Hạ Kiều chống khuỷu tay trên bàn, tì má vào, thong thả nhìn cô, "Bác sĩ Tô, tôi đã tìm đến chỗ lang băm là cô, giờ tôi chính là bệnh nhân của cô, cô phụ trách tôi, đương nhiên tôi có quyền nói."
Cô ấy gọi mình là lang băm?!
Tô Vận bất lực, cảm giác mình đụng phải một kẻ vô lại rồi.
Hạ Kiều chỉ chỉ ống nghe của cô, "Sao cô không nghe tim tôi thử xem nó có bị bệnh gì không. Có thể cô không biết, tối hôm đó tôi chạy từ Thiên Tân đến nhà cô, mệt như chó, cuối cùng người đàn ông của cô không cho tôi bước vào cổng, tôi muốn uống nước, anh ta hỏi tôi có mang ly không, nói ly trong nhà không thể cho tôi dùng, sợ cô không vui, tôi sợ lúc đó tim tôi đã tức chết rồi, nên hôm nay vội đến đây tìm bác sĩ kiểm tra."
Tô Vận nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, nhìn chằm chằm Hạ Kiều, không ngờ đêm đó Tưởng Mộ Thừa gặp cô ấy ở cổng biệt thự, không cho cô ấy bước vào.
Thấy Tô Vận vẫn im lặng, giống như chẳng tò mò gì, Hạ Kiều không khỏi nhíu mày: "Tôi nói chứ, có phải bác sĩ mấy người thích chơi trò bí hiểm, không dễ nói chuyện không hả?"
Tô Vận hoàn hồn, như cười như không: "Cô đã tốn tiền đăng kí rồi, tôi để cô nói cho hoàn vốn, như vậy cô sẽ có cảm giác như khám ở bệnh viện ở quê, rất có lợi trong việc hồi phục."
"Ha ha ha." Hạ Kiều không khỏi bật cười, nhưng cũng nhanh chóng bình thường lại, hỏi cô: "Biết sao hôm nay tôi đến tìm cô không?"
Tô Vận cười nhạt: "Có bệnh."
"Clm, sao cô thích mắng người ta thế!" Hạ Kiều trừng mắt nhìn Tô Vận.
Tô Vận sắc mặt như thường: "Tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, không có bệnh thì tìm bác sĩ làm gì?"
Hạ Kiều cũng không vòng vo, đi thẳng đến chủ đề chính, "Tôi đến đây muốn nói với cô một tiếng, mấy tháng tiếp theo, chắc chắn tôi không thể không gặp Tưởng Mộ Thừa, hy vọng cô có thể thông cảm cho anh ấy, đừng cãi nhau với anh ấy nữa, mỗi lần cãi nhau, Tưởng Mộ Thừa đều đổ hết lên đầu tôi, cô gái xinh đẹp như tôi suốt ngày bị đàn ông mắng, nếu là cô, cô có chịu được không?"
"Tô Vận, cô là có phúc mà không biết hưởng."
Tô Vận không phủ nhận: "Có lẽ vậy."
Hạ Kiều đăm chiêu đích nhìn cô, một lát sau, nói tiếp: "Tô Vận, trong cuộc đời cô có tồn tại một người đặc biệt, không quan hệ thân thích, không quan hệ tình yêu, người đó còn quan trọng hơn cả sinh mạng của chính cô, chỉ cần một câu nói của người đó mà sẵn sàng hy sinh không?"
Có.
Năm năm trước, ở Thượng Hải.
Người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời tăm tối của cô, cho cô hy vọng ấm áp chưa từng có, giúp cô thoát khỏi địa ngục, cô không cần... tiếp tục tiếp rượu những gã đàn ông ghê tởm kia nữa.
Anh còn vay tiền cho cô, giúp cô thuê luật sư, dù cuối cùng thua kiện, nhưng ân tình của anh, cô mãi khắc ghi trong lòng, cả đời không quên.
Ba năm trước, ở Bắc Kinh.
Trong lúc bần cùng, cô tình cờ gặp lại anh, sau khi biết hoàn cảnh của cô, anh không chút do dự sắp xếp cô vào bệnh viện.
Bọn họ không thường xuyên liên lạc, nhưng thỉnh thoảng rảnh rỗi anh sẽ ghé qua thăm cô.
Ngoại trừ biết anh họ Thẩm, cô chẳng biết gì về anh cả.
Cô từng bóng gió nói với anh, nếu sau này điều kiện của cô tốt hơn, cô sẽ trả lại hết tiền anh từng cho cô mượn, nhưng mỗi lần như vậy anh đều khéo léo chuyển chủ đề.
Cô đoán có lẽ bởi vì thân phận đặc biệt không tiện tiết lộ, cũng có thể anh muốn làm việc thiện không muốn để lại tên, cô cũng biết điều không hỏi thêm nữa.
Sau này, cô cảm thấy dù có biết tên anh hay không cũng chẳng còn quan trọng, sự giúp đỡ và niềm tin của anh cho cô là tài sản cả đời này của cô.
Hạ Kiều thở dài: "Tưởng Mộ Thừa đối với tôi mà nói, chính là sự tồn tại đặc biệt như vậy."
Những lời nói của Hạ Kiều đã kéo Tô Vân trở về từ những ký ức trong quá khứ, Tô Vận vô thức nhìn Hạ Kiều. Tưởng Mộ Thừa đã đối xử với cô ấy tốt đến mức nào mà cô ấy coi trọng Tưởng Mộ Thừa hơn chính mạng sống của mình?
Hạ Kiều nghịch ngón tay, thản nhiên nói: "Chắc chắn anh Tư chưa kể cô nghe về thân thế của tôi nhỉ?"
Tô Vận không lên tiếng, đúng là chưa kể.
Giọng Hạ Kiều trở nên trầm lắng hơn, chậm rãi kể: "Tôi sinh ra trong một ngôi làng vùng núi hẻo lánh, nghèo đến mức cô không thể tưởng tượng nổi đâu, mẹ tôi sinh ra tôi năm mười chín tuổi, vì băng huyết nên sau khi sinh tôi ra đã qua đời. Bố tôi... Thật ra ông ta không xứng đáng là bố, không bằng cầm thú."
Nói xong, Hạ Kiều buồn bực lấy gói thuốc ra, rút một điếu thuốc đặt trên mũi ngửi ngửi, tâm trạng mới bình tĩnh trở lại.
"Sau khi ông ta rời ngọn núi thì không thấy trở về, ngay cả khi mẹ tôi mất cũng không động lòng mà quay lại. Ông ta giấu nhẹm việc đã có vợ con, theo đuổi quyền quý... Cưới một cô gái con nhà quan, lại có... một đứa con. Từ đó một bước lên mây, hoàn toàn không quan tâm tôi sống chết ra sao."
Cô im lặng một lúc.
"Tôi lớn như này rồi mà mới gặp ông ta được ba lần, lần đầu tiên là ông ta biết tôi lớn lên có tiền đồ, đến thưởng cho tôi, lần thứ hai gặp mặt, là ông ta đưa tôi đến bên cạnh Tưởng Mộ Thừa, hy vọng tôi vào được Tưởng gia, mở đường cho ông ta làm quan."
Ánh mắt của Tô Vận vô thức dừng trên mặt cô, vì sự sắp đặt này mà Tưởng Mộ Thừa và cô ấy mới thành người yêu, một khởi đầu buồn không có kết cục.
Hoá ra trên đời vẫn có người cha khốn nạn như vậy.
"Ban đầu tôi rất ghét bỏ sự sắp xếp đó, nhưng khi thấy Tưởng Mộ Thừa, tôi lại động lòng, tôi không tin người phụ nữ nào tiếp xúc với anh ấy mà không rung động, tôi cũng chỉ là người trần mắt thịt đã yêu anh ấy mà thôi."
"Anh ấy biết mục đích của bố tôi, nhưng nể mặt anh Hai Tưởng Mộ Bình, cũng không làm bố tôi bẽ mặt, cho nên anh ấy nói có thể cân nhắc cố gắng kết giao với tôi."
"Lúc đó, tôi suýt khóc vì sung sướng, tính cách của tôi tương đối mạnh mẽ, không sợ anh ấy như những người phụ nữ khác, anh ấy đối xử với tôi không tồi, nhưng chỉ là không tồi, cũng không để ý. Tôi muốn tìm anh ấy còn phải thông qua thư kí mới được, cũng không phải lúc nào anh ấy cũng gặp tôi, về sau tôi tự hiểu nên đã rút lui."
Lại thêm một khoảng yên lặng.
"Đó là lần thứ ba tôi gặp bố, ông ta chửi ầm lên, nói tôi là phế vật."
Tô Vận yên lặng lắng nghe, không đành lòng ngắt lời cô ấy.
Lúc này Hạ Kiều giống một cô bé đang hoang mang vô cùng, vẻ mặt cô đơn, đáy mắt đều là đau khổ.
"Không quyến rũ được Tưởng Mộ Thừa, ông ta dự định gả tôi cho một... ông già, tôi cùng đường, đành cầu xin Tưởng Mộ Thừa, Tưởng Mộ Thừa thấy tôi đáng thương, nên giúp tôi thoát khỏi cái vực thẳm đen tối đó."
Nói tới đây, Hạ Kiều tạm dừng, nhìn về phía Tô Vận: "Tưởng Mộ Thừa là ân nhân của tôi, dù cả thế giới có phản bội anh ấy, tôi cung sẽ không, cho nên anh ấy mới giao vụ án vừa nhạy cảm vừa phức tạp kia cho tôi, bởi vì tôi sẽ không lấy đó làm nhược điểm để uy hiếp anh ấy."
Tô Vận khẽ thở dài, hóa ra sự việc lại thành ra như thế này. Nếu cô cũng từng gặp Tưởng Mộ Thừa, có phải cô sẽ không phải trải qua những bất hạnh đó đúng không?
Nhưng tại sao cô không gặp được anh sớm hơn?
Hạ Kiều đột nhiên hỏi Tô Vận: "Cô có muốn tiếp tục nghe chuyện của tôi không?" Trước khi Tô Vận kịp trả lời, cô đã nói: "Cô không muốn nghe cũng không được. Tôi là bệnh nhân của cô, cô phải lắng nghe lý do bị bệnh của bệnh nhân."
"Ban đầu, tôi nghĩ bố tôi chỉ đối xử thế này với tôi, còn với con trai thì tốt, sau này mới biết, ông ta đối với ai cũng giống nhau, một con người không có lương tâm. Bố vợ ông ta lớn tuổi, sau khi nghỉ hưu, ông ta lại dùng hạnh phúc hôn nhân của con trai đổi lấy lợi ích cho bản thân."
"Con của ông ta không nghe theo sắp xếp của ông ta, ông ta bắt vợ tự sát để uy hiếp con trai đồng ý hôn sự, con ông ta thương mẹ, sợ mẹ chết thật, cuối cùng cũng thoả hiệp đáp ứng hôn sự."
Hạ Kiều cười lạnh, dường như đang tự giễu.
"Trên đời này có mấy người chồng đe doạ vợ mình tự sát, lại có mấy người cha ép con mình lấy người phụ nữ độc ác đó? Chỉ có ông ta, chỉ có súc sinh mới làm như vậy."
Hạ Kiều dừng lại, hít sâu một hơi, nhìn bầu trời xám xịt qua khung cửa sổ, giọng nói trở nên xa xăm, cô hỏi Tô Vận: "Cô có biết điều tôi hối hận nhất bây giờ là gì không?"
Tô Vận không hỏi mà lặng lẽ nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ bi thương.
Cô ta nói: "Tôi hối hận năm đó đã không lái xe đâm chết ông ta! Nếu ông ta chết, tôi sẽ không kết hôn vội vã, cũng sẽ không có một cuộc hôn nhân đau khổ như vậy, mà... người em trai chưa bao giờ gặp mặt của tôi, có thể kết hôn với người con gái cậu ấy thích, sẽ không như bây giờ, trải qua những ngày tháng đau khổ sống không bằng chết như vậy. Nhưng bây giờ chẳng thể quay lại được nữa rồi."
Không biết vì sao, sau khi nghe xong, Tô Vận cảm thấy trong lòng đau đớn, vì Hạ Kiều, vì người em trai chưa bao giờ gặp của cô ấy, cũng cũng vì chính bản thân cô.
Tuy rằng không có cha mẹ, nhưng cô rất may mắn khi có bà, chú, thím và em gái yêu thương.
Dù sau này số phận bi thảm, nhưng những tình cảm khi còn nhỏ cũng đủ sưởi ấm cả đời này.
Hạ Kiều nghiền điếu thuốc trong tay, đây là lần đầu cô kể những chuyện này cho một người phụ nữ xa lạ, ngay cả bản thân cô ta cũng thấy kì diệu.
Cô ta lấy chai nước từ trong túi ra, một hơi uống hết nửa chai, trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn.
Hạ Kiều vặn nặp chai, nhìn về phía Tô Vận: "Tôi kể với cô chuyện này, là muốn nói với cô, tôi gặp Tưởng Mộ Thừa đều là vì công việc, không có tình yêu tình báo gì cả, cô có thể thả lỏng, sau này đừng làm ảnh hưởng đến tiến triển của vụ án."
Tô Vận nhìn Hạ Kiều, não người phụ nữ này không giống người bình thường, nếu là người khác có được cơ hội tiếp xúc với Tưởng Mộ Thừa tốt như vậy, còn không vội tạo ra hiểu lầm giữa mình với Tưởng Mộ Thừa, tạo cơ hội cho bản thân.
Nhưng Hạ Kiều thì khác.
Không những không có, ngược lại còn làm công tác tư tưởng cho cô, muốn cô tin tưởng Tưởng Mộ Thừa.
Nếu không phải tự mình trải qua, có lẽ cô cũng không tin trên đời tồn tại người như cô ấy.
Hạ Kiều lại chỉ vào tim mình, giọng điệu hài hước như thường ngày: "Suýt nữa quên mất việc chính, tôi đến đây để khám bệnh mà. Cái đó... tôi, cảm thấy nhịp tim hỗn loạn, thời điểm phát bệnh là khi Tưởng Mộ Thừa mắng tôi. Đến đây, nghe cho chị một chút, xem phải kê đơn ăn gì, uống gì cho có hiệu quả!"
Tô Vận xoa xoa thái dương chỉ về phía cửa: "Cô có thể đi rồi, cô đăng kí có mấy chục tệ, đã chiếm dụng thời gian của hai bệnh nhân đấy, lệ phí đã tăng gấp đôi rồi, chị Hai mau đi đi."
Hạ Kiều 'hừ' một tiếng, cầm túi đứng dậy, thấy biển cấm hút thuốc trên tường thì gạch một chữ x thật to phía trên.
Ra đến cửa phòng, cô quay đầu lại, "Tô Vận, cô không biết cô may mắn thế nào đâu, tôi ghen tị đấy."
Sau khi nói xong, vội rời đi, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Tô Vận xoa mi tâm, hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại, bắt đầu gọi người tiếp theo.
Giờ nghỉ trưa, cô mệt mỏi không muốn nhúc nhích, cảm giác còn mệt hơn cả làm giải phẫu. Muốn gục trên bàn ngủ một lát, Tưởng Mộ Thừa gọi điện thoại cho cô, nói cô xuống lầu.
Khi nhìn thấy Tưởng Mộ Thừa, Tô Vận cảm thấy chua xót, không biết là vì tủi thân hay ghen tuông, che giấu cảm xúc hỏi anh: "Buổi sáng anh có bận không?"
"Bận thế nào cũng phải ăn cơm." Tưởng Mộ Thừa nắm tay cô đi đến bãi đậu xe.
Tô Vận nghĩ đi nghĩ lại, quyết định nói với anh: "Buổi sáng Hạ Kiều đến tìm em, kể cho em nghe về quá khứ của cô ấy."
Tưởng Mộ Thừa nghe vậy, bước chân dừng lại, "Cô ta lại bị sao nữa?"
"Có thể là sợ em hiểu lầm, nên cái gì cũng nói với em." Tô Vận nói rồi bất giác thở dài: "Tuy rằng cô ấy khá đáng thương, nhưng lại may mắn, ít nhất cô ấy đã gặp được anh."
Tưởng Mộ Thừa biết cô lại nghĩ đến chuyện trước kia, anh nắm chặt tay cô, "Tô Vận, không có ai may mắn hơn em, bởi vì người đàn ông của em là anh."
Tô Vận không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, tầm mắt có chút mơ hồ, đây là câu nói ngọt ngào nhất cô từng nghe. Năm năm trước cô không may mắn, không gặp được anh, nhưng cô lại vô cùng may mắn có anh trong những ngày tháng sau này.
Tưởng Mộ Thừa giơ tay lên xoa xoa tóc cô nói: "Ăn xong anh dẫn em đi làm chuyện gì đó kích thích."
Tô Vận nhìn anh: "Chuyện kích thích gì?"
"Trút giận giúp em."
Tô Vận vẫn không hiểu: "Trút giận cái gì?"
Giọng điệu của Tưởng Mộ Thừa cực kỳ chắc chắn: "Đi tìm anh Hai tính sổ, đòi lại gấp đôi những oan ức em phải chịu."