Nếu như không phải cô không là anh thì không được.
Có lẽ tất cả sẽ không như thế này……
Đã bao nhiêu lần trái tim anh bị tổn thương, không có nơi để nói, cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Có lẽ rượu vĩnh viễn là thứ tốt nhất dành cho người đau lòng, tê dại thần kinh, lại còn thôi miên lý trí của cô, thậm chí còn xuất hiện ảo giác.
Trình Diệp đẩy Hoàng Phủ Triệt một cái, nhếch cằm một cái. “Bên kia, có phải cô em gái họ Trữ của cậu hay không?”
Hoàng Phủ Triệt phóng tầm mắt nhìn sang, một bóng lưng mảnh mai nằm nghiêng trên quầy bar, ánh đèn lờ mờ ở trên đỉnh đầu cô, tóc rơi tán loạn, cô đơn trống vắng.
Vốn dĩ uống cũng đã đủ rồi, Hoàng Phủ Triệt mượn cớ rời đi trước.
Trữ Dư Tịch cảm thấy có người sờ mặt của cô, cô ngẩng đầu lên nhìn thật lâu để xác nhận, khóe miệng khẽ nhếch lên, hai cánh tay ôm lấy cổ của anh, nhào vào ngực anh. “Anh Thái tử……”
Cô say.
Hoàng Phủ Triệt dìu cô ý thức đã không rõ ràng đứng lên. “Đi, đưa em về nhà.”
……
Dừng chờ đèn đỏ, anh liếc liếc người phụ nữ bên cạnh, đúng lúc cô đang dựa lưng vào ghế nửa hí mắt, yên tĩnh chăm chú nhìn anh.
Anh nhướng mày. “Nhìn gì vậy?”
“Nhìn anh.” Trữ Dư Tịch khàn giọng trả lời, giọng nói như thế này trong đêm càng có chút mập mờ.
“Đẹp mắt không?”
“Đẹp mắt……”
Hoàng Phủ Triệt khóe miệng nâng lên một đường cong, đèn chuyển xanh, nhấn ga chạy tiếp.
Nhà của cô không phải lần đầu tiên anh đến, nhưng lại là lần đầu tiên vào phòng ngủ của cô.
Giống như con người của cô, hết sức đơn giản lại thoải mái ấm áp.
Đặt cô xuống giường, anh do dự trong chốc lát, cởi giày của cô, áo khoác, đang suy nghĩ có nên cởi quần cô không, một đôi tay mềm mại quấn lên.
Cô ôm chặt anh, gối đầu lên vai anh, hơi thở nóng bỏng thổi vào cổ anh.
“…… Anh cởi quần áo em làm gì?” Giọng của cô dinh dính, mềm mại. Không chờ anh trả lời, cô vươn một tay tới nút áo sơ mi của anh. "Em cũng có lòng tốt cởi cho anh, huề nhau rồi.”
Hoàng Phủ Triệt nhíu nhíu mày, bắt lấy tay cô, cô đổi một tay khác tiếp tục cởi.
“Đừng lộn xộn, cởi xong rồi, em tốt nhất ngủ một giấc.” Anh ngăn cản cô, áo sơ mi đã bị cô cởi ba nút, lộ ra một vùng ngực rộng lớn.
Cô say, dựa vào người anh, làn da của anh trơn bóng, xúc cảm thật tốt. Cô đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếʍ xuống.
Khi vừa chạm vào, Hoàng Phủ Triệt lập tức dừng lại động tác, tại điểm đó lan tỏa một dòng điện, chạy thẳng lên não.
Hình như cô nếm thấy ngon, lại liếʍ lần nữa, cánh môi nhẹ nhàng mà chậm chạp di chuyển trên ngực anh.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Triệt ảm đạm, trong lòng rối rắm.
Cô say nhưng anh không có say. Vốn dĩ anh nên đẩy cô ra……
Thậm chí anh có thể cảm thấy bờ môi mỏng manh, cái lưỡi mềm mại, nhưng mà trong cái miệng nhỏ nhắn kêu lên, lại không phải tên anh.
“Anh Thái tử……”
Anh chấn động, ánh mắt trầm tĩnh lại, đôi tay đè lại vai cô, quả quyết kéo cô ra, tháo thắt lưng của cô, đẩy cô ngã xuống, lấy chăm trùm kín đầu cô. “Ngủ đi.” Đặt đồng hồ báo thức cho cô, quay qua tắt đèn ở đầu giường, đóng kín cửa. Trong tủ lạnh của cô tìm thấy mật ong và chanh, rửa sạch chanh, cắt miếng, pha nước chanh mật ong, để trong một bình kín.
Trong lúc làm những việc này anh lại quá mức nhập tâm nhớ lại một màn vừa rồi, cho nên khi cô từ phía sau vòng chặt lấy hông anh, thì trong lòng anh thầm mắng mình quá sơ suất và trái tim thì đang đập loạn không ngừng.
“Anh ở đây làm gì vậy?” Giọng nói của cô nho nhỏ, từ trên lưng anh truyền đến.
Anh đóng cửa tủ lạnh, xoay người lại, đáy mắt bỗng chốc trầm lắng.
Cô chỉ mặc áo lót và váy ngắn, đi chân trần, tóc dài tán loạn, ánh mắt mê ly, cánh môi hé mở, mang một vẻ thanh thuần làm anh không cách nào kháng cự nổi, bị hấp dẫn
“Sao lại không mang giày, không lạnh hả?”
Cô đưa hai tay về phía anh, trong mắt đều là ỷ lại. “Ôm. Ôm……”
Anh nuốt một ngụm nước bọt, trong phút chốc bồng cô lên, chạy thẳng tới giường lớn trong phòng ngủ.
“Buông tay.”
“Không.”
Cô nắm lấy áo sơ mi của anh, không cho anh đi.
“ŧıểυ Tịch, buông tay ra, anh phải về.”
“Đừng, đừng có đi…… Không được bỏ em lại một mình nữa.” Cô nằm đó, tay nắm lấy anh, đáy mắt hơi ẩm, bộ dạng vô cùng tội nghiệp.
Không biết Trữ Dư Tịch lấy dũng khí từ đâu, cầm tay anh bao trùm lên ngực mình. “Không uống say em sẽ không dám làm như thế này.”
Dưới lòng bàn tay là nơi mềm mại, đầy đặn của cô, cảm giác cực kỳ tốt. Một luồng khí nóng xông thẳng lên đại não, anh khẽ nguyền rủa một tiếng, cúi đầu xuống, hôn cô.
Cô không lưu loát, lại cực lực đáp lại anh. Đầu lưỡi nho nhỏ rất muốn dò vào, lại có chút khiếp sợ chần chừ trên môi anh, không tiến vào.
Tay trượt ra sau lưng cô, ngón tay ngoắc một cái, cởi áo lót của cô. Trói buộc trên người cô bị buông lỏng, thân thể khẽ run.
Xoa nắn thân thể mềm mại của cô, ngậm cánh môi của cô, quả nhiên giống như tưởng tượng của anh, mềm mại, thơm ngon. Tay dời xuống, đi tới bên dưới cái váy, cách qυầи ɭóŧ mỏng manh chơi đùa giải đất nhạy cảm của cô.
Nghe được cô khẽ rên, anh giống như được khích lệ, nắm lấy đường viền qυầи ɭóŧ, kéo xuống, tay trực tiếp thăm dò vào giữa hai chân cô, vân vê tại một điểm nhỏ.
Môi cũng trượt xuống, hôn lên cần cổ cô.
Đây là giường của cô, quanh quẩn trong mũi là mùi hương thuộc về cô, thật tuyệt vời, trong lúc nhất thời anh đã sa vào, không thể tự thoát ra được.
“Anh Thái tử……”
Rất nhiều ngọn lửa nhỏ bùng cháy từ bụng dưới của cô, trong miệng cô, bất giác kêu lên tên anh.
Trong nháy mắt Hoàng Phủ Triệt đã tỉnh táo, từ trước ngực cô ngẩng đầu lên. Nhờ ánh trăng, thân thể người phụ nữ này trắng như tuyết, thậm chí phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tay của anh vẫn ở trong cô, đầu ngón tay dính ướt chất lỏng của cô, thế nhưng anh lại không phải là người trong lòng cô đang nghĩ đến.
Lần đầu tiên anh cảm thấy, ghen tỵ.
Đối tượng ghen tỵ là anh trai của anh.
Nếu như là người phụ nữ khác, anh sẽ mặc kệ người cô nghĩ đến là ai. Nhưng đây là ŧıểυ Tịch. Anh không có biện pháp để bất chấp tất cả muốn cô.
Anh về đến nhà, vọt vào phòng tắm, sau đó nằm xuống ngủ, lúc nằm mơ, trong mơ vẫn là bóng dáng của cô, cô luôn miệng kêu ba chữ “anh Thái tử”.
……
Từ đó về sau, mỗi khi gặp lại người phụ nữ nhỏ bé ấy, anh đều không tự chủ nhớ đến đêm cô say rượu đó.
Cô vẫn ngọt ngào gọi anh là anh hai, hình như không hề nhớ bọn họ đã từng xảy ra chuyện đó.
Như vậy cũng tốt, cuối cùng cô đã là người phụ nữ của Thái tử, không phải của anh. Cho đến cuối cùng, cô đã được như ý nguyện, gả cho Thái tử.
Hiện trường hôn lễ tương đối long trọng, trên mặt cô đắm say trong hạnh phúc, vui sướиɠ nở nụ cười, đẹp hơn bất kỳ thời khắc nào.
Có lẽ cô thật sự hạnh phúc, sau khi cưới, đến năm thứ hai thì sinh một đôi long phượng xinh đẹp. Người đàn ông kia hưng phấn như một đứa bé.
Sau khi sinh. Dáng người cô càng đầy đặn hấp dẫn. Ánh mắt của anh, dù vô tình hay cố ý, đều nhìn theo cô. Tiệc sinh nhật một tuổi của bé cưng mời rất nhiều người.
Trong bữa tiệc anh lẳng lặng đi ra ngoài, tay cầm ly rượu, ngồi trên ghế dài trong vườn hoa.
Bên trong quá ồn, Trữ Dư Tịch cầm điện thoại đi ra ngoài nghe. Cô đứng nơi ánh sáng chớp tắt, váy dạ hội ôm lấy thân hình cô, phác họa những đường cong hoàn mỹ.
Trong bóng tối, Hoàng Phủ Triệt yên lặng chăm chú nhìn cô. Cô cảm nhận được tầm mắt của anh, quay người lại, đi về phía anh. Điện thoại vẫn chưa nói xong, cô vẫy vẫy tay chào với anh.
Không biết cô nghe được chuyện vui gì, không kiềm chế được cười rộ lên, nụ cười tươi đẹp như gió xuân thổi tới đáy lòng anh.
Anh để ly rượu xuống, chợt kéo cô qua để cô ngồi trên chân mình. Nụ cười của cô hơi cứng nhắc, nhanh chóng cúp điện thoại.
“Nói chuyện với ai vui vẻ vậy?” Ngón tay anh cuốn tóc cô, ngắm nghía.
“Là chị Nguyệt Như.” Hoàng Phủ Nguyệt Như sống ở nước ngoài đã lâu, rất ít trở về
Anh không nói thêm gì nữa, chỉ là nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Trữ Dư Tịch bị nhìn không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng. “Anh hai, sao anh ở bên ngoài một mình?”
“Cho nên em theo anh ra ngoài hả?” Hoàng Phủ Triệt khẽ nhếch miệng, khóa lại hông của cô. Ôm sát một chút.
Trong lòng cô giật mình, ánh mắt bắt đầu né tránh. “Anh hai, cái đó……”
“Cái nào?” Anh cúi đầu đến gần cô, bàn tay giữ ở sau gáy cô, không để cô trốn thoát.
“Anh hai! Đừng……” Cô kêu lên đã không kịp ngăn cản anh, cuối cùng bị anh hôn.