Thái tử gật gật đầu, kéo Trữ Dư Tịch áp lưng vào lồng ngực của mình, cưng chiều xoa xoa nơi mềm mại của cô mà nói:
“ŧıểυ Tịch a, em muốn anh xử lý em như thế nào đây?”
Trữ Dư Tịch hơi né tránh bàn tay của hắn.
“Anh thái tử…”
Kỳ thật đông tác vô nghiêng đầu của cô rất nhỏ (p/s: không sê dịch được là bao ấy ah, mình nghĩ thế, mong các bạn góp ý cho mình để được tốt hơn a, XD). Nhưng thái tử vẫn có thể cảm nhận được, liền không vui. Ánh mắt trầm lại, nhưng vẫn cười nói.
“Thích xử lý như thế nào thì tùy, đốt, giết, đánh, chửi,… cứ việc làm, bổn thái tử đều cho phép.”
Cố Thấm há hốc mồm.
“Các người…”
Cho đến bây giờ, Trữ Dư Tịch cũng chưa bao giờ nhìn thấy thái tử như vậy. Một vị thái tử có thiên hạ trong lòng bàn tay, mọi vương pháp đều không là cái rắm gì. Sự tình cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy, chỉ là do Cố Thấm không biết trời cao đất dày là cái gì, chỉ thấy người hiền là bắt lạt, lần này thật không may cho hắn, gặp phải phiền phức thật rồi. Thái tử mặc cũng là kẻ cặn bã, cũng có hoành hành ngang ngược vô pháp vô thiên, nhưng đối với cô thì vẫn là một người anh trai bảo vệ em gái.
Hắn có thể cho phép bản thân bắt nạt cô nhưng tuyệt đối không cho phép bất kì ai khác
tổn thương cô.
Trữ Dư Tịch biết, thái tử rất có khả năng sẽ nổi điên lên mà đại khai sát giới (p/s: cái này mình để nguyên văn đó á). Cô thở dài, cô gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Triệt là vì tính tình anh không tàn khốc như thái tử. Anh là người điềm tĩnh luôn biết phân biệt phải trái rõ ràng, cho dù không động thủ không được anh cũng sẽ giết người, nhưng là trong vô hình, rất ít khi để cho người khác bắt gặp huống hồ ở đây còn có cô.
Hơn nữa, Hoàng Phủ Triệt không thích so đo với phụ nữ, so với thái tử thì hoàn toàn bất đồng. Hắn bản tính tàn nhẫn, không cần biết đối phương là nam hay nữ, người già hay trẻ nhỏ, người tàn phế hay phụ nữ có thai, chỉ có một kết quả. Chỉ cần làm cho hắn khó chịu, hắn sẽ cho kẻ đó sống không được, chết cũng chẳng xong.
Trữ Dư Tịch kéo thái tử sang một bên.
"Anh thái ử, chỉ cần nhẹ nhàng xử lý hắn một chút rồi cho qua đi, em cùng ŧıểυ Nhu đều không có vấn đề gì, cũng không có chuyện gì đáng ngại, không cần phải... xử lý khoa trương như vậy a."
Thái tử nhất thời liền nở nụ cười.
"Em cũng coi như là từ nhỏ đã cùng lớn lên với anh, làm sao lại vẫn khờ dại lương thiện như vậy?"
Trữ Dư Tịch nghe ra vẻ châm chọc trong giọng nói của hắn, cũng không thèm để ý, túm lấy tay hắn, quơ quơ.
"Có được không anh thái tử?"
Thái tử giật mình. Có sao hắn lại nghe ra giọng nói mang hương vị nũng nịu của cô.... Hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi đây nữa, lấy thân phận của hắn mà đi đối phó với một đứa con gái hư hỏng, thật sự quá không đáng giá.
"Được rồi, anh hết sức.... Anh sẽ nhân nhượng một lần."
Thái tử gọi Doãn Vệ Hoài lại nói nhỏ vài câu. Doãn Vệ Hoài đi tới phí Cố Thấm, bày ra bộ mặt khách sáo khiến cho Cố Thấm có phần yên tâm, nhưng nhìn đến đấy mắt có phần lãnh khốc của người đàn ông đó, lại không khỏi rùng mình một cái.
"Cố ŧıểυ thư, hãy đi theo tôi tới đây một lát."
Thái tử để cho Doãn Vệ Hoài tùy ý trừng phạt Cố Thấm như thế nào, Trữ Dư Tịch cũng không biết. Nhưng là qua một hồi nháo loạn lên như vậy, lời đồn đại trong trương học kia chắc chắn sẽ có liên quan đến cô, thân phận mà từ trước tới nay cô cùng ŧıểυ Nhu cố gắng che giấu - Nhị ŧıểυ thư của Hoàng Phủ gia cũng theo đó mà bộc lộ ra ngoài ánh sáng rồi.
Thời điểm tan học cũng đã trôi qua từ lâu, trong phòng vẽ tranh cũng chỉ còn lại một mình Trữ Dư Tịch. Nhìn lại đồng hồ một chút, giật mình phát hiện ra đã là chín giờ tối rồi.
Trữ Dư Tịch vừa vặn nhìn đến tám chữ trong tin nhắn trong điện thoại đến ngẩn người.
"Mười giờ tối, nhà anh, cùng nhau ăn tối."
Người gửi: Anh thái tử.
Nếu là trước kia, nhất định trong lòng Trữ Dư Tịch tràn đầy vui mừng, liền nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị.
Chỉ là hiện tại....
Cô thu thập xong xuôi bút vẽ, dao gọt, mang theo túi sách khóa chặt cửa ra đi.
Đi đến cửa lầu mới phát hiện, bên ngoài trời mưa rất lớn. May mắn cho cô là buổi sáng trước khi ra khỏi cửa cô đã nghe qua dự báo thời tiết, còn mang theo ô bên mình.
Một mình đi trên đường, bởi vì trời mưa to, nên người đi trên đường rất ít so với bình thường. Cô cố gắng bật ô và giữ chắc, đi tới một ngã tư đường thì dừng bước.
Dưới đèn đường, từng đợt mưa trút xuống liên hồi, đánh đùng đùng lên trên chiếc ô trên đầu cô. Bỗng nhiên cô cảm thấy trong lòng như có chút gì đó bị đè nén.
Âm thanh đập liên hồi này khiến cho cô cảm thấy rất phiền lòng.
Trên tủ kính rộng rãi bên đường, phản chiếu bóng dáng cảu cô. Cô đi qua, nhìn hình ảnh của chính mình trên ô kính bên cửa sổ.
Sau lưng cô là một nhà hàng cao cấp, vừa vặn để cô nhìn đến một vị trí ngồi của một đôi nam nữ trên khung cửa kính.
Cô gái xinh đẹp yêu kiều, còn chàng trai thì tuấn mỹ.
Khuôn mặt cô gái thì cô không thấy rõ. Mà khuôn mặt chàng trai, mỗi một hành động, mỗi một cái biểu cảm, dường như bọn cô đã khắc sâu ở trong lòng như một thứ gì đó vô cùng quen thuộc.
Đã nhiều năm như vậy rồi, không phải đã quá đủ rồi sao?
Cô buông tay cầm ô trong tay ra, để mưa tùy ý mà ùa, mà táp vào mặt, vào người, dường như chỉ có như thế mới có thể rửa sạch được lòng của cô, dập tắt nội tâm đang bị ngọn lửa thiêu đốt.
Vì sao mưa mùa hạ lại có thể lạnh như thế?
Có lẽ, là cô sai rồi. Ngọn lửa kia không những không bị dập tắt đi, mà dường như nó lại càng bùng cháy mạnh mẽ lên.
...........
Anh thái tử, làm sao bây giờ? Em giống như, không nhịn nổi nữa.