Phòng Thái tử vẫn sáng đèn, ŧıểυ Cửu vừa lên lầu, Trữ Dư Tịch vừa bước ra khỏi phòng, chỉ thấy một mình cô. “Vệ Hoài đâu?”
“Sẽ đi lên ngay lập tức, Thái tử vẫn chưa ngủ sao?” Vẻ mặt ŧıểυ Cửu trước sau như một đi theo cô tới phòng bếp.
“Làm sao ngủ được, chưa từng thấy anh ấy như vậy.” Trữ Dư Tịch vừa rót cafe vừa thở dài.
ŧıểυ Cửu rất tự nhiên lấy cái khay nhận lấy hai cái ly, xoay xoay quai tách. “Hai năm cô không ở đây, anh ấy luôn như thế.”
Khựng lại một chút, Trữ Dư Tịch chợt khẽ cười. “Cảm ơn cô vẫn luôn chăm sóc anh ấy.”
“……Việc nên làm mà.” ŧıểυ Cửu khó chịu xoay mặt đi.
Cô luôn luôn không nói nhiều, tính tình lạnh lùng, Trữ Dư Tịch không để ý, mỉm cười, đi phía trước, đẩy cửa đi vào.
Thái tử nhìn thấy ŧıểυ Cửu thì thật sự có chút đứng ngồi không yên.
“Anh ấy, trở về phòng thay quần ào, bên ngoài bão tuyết quá mạnh.” ŧıểυ Cửu chủ động giải thích, Thái tử hiểu rõ, trong lòng đều là chuyện của Dĩ Nhu, cafe uống vài hớp đã cạn đáy, ấn huyệt thái dương kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên A điều chế là nhắm vào đàn ông, tác dụng với phụ nữ không mãnh liệt như đàn ông.
Cô dùng liều rất mạnh với Thái tử, đợi thật lâu cũng không thấy Doãn Vệ Hoài, Thái tử càng lúc càng nóng nảy, đột nhiên đứng dậy, đầu “ông ông” một tiếng, thân thể mềm nhũn, suy sụp ngồi trở lại. Một giây kế tiếp, ánh mắt lạnh lẽo quét qua ly cafe trống không, lại nhìn về phía người phụ nữ có khả năng bỏ thuốc.
Trữ Dư Tịch cũng nhìn thấy được sự khác thường, không dám tin nhìn ŧıểυ Cửu.
“ŧıểυ, Cửu!” Thái tử cắn răng nặng nề nói ra hai chữ. ŧıểυ Cửu cố ý tránh né tầm mắt cửa anh, lấy dây trói đã chuẩn bị sẵn, trói chặt hai tay Trữ Dư Tịch.
“Đừng…… Làm cô ấy bị thương……” Ý thức của anh nhanh chóng tan rã, trong bụng lại hối hận đã để lại mối họa này. Sợ rằng Doãn Vệ Hoài đã gặp bất trắc.
Việc đã đến nước này, ŧıểυ Cửu tự biết mình đã phụ lòng mọi người, gần như là dùng giọng tuyệt vọng nói. “ŧıểυ Cửu thật xin lỗi Thái tử, Thi thiếu muốn Trữ ŧıểυ thư, tôi không còn sự lựa chọn nào khác.”
Thi Dạ Triều!
Lại là Thi Dạ Triều!
Anh không ngờ tới Thi Dạ Triều sẽ ra tay vào lúc này! Mà anh, sức lực để động ngón tay cũng không có, đã nghẹn ngào, mấp máy môi, cuối cùng, mất đi ý thức.
Là khẩu ngữ.
Trữ Dư Tịch và ŧıểυ Cửu đều là người am hiểu khẩu ngữ.
…… Đừng làm cô ấy bị thương, Thi Dạ Triều muốn gì tôi đều cho, đừng làm tổn thương cô ấy……
……
“Tại sao…… Sao?” Cả người Trữ Dư Tịch không hề có chút sức lực, xụi lơ như nước.
ŧıểυ Cửu giúp cô mặc áo khoác. “Nếu như đổi lại là người khác ra tay, hậu quả sẽ còn thê thảm hơn, thật xin lỗi Trữ ŧıểυ thư.”
Không để cô có cơ hội nói chuyện nữa, nhấc cáng dao đập mạnh xuống, đánh bất tỉnh cô.
Trữ Dư Tịch không biết, đợi đến lúc cô tỉnh lại, thật sự sẽ nhìn thấy người đã lâu không gặp, Thi Dạ Triều.