Nhan Loan Loan nâng váy, rửa sạch vết rượu đỏ bị vấy lên, cô nhìn mình trong gương, quả thật là mỹ nhân bại hoại, nhìn từ góc độ nào cũng làm cho người khác không thể rời mắt.
Cắn môi, cau mày, vừa nhìn đã yêu. Bỗng nhiên cảm thấy chán ghét.
Cô hận bộ dạng chính mình, nɠɵạı trừ quyến rũ đàn ông không còn công dụng gì.
Từ phòng khác Cosmo mở cửa đi vào, cả căn phòng chỉ có phòng tắm có ánh sáng.
Nhan Loan Loan thất hồn lạc phách đi ra, suy nghĩ một chút chuẩn bị đổi bộ lễ phục này. Cosmo đã chuẩn bị cho cô một phòng riêng.
Lễ phục này sau lưng chỉ có một vài sợi dây mỏng manh, lộ ra một mảng lưng lớn.
Cosmo gác chân ngồi trên ghế sofa, ánh mắt trở nên âm trầm.
Cô cúi đầu cởi sợi dây sau lưng, đột nhiên trên vai hơi nặng, tiếp theo bị ôm vào ngực một người đàn ông.
Không xong rồi!
Cô cảm thấy bị kiềm hãm, đôi tay bảo vệ lễ phục trước ngực sắp rơi xuống.
Hơi thở nóng hổi thổi lất phất trên vai và cổ cô. “Cố ý cởi quần áo trước mắt tôi, trêu chọc tôi, hả?”
“Tôi không biết ông ở đây.” Cô khéo léo xoay người, tránh khỏi ngực ông ta. Một tay vòng ra sau lưng cố gắng mặc lại lần nữa.
Lễ phục này cởi thì dễ, mặc vào lại không hề dễ dàng.
Cosmo làm sao chịu để cho cô được như ý nguyện?
Cánh tay dài kéo một cái mang cô trở về trong ngực, bàn tay vòng ra phía sau bao lấy tay cô, ngăn cản động tác của cô. Đai an toàn hai bên trái phải bị ông kéo xuống từng cái một.
Kéo vạt áo lễ phục, kéo xuống từng tấc một
Chậm chạp mà chắc chắn.
Nhan Loan Loan một tay nắm chặt mảnh vải trước ngực, tay kia đẩy tay ông ta ra.
Sức lực của Cosmo không phải một cô gái yếu đuối như cô có thể địch nổi. Ông chỉ muốn trêu chọc cô thôi, nếu thật sự muốn, hai tay cô cũng kéo không được, bộ lễ phục giá trị xa xỉ đã biến thành một đống vải rách trong tay ông từ lâu.
Cô quý trọng như thế, được rồi coi như ông nổi lòng tốt.
Ép cô kẹp giữa ông và tủ quần áo, cúi đầu.
“Tôi sớm nên nghĩ đến, bộ y phục này hắn ta lấy đi từ trong tay tôi là vì em, hắn ta lại dụng tâm như vậy khảm 2100 viên kim cương làm quà sinh nhật em, có phải em rất vui vẻ hay không?”
Mặt Nhan Loan Loan trắng bệch. “Bộ lễ phục này là bị ông đặt sao?”
Ông ta hào phóng thừa nhận. “Không sai, vốn dĩ cũng muốn tặng cho em.”
Bỗng dưng bế cô lên ép vào trong sofa rộng rãi.
Ánh trăng sáng ngời chiếu vào từ cửa sổ rộng lớn
Ghế sofa màu cà phê, lễ phục màu tím cao quý thần bí, làm cho làn da bị lộ ra ngoài của cô càng thêm trắng nõn trơn mềm.
Ông không nhịn được cúi xuống hôn lên.
“Đầu tiên hắn ta muốn lấy lễ phục này từ tôi, tặng cho em, sau đó sẽ cởi bộ y phục này từ trên người em, có được em……” Tay của ông ta cách lớp vải xoa lên bộ ngực mềm mại của cô.
“Cuối cùng yêu em, cướp em đi, dẫn em thoát khỏi tôi, kế hoạch của em là như vậy sao?”
“……” Cô nắm cổ tay đang làm loạn của ông ta, lại bị ông ta giữ chặt kéo ra.
“Tôi không phải đã cảnh cáo em, cách xa hắn ta một chút.”
“…… Ông sợ?”
“Sợ?” Cosmo cười nhẹ, mυ"ŧ nhẹ xương quai xanh của cô tạo ra một dấu vết. “Cũng chỉ là phiền toái nho nhỏ, nhưng đây là lần cuối cùng tôi dung túng em như thế này.”
Ông ta đột nhiên kéo lễ phục xuống. Nửa người trên của cô lộ ra. Ông ta dùng hàm răng kéo rớt miếng dán ngực, ngậm cô vào……
Trong lòng cô tính thời gian, nhắm mắt lại cắn môi thật chặt.
Mắt ông ta rũ xuống ẩn chứa ánh sáng bí ẩn, cô không phản kháng, ông tuyệt đối không có ngây thơ cho rằng là vì cô chấp nhận.
Đột nhiên bế cô ngồi trên háng mình, kéo mái tóc như mây có chút rối loạn, một loại rối loạn đẹp đẽ.
Nhất thời ông càng nhìn càng ngây dại, đè đầu cô xuống hôn lên môi cô. Tay đưa về phía giữa hai chân đang giang rộng của cô tìm kiếm, xoa nắn cánh hoa nhạy cảm.
Vào lúc cô sợ hãi cố gắng cạy ra khớp hàm đang khép chặt của cô.
Nhan Loan Loan không muốn tiếp tục cho ông ta hôn, liều mạng né tránh ông ta. Tay đè lên bả vai ông ta kéo ra khoảng cách giữa hai người.
“Tối nay tôi sẽ không bỏ qua cho em nữa……” Cosmo ngậm lấy môi cô phát ra âm thanh ám muội, bàn tay đưa về phía quần, kéo khóa quần ra.
……
Rắc.
Tiếng mở cửa cũng không lớn, nhưng nghe vào tai Nhan Loan Loan lại như tiếng sấm kinh khủng.
Thân thể cô cứng đờ, rất chậm rất chậm quay đầu lại.
Ánh sáng hành lang xông vào từ cánh cửa đang mở rộng.
Vừa vặn chiếu trên người đôi nam nữ đang dây dưa trên sofa.
Thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Triệt đứng sững ở cửa, một cánh tay đặt trên khung cửa.
Vì ngược sáng, nên cô không nhìn rõ vẻ mắt anh.
“Mars……”
……
……
Từ dưới lầu, tiếng nhạc du dương mơ hồ truyền đến.
Nhưng lúc này nơi này lại yên lặng như đêm trước ngày tận thế.
Huyệt thái dương đập thình thịch đến đau.
Người phụ nữ kia lưng trần trắng nõn, tóc lộn xộn, môi sưng đỏ, bộ lễ phục mà anh tặng cô bây giờ lại bị cởi ra nằm ở hông cô, kim cương lấp lánh, tất cả mọi thứ này, đều làm mắt anh đau.
Rất kỳ quái anh lại không giận tím mặt như tưởng tượng.
Hình như giờ khắc này anh đã dự đoán trước.
……
Chỉ là tư thế cô ngồi trên người đàn ông đó, anh nhìn rất không thoải mái.
Bọn họ lúc trước cũng dùng qua.
Mỗi khi anh dùng tư thế này, cô sẽ bị anh trêu đùa đến ý loạn tình mê, liên tục thở gấp, không ngừng nói không chịu nổi.
Hiện tại thế nào, cô chịu được rồi hả?
……
Lại nói đây là lần đầu tiên anh Hoàng Phủ Triệt gặp phải tình huống này.
Hiện tại anh phải nói gì để mở đầu đây?
Anh nâng môi khẽ cười. “Tôi chưa từng xử lý chuyện như vậy, tôi không phải nói là …… Quấy rầy?”
……
Nhan Loan Loan cũng không có khổ sở như trong tưởng tượng. Thậm chí cô còn có thể bình tĩnh tự nhiên bước xuống từ trên đùi Cosmo. Nghiêng người kéo cao lễ phục che cảnh quang trước ngực, nhưng làm thế nào cũng không chạm tới sợi dây sau lưng.
Hoàng Phủ Triệt khi nhìn rõ người đàn ông sau lưng cô thì dường như trong nháy mắt, trong mắt bắn ra ánh mắt sắc bén hung ác nham hiểm có thể giết người.
Cosmo kéo xong khóa quần đứng dậy giúp cô buộc dây lại, thuận tiện đặt một nụ hôn lên vai cô.
Những người xem náo nhiệt dưới lầu không nghe thấy cảnh tượng sôi động long trời lở đất như mong đợi, cuối cùng có người không nhịn được đi lên lầu dò xét.
Sau đó chỉ nghe “Phanh” một tiếng súng ngắn ngủi vang lên.
Trên sàn nhà trước mũi giày người đó mấy tấc, có một lỗ thủng nhỏ đen ngòm.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Hoàng Phủ Triệt cổ tay phải hướng xuống, vẫn duy trì tư thế nổ súng.
Tầm mắt vẫn không rời đi gương mặt của Cosmo.
Không còn ai dám lên lầu, có người nhát gan đã bỏ đi trước. Chỉ sợ vị nhị thiếu nhà Hoàng Phủ giận dữ sẽ đại khai sát giới.
……
“Thì ra là ông.”
Bốn chữ này, như là truyền đến từ dưới địa ngục. Nhan Loan Loan cảm thấy lạnh hận không thể run cầm cập.
Người đàn ông sau lưng Nhan Loan Loan, lại là người mà đời này Hoàng Phủ Triệt hận nhất.
Từ trước đến nay anh không chịu gọi người đàn ông đó một tiếng cha.
Anh nắm chặt cán súng, cố gắng khắc chế không nhắm nòng súng ngay ông ta.
……
“Là ta.” Cosmo tự nhiên trở lại ngồi trên ghế sofa.
“Vốn dĩ ta đã cố gắng tránh khỏi tình huống hôm nay, Kỳ Ngải Văn cái người phụ nữ ngu ngốc đó không thể kéo chân con, bất quá cũng tốt, sớm muộn cũng cần phải để con biết.”
Cầm tay Nhan Loan Loan, vuốt nhẹ bàn tay tinh tế. Giống như ông đang tuyên bố chủ quyền, nhìn thẳng mắt Hoàng Phủ Triệt. “Nhan Loan Loan là người phụ nữ của ta.”
……
Hoàng Phủ Triệt nhìn về phía Nhan Loan Loan, tựa như đang hỏi rõ, đang xác nhận.
Mà ánh mắt cô nhấp nháy, không dám nhìn anh.
Hoàng Phủ Triệt tiến tới mấy bước, nắm lấy tay Nhan Loan Loan kéo tới bảo vệ sau lưng, nhìn về phía Cosmo cười lạnh.
“Ông làm tôi thấy rất ghê tởm, cô ấy nhỏ hơn ông hai mươi lăm tuổi!”
Cosmo nhếch miệng, nói có ẩn ý. “Điều này không thành vấn đề, hay là, chính con hỏi cô ấy một chút, xem cô ấy nói thế nào.”
Không chờ Hoàng Phủ Triệt mở miệng, cô tùy tiện rút khỏi tay anh.
“Từ lúc tôi mười một tuổi, đã là người của ông ta.”
Cô nhìn thấy lưng anh, cố không để căng thẳng hơn.
Cô hít sâu một hơi, đi vòng qua người anh.
“Như anh thấy, đây mới thật là tôi, phòng ốc của tôi, xe của tôi, tất cả của tôi, đều là ông ta cho, cho nên từ trước đến nay tôi chỉ chơi trò mập mờ không có chân tình. Cha anh tính khí không tốt, không thích đồ đạc của mình bị người khác đụng vào, anh nên biết rõ.”
“Về phần anh, dĩ nhiên anh và bọn họ khác nhau.”
……
Trước đôi mắt hung ác nham hiểm tràn đầy thù hận của anh, cô hơi nâng môi, như đang giễu cợt.
……
“Bởi vì anh là con ông ta.”
……
“Giữa tôi và anh…… Cũng chỉ là, một vở kịch, hiện tại vở kịch kết thúc rồi, Hoàng Phủ Triệt.”
……
Trong khoảnh khắc cô giãy khỏi tay anh, lòng bàn tay trống rỗng, cảm thấy có một cái gì đó cũng đã rời khỏi anh.
Bất chợt Hoàng Phủ Triệt nắm cằm cô nâng lên, cẩn thận, nghiêm túc, muốn từ trên mặt cô tìm thấy một chút dấu vết đang nói đùa.
Thì ra, anh mới là trò đùa.
“Một vở kịch?”
“Đúng.” Đau. Cô nhịn xuống không lung lay.
“Diễn một vở kịch, đáng để em liên lụy thân thể mình?” Anh như muốn bóp nát cô, muốn xem xem rốt cuộc trong thân thể cô đang cất giấu độc dược gì.
Đứng lên, cầm áo khoác tây trang. “Cho các người thời gian để nói rõ ràng, Loan Loan, tôi chờ em trong xe.”
……
Cosmo đi ra khi nào, Hoàng Phủ Triệt căn bản không nhớ.
Anh có chút ảo não, từ trong ánh mắt cô, thật sự anh không thấy được điều anh muốn thấy.
“Buông tay.” Cô nói.
“……”
“Hoàng Phủ Triệt, buông tay ra.”
Cô gọi anh là Hoàng Phủ Triệt, không phải Mars, cũng không phải là Triệt, không phải là âm thanh dịu dàng có thể câu đi hồn phách anh, mà là âm thanh lạnh lẽo như người xa lạ.
Anh buông tay ra, chậm rãi cất kỹ khẩu súng, nɠɵạı trừ ánh mắt có chút đáng sợ, vẻ mặt không thay đổi bao nhiêu.
Nhan Loan Loan xoa xoa cằm, cười khẽ. “Nhị thiếu quả nhiên là nhị thiếu, thời điểm thế này cũng có thể bình tĩnh như vậy.”
“……”
“Chớ nhìn tôi như vậy, thật ra thì chúng ta đều như nhau, tôi thừa nhận tiếp cận anh là có mục đích, nhưng anh, không phải cũng có trăm ngàn thoải mái sao?” Cô ngiêng đầu, tóc rơi xuống rối loạn, dùng ngón tay vuốt lại.
Nhìn cô, anh nhớ lại xúc cảm khi tóc cô xuyên qua kẽ tay anh, bỗng nhiên ngứa tay. Nhanh chóng, nhịn xuống.
“Anh không tin, không tin em không yêu anh.” Thanh âm của anh không hề nhiễu loạn. Chuyện đến nước này, anh vẫn tràn đầy tự tin như vậy, là vì sao?
Nhan Loan Loan đến gần anh, đôi tay ôm cổ anh, đầu tựa trước ngực anh, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, ánh mắt sâu thẳm. Có thể đây là lần cuối cùng ở trong ngực anh như vậy, cảm nhận nhiệt độ của anh mùi hương của anh.
“Anh yêu em…… Như vậy em thì sao? Em dám nói em tuyệt đối không yêu anh một chút nào không từng động lòng sao?
“……”
“Em có thể không trả lời, tiếng tim đập của em, đã nói cho anh đáp án.”
Cô ngẩng đầu, nhón gót chân, hôn một cái lên cằm anh. “Thật ra lúc chúng ta ở chung với nhau, diễn quá nhập tâm, nhưng chỉ là vui đùa mà thôi, cần gì…… Cần gì yêu.”
Cổ họng anh căng thẳng, tay nâng lên chưa kịp chạm vào cô, cô đã xoay người rời khỏi anh, đi tới cửa.
Bóng lưng của cô, rất giống mẹ anh. Ban ngày anh còn đứng trước mộ mẹ từng nói muốn dẫn cô đến gặp mẹ.
Anh thừa nhận. Anh đi suốt đêm trở về, là bởi vì nhung nhớ cô.
Trên máy bay anh cầm di động, nhìn hình cô tự chụp cả đoạn đường, cười cả đoạn đường.
Anh thừa nhận, anh thích cô, anh động lòng.
Cuối cùng anh đã chịu thừa nhận, nhưng không tưởng tượng được nhận lấy kết quả này.
Chỉ mấy canh giờ mà thôi, lại là trời long đất lở.
Đến bây giờ anh không muốn tin rằng, người đàn ông ẩn giấu sau lưng cô lại là Hoàng Phủ Dận!
Người phụ nữ này, người phụ nữ đã trải qua mọi triền miên với anh, lại là…… tình nhân của cha anh.
“Loan Loan……” Anh gọi tên cô, trở nên vô lực trăm ngàn lần.
Nhan Loan Loan đưa lưng về phía anh, không để anh nhìn thấy đáy mắt ẩm ướt. “Không biết anh có hận tôi hay không, chỉ là không có vấn đề gì. Tôi không hối hận đã làm như vậy…… Đây là các người nợ tôi.”
……
Em không hối hận, không hối hận đã diễn vở kịch này, không hối hận đã yêu anh……
……
Tình yêu là cái gì?
Là hai người tận tâm tận lực hấp dẫn nhau, quyễn rũ lẫn nhau động lòng, lại liều mạng che dấu, vào thời khắc cuối cùng thẳng thắn, sau đó rời đi.
Vì vậy có người mất đi người yêu, có người mất đi chính mình, cũng có người hiến dâng linh hồn, cũng có người…… nhận lấy tàn nhẫn.
Một vở kịch mà thôi.
Trận chiến này không có khói thuốc súng.
Người nào thắng người nào, người nào lại thua mất chính mình……
Còn không phải vừa gặp đã quen đến cuối cùng, gặp lại đã là người xa lạ……