chắn là chị tưởng tôi không biết chuyện giữa chị và A Nam, cho nên mới làm bộ ra vẻ đối xử với tôi như người ngoài. Nhưng tôi tha thứ cho màn đóng kịch này của chị, gật đầu với chị.
Chị hơi mỉm cười, lấy ly rượu khẽ cụng vào ly của tôi, nói: “Cạn ly.”
“Chúc chị tân hôn hạnh phúc!” Tôi uống cạn ly.
“Thế giới hoà bình!” Chị ấy cũng cạn ly, không biết là say thật hay say giả, cười rất khoa trương. Chúng tôi lại một lần nữa cùng nhau đối ẩm, giống y như năm xưa, chỉ là không còn nồi lẩu nghi ngút khói. Không biết có phải là do mới rồi gây gổ với Thuốc Độc hay không, chị có vẻ bị nóng, cởi áo khoác bông ra, lại cởi luôn áo len, chỉ còn lại một chiếc áo cộc tay. Tôi thấy chị đã gầy đi, nhìn giống như chỉ còn một mớ xương, khiến người ta đau lòng.
“Coi chừng bị lạnh. Không thể là một cô dâu cảm mạo được.” Tôi đi qua bên chị, tốt bụng trùm áo khoác lên cho chị, mắt trông thấy trên cổ chị có một vết bớt nhìn giống như cánh bướm màu đỏ. Chị thế mà lại có một vết bớt bẩm sinh trông lạ như vậy, hay là xâm mình? Cô gái kỳ lạ này, khắc ở nơi sâu nhất trong ấn tượng của tôi về chị ấy là hình ảnh chị nhón chân hôn A Nam, trừ điều đó ra, kỳ thật tôi chưa từng biết gì về chị cả.
“Em có quà cưới cho chị không?” Chị bất chợt hỏi tôi rất đột ngột.
“Rất xin lỗi, em chỉ vừa mới biết đây thôi.”
“Xạo đi.” Chị nói, “Lẽ nào Hạ Trạch không ôm đùi em khóc rống lên —- chị anh sắp lấy lão già hói lọi rồi!”
“Bọn em rất lâu rồi chưa liên lạc ạ.” Tôi giải thích, “Hôm nay chỉ là vừa khéo gặp nhau thôi.”
“Cũng đúng ha.” Chị chợt ngộ ra, “Nhưng mà em vẫn còn nhớ nhung nó, thật khiến cho người ta hâm mộ. Nhìn này, nhẫn cưới của chị đẹp không, hôm qua mới lấy về đấy, của Tiffany, số lượng giới hạn.”
“Rất đẹp ạ.” Tôi nói rất thật lòng.
Chị ấy tức tốc rút tay về, “Nhưng mà em đừng lo, em không cần phải tặng chị món quà cưới gì cao siêu cả, nếu em bằng lòng thì tặng chị một bó hoa hồng nhé, chị thích nhất là hoa hồng. Trước đây Hạ Trạch trồng một bụi ở trước cửa nhà cũ của bọn chị, sau đó không có thời gian chăm sóc, chết khô hết. Tốt nhất là màu vàng, chỉ đáng tiếc là hoa hồng vàng rất hiếm, không dễ mua.”
“Hình như có một bài hát mang tên đấy,” Tôi nói, “Nhưng mà lời hát rất u buồn.”
“Em không biết hả, hồng vàng là tượng chưng cho sự chia tay.” Chị nói, “Nhưng chị lại thích, một con người thích chia tay, có phải rất kỳ lạ không?”
“Chia tay nhất định là có nỗi khổ riêng,” Tôi nói, “Ai lại thích chia tay chứ?”
Chị vừa cười vừa tự rót rượu cho mình, lắc đầu nói: “Chắc em cảm thấy là em hiểu chị, Mã Trác.”
Tôi không chối cãi gì, nhưng có thể nhìn ra chị đã say, thậm chí hốc mắt đã đỏ hoe lên: “Nhưng mà á, em không hiểu đâu, em thật tình không hiểu đâu, em không hiểu chị một chút nào. Em á, em cũng không hiểu Hạ Trạch, Hạ Trạch cũng không hiểu chị, không ai hiểu ai cả…..”
Ngay lúc chị còn tràng giang đại hải nói những lời này, ngoài cổng có người gõ. Tôi cứ tưởng Thuốc Độc đã về, chạy ra mở cổng, trông thấy ở đó có một cô gái mặt mũi xinh xắn, dè dặt hỏi tôi: “Em tìm cô Hạ, cô ấy có đây không ạ?”
“Cô Hạ không có nhà!” Chị ấy gào ầm lên từ phía trong.
“Cô, em tới đón cô về lại khách sạn.” Cô gái kia dĩ nhiên nghe ra được giọng của chị ấy, bước ngay qua cánh cổng, rất lễ phép nói, “Ngài Vu nhắn cô nghỉ ngơi sớm.”
“Đúng bảy giờ sáng tôi sẽ có mặt. Nói ổng đêm nay để kệ tôi đi!” Hạ Hoa không đứng lên, cũng không buồn nhìn cô ấy một mắt, mà lầm bầm bảo tôi, “Mã Trác, tiễn khách.”
Cô nhỏ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn tôi.
Tôi dỗ dành đôi bên: “Chị ấy nói ngày mai bảy giờ sẽ có mặt, nhất định sẽ có mặt. Hay là em cứ về trước đi đã.”
Đang nói thì Thuốc Độc xách một túi nylon về, trông thấy tình hình, hắn chả nói chả rằng, tống cô gái ra ngoài cổng, dứt khoát đóng sập cửa lại, ôm tôi kéo vào phòng khách, vứt túi đồ lên trên bàn.
Hạ Hoa cười khanh khách, đổ hết đồ trong túi ra bàn, cầm lấy gà quay lên bảo tôi: “Đi hâm nóng một chút đi. Mau lên, chị đói chết mất.”
“Tôi đi.” Thuốc Độc nói, “Bà đừng có coi người ta như là người hầu!”
“Mày cứ chìu nó đi!” Hạ Hoa nói, “”Cẩn thận sau này nó leo lên đầu mày nó đái.”
“Đó là chuyện của tôi.” Thuốc Độc nói, “Không cần bà bận tâm.”
“Mày đừng quên ngày mai mày phải cõng tao đấy!” Hạ Hoa chỉ hắn, “Tao mà không vui tao cũng có thể đái lên đầu mày!”
“Thôi đi,” Thuốc Độc nói, “Sau này bà mà leo được lên đầu cha hói đái thì mới coi như bà có bản lĩnh.”
“Tao đã làm từ lâu rồi, chỉ là mày không biết thôi.” Hạ Hoa lầm bầm nhìn theo bóng lưng của Thuốc Độc đang đi vào trong nhà bếp. Cái cặp chị em này mà ở bên nhau thì thành drama diễn hoài không kết thúc. Nhưng tình cảm sâu đậm giữa bọn họ, bất cứ người nào tinh mắt cũng có thể nhận ra.
Thuốc Độc rất nhanh chóng hâm nóng gà quay rồi bưng ra, ba người chúng tôi cụng ly, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cổng.
Hạ Hoa gắp một miếng gà nhét vào miệng, sau đó bật dậy, tìm một cục gạch trong sân, liệng ra cổng, gạch đập trúng cột sắt, vang lên một tiếng rất lớn. Người ở bên ngoài cổng hình như bị giật bắn mình, không đập cổng nữa.
Hạ Hoa vui vẻ nhún nhảy chạy vào lại trong nhà, nói: “Uống tiếp!”
“Nếu không muốn lấy, đêm nay vẫn còn kịp.” Thuốc Độc nói, “Ngày mai tôi có thể mang bà về Thâm Quyến.”
“Tao đi Thâm Quyến làm khỉ gì?” Hạ Hoa nốc cạn một ly, “Đừng nói chuyện điên khùng.”
“Tôi nói thật.” Thuốc Độc nhìn Hạ Hoa rất nghiêm túc, rồi ngó đồng hồ đeo tay, nói: “Bà còn 4-5 tiếng đồng hồ nữa để có thể quyết định lần chót.”
“Đừng nói tao 4 tiếng, 4 tiếng lâu lắm sao? Sao mày không nói chuyện bốn năm nay mày mất tăm mất tích, tao khó khăn lắm mới tìm mày về được, tao còn sống để gặp được mày là coi như phúc lớn đời này của tao. Vốn là muốn để cho mày nhìn thấy tao lấy người ta vinh hoa phú quý, mày lại nhất định đòi nói mấy lời dư thừa này với tao! Tao có chỗ tốt để dừng chân, mày không vui, đúng không hả?”
“Tôi đang nghiêm túc.” Thuốc Độc vẫn nói câu đó, “Tôi không muốn nhìn thấy bà phải chịu khổ.”
“Cái gì gọi lạ chịu khổ?” Hạ Hoa nhìn hắn.
“Không cam lòng không tình nguyện, thì sẽ phải chịu khổ.”
“Mày hiểu được bằng xương bằng thịt sao?” Hoa Hoa bất chợt cười lên, cười xong, chị ngó tôi, hỏi: “Chị đã từng cho là chị em nhà này cả đời sẽ đều mang số phận của kẻ thứ ba, bây giờ khó khăn lắm chị mới có thể làm vợ cả, Mã Trác em nói coi, chị có thể buông một cách dễ dàng hay không?”
Lời của Hạ Hoa đúng là nghe không xuôi tai, Thuốc Độc vứt đũa, sắc mặt lập tức sa sầm.
Cùng lúc này, ngoài cổng lại không buông tha cho người ta mà vang lên tiếng gõ. Hạ Hoa quơ áo bông mặc vào cài nút lại, chạy ra cổng, giựt phăng cánh cổng mở toang, gào lên với người ở bên ngoài: “Gõ cái gì mà gõ, gõ mõ người chết sao hả, bà mày theo mày về là được chứ gì!”
Đăng bởi: admin