Sau khi Nguyễn Diệc Hàn rời đi một lúc lâu, Nhan Loan Loan mới chậm rãi mở cửa xuất hiện.
“Em ngủ lâu rồi sao?”
Giọng nói lạnh băng từ đối diện truyền tới. Nhan Loan Loan cố gắng giả bộ bình tĩnh, ngẩng đầu lên quả thật nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng Phủ Triệt, không hề có một tia tức giận nào.
“Mars…”
Hoàng Phủ Triệt híp mắt nhanh chóng nhìn cô một lượt.
“Lâu như vậy mới đi ra, xem ra ŧıểυ Nguyễn đã dùng không ít sức lực.”
Sắc mặt Nhan Loan Loan trở nên tái nhợt, có cảm giác như cô bị chồng bắt gian tại trận vậy.
“Em…”
Hoàng Phủ Triệt dùng tay ngăn lại.
“Dừng lại, tôi không muốn nghe. Nhan ŧıểυ thư, chúng ta - - cứ như vậy đi.”
Nói xong, hắn thong thả rời đi.
Nhan Loan Loan đứng chôn chân tại chỗ.
Cái gì gọi là “Cứ như vậy đi”? dựa vào cái gì?
Cô đi đôi giày cao bảy phân chạy đuổi theo hắn, nhưng hắn đã bước vào ấn thang máy sớm hơn cô một bước. Cô chỉ có thể sang bên thang máy bên cạnh đuổi theo hắn, trực tiếp chạy đến bãi đỗ xe dưới đất. Vừa vặn lúc Hoàng Phủ Triệt đang ngồi trong xe bắt đầu khởi động.
Cô không quan tâm, trực tiếp chạy đến chắn ngay trước đầu xe hắn.
Hoàng Phủ Triệt phanh gấp, đạp cửa xe bước xuống nhìn cô với vẻ mặt như muốn giết người.
“Cô không muốn sống nữa sao Nhan Loan Loan!”
“Em không muốn sống nữa! Em chết đi cũng chẳng có ai thèm quan tâm nữa.”
Cô cũng gào lên, âm lượng không thua kém gì giọng nói của hắn.
Hoàng Phủ Triệt cười lạnh.
“Đã có nhiều người quan tâm cô như vậy, còn sợ không ai quan tâm nữa sao?”
“Hoàng Phủ Triệt anh khốn khiếp!”
Nhan Loan Loan dùng túi đang cầm trên tay ném mạnh vào người hắn.
“Cảm ơn, từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi là người tốt.”
Hoàng Phủ Triệt nhanh mắt bắt được, lại ném trả lại cho cô.
“Muốn phát điên thì cứ từ từ mà phát điên, tôi còn bận nhiều việc.”
Vẻ mặt hắn, giọng điệu trong mắt hắn phát ra đều là lãnh ý.
Nhan Loan Loan không hiểu sao bỗng nhiên nước mắt cứ chảy xuống.
“Anh vội vàng, anh đương nhiên là vội vàng, muốn đi gặp gỡ vị hôn thê sao, tôi hiểu rồi,tôi không quấy rầy anh nữa, tôi nhường đường cho anh.”
Bàn tay Hoàng Phủ Triệt đang đưa lên mở cửa xe, động tác liền dừng lại, quay lại nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy cô bước ra nhường đường cho hắn.
Cô bước từng bước dài, dần trở nên gấp gáp, khiến cho khoảng cánh giữa hắn và cô ngày càng xa. Cả một khoảng bãi đỗ xe trống rộng rãi càng làm bóng dáng nhỏ bé của cô trở nên cô quạnh.
Hắn tựa đầu vào thành xe nhìn phía trước, trên mặt bình tĩnh. Nhưng trong lòng thì dậy sóng nhìn cô rời đi.
Bỗng nhiên Nhan Loan Loan dừng bước, hít một hơi thật sâu, xoay người lại, đứng từ xa nhìn bóng dáng cao ngất của người đàn ông anh tuấn đứng trước chiếc xe Maybach màu trắng.
Yếu ớt nói thầm trong không khí.
“Người bị coi thường …. Là tôi.”
Bước chân rời đi ngày một nặng nề, bây giờ muốn quay lại với hắn cũng giống với việc con người có thể bay lượn vậy. Cô thề là vào giờ phút này, cô chỉ muốn được ở trong lòng hắn, muốn quay trở lại bên cạnh hắn, không lo nghĩ bất cứ điều gì. Cô chỉ là một người phụ nữ, cô cũng không có mạnh mẽ, cô chỉ nghĩ muốn tìm một vòng tay ấm áp để nương nhờ.
Cô liều lĩnh chạy
đến trong ngực hắn, ôm chặt cổ hắn, đánh đấm hắn.
“Tôi bị điên rồi! chỉ có bị điên mới thích anh! Mới có thể không thoải mái khi nhìn thấy anh ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác!”
Cô không thể chịu đựng nổi nữa, rõ rang cô là người động lòng trước, là người rơi vào tay giặc trước, lại còn vẫn muốn giả bộ thanh cao, vì cái gì nhất định khiến bản thân phải mệt mỏi như thế?
Là cô không tốt, mới như thế đã thích hắn, cô có thể làm sao?
Hoàng Phủ Triệt chăm chú nhìn, không nói một lời, để cho cô tùy ý phát tiết xong, tay hơi kéo người cô ra, bế cô ném vào trong xe đi mất
Trên đường đi Hoàng Phủ Triệt không nói gì, sắc mặt cũng giống như không có chuyện gì, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn tình hình giao thông bên ngoài. Trong lòng Nhan Loan Loan cảm thấy bồn chồn, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, những điều cô lấy hết dũng khí để thổ lộ, hắn không đáp lại bất cứ điều gì, khiến cô vừa thẹn vừa cáu.
Đến chỗ nhà trọ của hắn, Hoàng Phủ Triệt gần như là kéo cô đi vào, vừa bước vào trong thảm đỏ trải nhà, hắn liền nhanh chóng cởi bỏ áo vec và cả vạt quăng loạn trên ghế sofa.
Nhan Loan Loan còn đang khom người tại chỗ đổi giày, đã bị hắn thô lỗ kéo đến, lại bế cô lên, trực tiếp ném vào trong bồn tắm lớn, thậm chí bất chấp nước trong bồn rất lạnh.
Nước trong bồn không quá đình đầu, cô chạm xuống được dưới đáy bồn nước tắm lớn, vùng vẫy ngoi lên trên mặt nước, vẫn còn đang kinh hồn chưa định thần lại được, lại bị tay hắn đè xuống.
Cô phun rất nhiều bong bóng nước, nhìn từ trong nước không thấy rõ bóng dáng của hắn, trong lòng bắt đấu sợ hãi, hắn không định giết cô chứ?!…
Một bên Hoàng Phủ Triệt khống chế người phụ nữ ở trong nước, một bên cởi bỏ quần áo trên người mình, bước vào bồn tắm lớn, vớt cô lên bắt đầu xé quần áo trên người cô.
“Hắn đã hôn em sao?”
Nhan Loan Loan chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ầm ầm bên tai, hàm rang vì lạnh mà run cầm cậ va đập vào nhau.
Mãi cho đến khi hắn hỏi đến lần thứ ba, cô mới hơi nghe ra được nội dung câu hỏi của hắn.
“Không…”
Cô không ngừng rung mình, bả vai như muốn lùi lại, môi dính vài sợi tóc. Hoàng hủ triệt làm như không nghe thấy, lột sạch quần áo trên người cô, lấy sữa tắm ra, chà chà cho ra bọt sau đó xoa lên toàn bộ cơ thể cô. Bàn tay xoa trước ngực cô lại hỏi.
“Hắn đã đụng đến nơi này của em rồi?”
Thấy cô chần chờ gật đầu, sắc mặt hắn cứng ngắc đến đáng sợ.
Lúc hắn chạm đến đùi cô, cô càng cảm thấy căng thẳng, giọng hắn đè nén.
“Nơi này…”
Hắn không nói tiếp, mạnh mẽ chà sát trên da cô lần thứ hai, đến khi đỏ lên cũng không them quan tâm. Lại xách cô như xách một con gà đến mở vòi hoa sen mỏe ra cho nước ấm chảy xuống cọ rửa thân thể hai người.
“Mars, em…”
“Ngậm miệng!”
Giọng nói hắn lạnh lùng, khiến cho Nhan Loan Loan sợ tới mức chỉ dám mím chặt mội, mặc hắn làm gì thì làm.
Hắn tiện tay tắt nước, rồi với lấy chiếc khăn tắm lớn, lau qua thân thể cô rồi quấn cho cô sau đó ôm trở lại phòng ngủ, thô lỗ ném cô lên giường lớn.
Cô bị chấn động tới mức gần như hôn mê, trong đầu còn đang có cảm giác ong ong, đã cảm thấy có một áp lực đè lên trên người, tiếp đó, cô bi hắn hôn.
Hung hang hôn, tùy ý như gió bão mưa rào, thậm chí như dã thú xé rách môi cô.
Là cắn chứ đâu phải là hôn?!
Tay cô vừa mới chạm vào vai hắn đã bị kéo ra.
Tay hắn, lời lẽ của hắn gần như tận lực mà trừng phạt cô, dung lực mạnh để giáo huấn cô.
Khiến cho cô phải đau đớn, khiến cho cô phải nhớ rõ cái giá phải trả cho sự phản bội.
“Lá gan của em thật lớn!”
Hắn dùng lực cắn vào làn da yếu ớt của cô, mυ"ŧ vào tạo nên một màu thâm rõ.
“Em còn dám nữa không!”
“Em…”
Hắn công thành đoạt đất, miệng cả lấp vυ" miệng em, hắn giống như Tử Thần cúi xuống nhìn, còn đâu cái bộ dáng lạnh lùng ôn hòa mà trong veo, người đàn ông có nụ cười nhàn nhạt lạnh lùng còn đâu? Hiện tại hắn khiến cô sợ hãi!
“Ngậm miệng!”
Hắn nhỏ giọng khiển ntrachs, bàn tay bó cổ cô, hận không thể cắt đứt ra.
“Nghĩ tôi là người nhu nhược? Là do bình thường tôi đối với em quá ôn nhu, quá dung túng, khiến em quen rồi!”
Hắn cúi thấ người, ngậm chặt đỉnh nụ hoa hơi mềm mại của cô, dùng rang nanh cắn mυ"ŧ.
“Nhan Loan Loan! Hôm nay em…”
Hắn bá đa͙σ chen một chân vào giữa hai chân cô, điều khiển chân cô, lại dùng lực tách ra.
Tay cầm vật cứng rắn nóng bỏng của bản thân, mặc kệ cô vẫn còn đang khô khốc mà tiến vào. Khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười tàn nhẫn, con ngươi đen láy bùng nổi tức giận,
“- thật sự chọc giận tôi rồi!”
Đột nhiên hắn động thân tiến vào, cố gắng tiến vào, lại bởi vì ngoài ý muốn… chọc thủng một lớp màng mỏng, mà động tác cứng lại.