Vài giây sau, đại não của tôi đã khôi phục lại tư duy. Tôi chỉ có hai lựa chọn: thứ nhất, cút lại về trường; thứ nhì, bước vào, chào hỏi bọn họ.
Tôi chọn cách thứ ba.
Tôi đẩy cửa bước vào, tìm một chỗ ngồi xuống, kêu người phục vụ tới gọi một tô mì. Tôi biết trong vòng ba phút, tôi sẽ không cách nào có thể ăn hết tô mì trả tiền đứng dậy đi, nhưng vì để giữ lại lòng tự tôn của mình, xem ra tôi phải đi học muộn để trả giá.
Trong quán mì này đâu đâu cũng toàn là mùi hành và dưa chua, tôi ngồi trong đó, có một loại tuyệt vọng giống như một khối thịt muối đã ướp bao nhiêu năm ròng. Tôi rút một đôi đũa dùng một lần, hung hăng tách ra thành hai chiếc, đũa dễ dàng tách rời, trong không khí vang lên tiếng rạn nứt khe khẽ, tôi liền có một khát vọng khó khống chế được, chính là dùng hai chiếc đũa này, hung hăng chọc cho mù đôi mắt của mình đi, tôi thật chính là một con đần, có mắt mà như mù, bại não, bệnh thần kinh, ngu vãi c*t, cho nên mới cho phép bản thân mình phạm một sai lầm không thể dung thứ đến vậy.
Sau đó, ngay chính lúc ấy, hắn phát hiện ra tôi, đi đến trước mặt tôi, kéo chiếc ghế ở chỗ ngồi đối diện với tôi, nghênh ngang bệ vệ ngồi xuống. Hắn vẫn còn đang hút thuốc, bộ dáng hắn hút thuốc bỗng làm cho tôi cảm thấy cực kỳ ngứa mắt, hơn nữa hắn còn làm một động tác cực kỳ thô lỗ, dùng hai ngón tay đang kẹp điếu thuốc mà chỉ chỉ vào tôi, nói: “Bạn học Mã ŧıểυ Nữu (bé bỏng), em cho tôi đợi 50 phút đồng hồ, cái nợ này chúng ta phải tính làm sao đây?”
Tôi nhìn tro thuốc từng hạt từng hạt giống như những bông tuyết dơ bẩn hèn mọn lãng đãng đáp xuống mặt bàn, lại nhìn cái bóng lưng đang cố tỏ vẻ nhu mì của Vu An Đoá, lạnh lùng nói: “Thế cái tin nhắn kia của anh là phát cho cả nhóm à?”
Câu nói đùa của tôi đơn giản dễ hiểu, hắn rất phối hợp cười rộ lên, đồng thời ngậm hờ điếu thuốc, còn làm một động tác bật ngón tay, gọi người chạy bàn: “Cho một chiếc đĩa nhỏ cái.”
Tôi lại mơ hồ cảm thấy, hắn vẫn là cái tên ranh con sặc mùi lưu manh kia, hành sự thô tục không cùng chung một thế giới, sao tôi lại cho rằng chỉ một đêm qua đã có thể đem đến bất cứ thay đổi nào cho quan hệ giữa tôi và hắn chứ?
Chắc chắn chúng tôi thế nào cũng vĩnh viễn không đi cùng một đường, ít ra, tôi căm ghét thậm tệ cái gương mặt thối tha ghi đầy vẻ đắc ý của hắn.
Người phục vụ lên tiếp đáp lời rồi mang chiếc đĩa con hắn muốn đến. Hắn cúi đầu, tìm kiếm cả nửa buổi trong mớ chai lọ trên bàn, rồi mới rút ra một trong đám đó, đổ ra một chất lỏng màu cà phê, đưa thẳng đến trước mặt tôi nói: “Tặng em, coi bộ em thích ăn thứ này.”
Tôi đã ngửi thấy mùi giấm (1).
(1) ăn giấm chua = ghen, biết rồi ha.
“Ăn đi.” Hắn ra lệnh, “Đừng để tôi phải chuốc em!”
Hắn vừa nói vừa ngồi lo hút thuốc của mình, tôi trông không ra bất cứ vết tích đùa cợt gì trên gương mặt của hắn.
Người thế tôi giải vây lại là Vu An Đoá. Cô ta cũng chẳng buồn mặc đồng phục, mà là một chiếc áo len cashmere màu trắng. Tôi không biết vì sao quần áo của cô ta luôn luôn không phải là trắng thì là hồng, giống như được toàn bộ thế giới nâng niu như báu vật vậy.
Cô ta cứ thế mặc một chiếc áo hồng viền ren và một chiếc áo len cashmere trắng như một cây kem sữa mà thanh cao nhã nhặn bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh hắn, coi như tôi không tồn tại, nói với hắn: “Em phải vào học rồi, sắp bị trễ rồi đây.”
“Ừ.” Hắn ừ hử một tiếng như có như không.
“Anh đưa em đi mà.” Vu An Đoá nũng nịu.
“Đưa em?” Thuốc Độc ngó ngó cô ta, dụi tắt điếu thuốc, chỉ tôi bảo, “Vậy phải hỏi xem em ấy có đồng ý hay không.”
Nét mặt của Vu An Đoá ít nhiều gì cũng có chút bối rối, nhưng cô ta điều chỉnh lại rất nhanh, khuôn mặt giãn ra thoải mái như giá phơi đồ. Cô ta vươn tay đánh xuống vai của Thuốc Độc một cái nói: “Đồ mắc dịch, cứ thích đùa hoài, coi chừng một học sinh xuất sắc như Mã Trác sẽ không chịu nổi chiêu này của anh đâu.”
“Chịu nổi hay không, cũng phải hỏi em ấy.” Hắn lại còn nói như thế ngay trước mặt cô ta, tôi cảm thấy tôi có chút chịu hết nổi rồi. Lúc này mì của tôi được đưa lên, hắn móc ra 10 đồng đập bốp xuống bàn, tỏ ý cho người phục vụ cầm đi. Mặt của tôi lại đỏ lên, vội vàng chạy đi nên trên người tôi không mang theo lấy một đồng. Nếu không, giằng co với hắn thêm một phen nữa, cũng là điều tốt đấy chứ.
“Em phải vào học rồi, sắp bị trễ rồi đấy.” Vu An Đoá đứng đó, đem một câu nói đi nói lại, giống như đang nhảy một điệu solo.
Thuốc Độc bắt đầu tỏ vẻ rất mất kiên nhẫn, hắn lớn tiếng mắng cô ta: “Mẹ kiếp, em có phải là định hát hết ‘Bài Ca Tạm Biệt’ (Auld Lang Syne) rồi mới đi được không hả?”
Vu An Đoá phụng phịu, cuối cùng chạy đi.
Tôi trông thấy cô ta mang một đôi giày cao gót màu trắng bằng da giả, gót giày đặc biệt rất rất cao, nhưng cô ta vẫn chạy cực nhanh như vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh một sự sùng bái chân thành đối với cô ta.
“Ăn đi chứ.” Hắn nói với tôi, “Nhìn nó làm gì!”
“Anh nhìn em làm gì?” Tôi hỏi hắn.
“Anh nhìn coi em có phải đang nhìn nó,” Hắn nói, “Anh không nhìn coi em có đang nhìn nó được à?”
“Anh có thể nhìn coi em có đang nhìn cô ta không,” Tôi trừng hắn, nói, “Em chính là đang nhìn cô ta.”
“Vậy nhìn nó làm gì?” Hắn thế mà vẫn chưa bị tôi lạng lách làm chóng mặt.
“Cô ta đẹp.” Tôi kiên nhẫn nói, “Lý do này có thích hợp không?”
Nói xong tôi đẩy tô ra, đang còn tính đứng dậy, thì thấy hắn đã đem điếu thuốc lá đã bị hút đến chỉ còn đầu lọc ra sức ấn cho đến lúc dựng đứng thẳng lên như một viên phấn, sau đó kéo tô mì của tôi qua, đổ toàn bộ đĩa giấm vào trong, lại bỏ thêm ớt vào, nói với tôi: “Người Tứ Xuyên ưa ăn cay, mùi vị như vầy nhất định ngon.” Nói xong hắn đảo đảo mì lên, gắp một đũa, đưa thẳng đến bên miệng tôi, nói, “Đây có lẽ là lần đầu tiên anh đút cho con gái ăn, nào, cho chút mặt mũi.”
Vẻ mặt của hắn rất thành khẩn, một nơi nào đó trong tim tôi giống như đang ngậm một cái kẹo bạc hà mà bị uống một ngụm nước sôi, toàn bộ đều nhão thành bùn. Cuối cùng tôi phát hiện ra hắn đã thay một chiếc áo khoác mới, hoàn toàn màu đen, nhìn giống như áo khoác của mấy tay đua xe, khá ngầu. Đúng vậy, tôi không thể không thừa nhận, quả thực là hắn hơi ngầu. Tuy hắn thô tục, lưu manh, thậm chí quê kệch, nhưng hắn có chút ngầu, đấy hoàn toàn không phải là một mâu thuẫn. Đang lúc tôi thất thần, hắn đã thành công đưa mì gắp ở đũa vào trong miệng tôi.
Tôi đói rồi.
Tôi đón lấy đôi đũa của hắn, ngấu nghiên nuốt hết tô mì ấy. Trong lúc tôi đang ăn, hắn vẫn luôn nhìn tôi với ánh mắt đầy hứng thú, nói với tôi: “Đêm qua lúc em ngủ rồi, em có biết anh nhìn em xong nghĩ đến gì không?”
“Không biết.” Tôi đáp.
Ai có thể biết được hắn nghĩ gì, đó mới là lạ.
“Anh nhớ đến một câu thằng bạn anh đã từng nói với anh, nó bảo, phụ nữ Đông Bắc thì đòi tiền chúng ta, phụ nữ Thượng Hải thì đòi tình chúng ta, mà phụ nữ Tứ Xuyên,” Hắn ngừng lại một hồi xong mới công bố câu trả lời, “—-là đòi mạng chúng ta. Anh cảm thấy, câu nói đó không giả chút nào. Em thì sao?”
Tôi ăn xong nốt miếng mì cuối cùng, buông đũa, lạnh lùng nói: “Biết thì tốt.”
“Mã Khoe Mẽ!” Hắn vươn tay đánh đầu tôi một cái, nói, “Cho em chút mặt mũi, em còn thực sự dám khoe mẽ nữa!”
Hắn lại đặt tên mới cho tôi, thật là không phục cũng không xong.
“Cuối tuần đi trấn Ngải Diệp.” Hắn tuyên bố với tôi, “Hạ Hoa nói rồi, làm lẩu cho em ăn.”
“Có phải thật không vậy?” Tôi phấn khởi trong chớp mắt.
“Bả còn nói rất nhớ em. Đàn bà thật là rợn da gà.”
Tôi hơi rối rắm: “Anh nói những gì với chị ấy rồi?”
“Chuyện tình một đêm của chúng ta.” Hắn nói với vẻ bất cần.
“Bậy!” Tôi mắng hắn.
Hắn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói với tôi: “Anh cũng đâu có nói dối, anh cũng đâu có nói là lên giường với em.”
Giữa thanh thiên bạch nhật! Hắn lại dám đi nói những lời ngông nghênh như vậy, tôi thò thẳng tay tới, ra tay tuy nhanh chóng nhưng cũng từ từ chậm bớt lại, bởi vì không biết rốt cuộc là nên bịt miệng hắn lại hay là vả thẳng vào miệng hắn một cái. Hắn chẳng tránh, lòng bàn tay của tôi cuối cùng chạm vào đôi môi ấm áp của hắn, hốt hoảng vội vã rụt về. Hắn lại dùng sức giữ tay tôi kéo về lại, nói với tôi bằng giọng điệu uy hiếp: “Đương nhiên, nếu như em mà vội, thì cái ngày đó cũng không xa lắm đâu.”
Lần này tôi cảm thấy không chỉ có mặt, mà toàn thân tôi từ đầu đến chân đều đỏ hết lên, giống như một Nhan Dự Dự say rượu, một nhánh cao lương bị sấy dưới ánh nắng hừng hực đến độ ngã lăn ra.
Trêu tôi đã đời xong, hắn lại ngồi bật cười một mình.
Chính lúc này, chuông vào học của Thiên Trung đã vang lên từ phía xa, tôi giống như bị một thứ gì đó gọi hồn, hết thảy những phần tử nghiêm túc tụ tập hết về lại trong người của tôi, tôi giật mình đứng bật dậy, nói với hắn: “Em trễ học rồi.”
“Lần đầu?” Hắn hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
Hắn cười: “Vậy thì trốn học quách cho xong, anh đưa em ra ngoài chơi.”
Tôi lắc đầu.
“Vậy nếu như anh không duyệt cho em tới lớp, em có cảm thấy em có thể đi nổi không?” Hắn hỏi một cách rất vênh váo.
“Anh sẽ không đâu.” Tôi nói.
Hắn dùng một ánh mắt mang chút giảo hoạt nhìn tôi. Không trả lời, giống như đang thắc mắc về ý nghĩa của lời tôi nói. Tôi vươn tay, kéo hắn một cái, nói: “Đưa em, được không?”
Hắn đi đến chiếc bàn bên kia, lấy mũ của hắn, rồi quay về lại trước mặt tôi, khom mình nói với tôi: “Tuân lệnh, cô nương Mã Trác.”
Nhưng chúng tôi ra khỏi quán mì chưa được bao xa, tôi đã trông thấy Vu An Đoá.
Cô ta đứng bên một cây cột điện, hai tay chắp sau lưng, hai chân đứng khép, dùng một ánh mắt chòng chọc nhìn Thuốc Độc đang đi bên tôi, hơn nữa, cười nụ cười tan nát cõi lòng, không biết đã giữ tư thế đứng đó bao lâu rồi.
Thuốc Độc hoàn toàn làm như không nhìn thấy cô ta, mãi đến khi đi lướt qua cô ta, cô ta chợt vươn bàn tay chắp sau lưng ra, níu lấy tay áo của hắn một cái, hắn mới quay đầu qua nhìn cô ta:
“Hi, lâu rồi không gặp. Ăn cơm chưa?” Hắn chào hỏi, không mang biểu cảm.
Rõ ràng là Vu An Đoá không muốn cười, như vẫn treo một nụ cười rất khó nhìn như trước, hơn nữa còn nghiêng đầu, giống như một thiếu nữ đang động tình mà vặn vẹo người, nũng nịu đong đưa nói: “Anh xấu xa quá đi.”
Tôi không có ý muốn tham dự vào màn ve vãn của bọn họ, nhấc chân trực tiến, hắn liền kéo lấy tôi không chịu buông.
Đây đang là cổng trường đấy!
Tôi nhanh trí, dùng sức đá chân hắn một cú, hắn mới buông ra, phủi phủi bụi đất trên quần áo, không mảy may chút tức giận nói với Vu An Đoá: “Xem này, tính khí của bạn gái tớ rất tệ.”
Vu An Đoá nãy giờ vẫn im lặng, vừa nghe lời giới thiệu của hắn, nụ cười trên mặt phủ một lớp tro lãng đãng, chỉ cần khẽ thổi sẽ tan biến mất, nhưng cô ta vẫn có thể vững vàng giữ lấy chút mỉm cười bên khoé miệng, sau đó phun ra một câu nói vu vơ: “Xin lỗi, em sai rồi, lần sau sẽ không làm như vậy nữa.”
Tôi nhìn Thuốc Độc, hắn hình như không hiểu cô ta đang nói gì.
Vu An Đoá thì cười nhìn tôi nói: “Mã Trác, chúng ta phải nhanh lên, còn không sẽ không vào cổng được nữa.”
Nói đoạn, cô ta cương quyết kéo tôi chạy, mãi đến khi chạy qua cánh cổng trường, chạy đến nơi Thuốc Độc không còn nhìn thấy chúng tôi nữa, cô ta mới buông tay của cô ta ra.
“Mã Trác, rời khỏi hắn đi.” Cô ta đối mặt với tôi mà nói, dùng giọng điệu nhẹ nhàng trịnh trọng nói với tôi, “Biết rằng cậu không thích nghe, nhưng mình nhất định phải nói —- hắn làm như vầy, chỉ vì đang giận mình, hắn không vui khi mình hẹn hò với tên đàn ông khác, hắn đã từng nói với mình, nếu như mình chỉ cần cho hắn ăn một giọt giấm, hắn sẽ nhất định trả mình nguyên một vại. Đàn ông mà thật nhỏ mọn đúng không? Nhưng mà tình cảm chính là vậy, khiến cho người ta trở nên điên rồ, không biết phải trái. Mình nói cho cậu nghe những điều này, chỉ là không hy vọng cậu bị lợi dụng, cũng không hy vọng cậu bị tổn thương. Dù sao cậu và Nhan Dự Dự tuy cũng không phải là cùng một loại người, mình vẫn hy vọng có thể làm bạn với cậu. Cậu là người hiểu biết, không cần mình phải nói nhiều. Nghĩ cho kỹ phải nên làm thế nào đi, được không?”
Tôi hỏi: “ Cái ‘tên đàn ông khác’ mà cậu nói, tên là Đại Bang à?”
Khi tôi nói ra cái tên ấy, rõ ràng là đã khiến cho cô ta kinh ngạc. Sững người một hồi sau, cô ta mới trả lời: “Là ai đều không quan trọng, quan trọng là sẽ khiến cho hắn ghen.”
Tôi lơ đề tài của cô ta, tiếp tục truy kích: “Cậu rất sợ tôi nhắc đến cái tên đó, đúng không?”
“Tên gì? Mình không có gì để sợ cả, đâu biết cậu đang nói gì đâu.” Cô ta lại lôi ra cái vẻ mặt ngây thơ ngơ ngác của cô ta.
“Tôi hy vọng những bức hình kia rất nhanh chóng biến mất. Bằng không—-“ Tôi nói, “Tôi có đủ chứng cứ để chứng minh là cô có quan hệ với bọn chúng.”
Vu An Đoá vẫn không cắn câu, cô ta mỉm cười nói với tôi: “Tuỳ cậu thôi.”
Nói xong, cô ta vươn tay, rất thân thiết nghịch tóc mái của tôi, sau đó lướt những bước chân đẹp đẽ như đang múa mà tiến về phía trước.
Một khắc đó, tôi chợt có một cảm giác rất xấu, một Nhan Dự Dự luôn đi đường ngay mà muốn đấu với loại người này, không nghi ngờ gì chính là lấy trứng chọi đá!