Trong những ngày oi bức, mưa là một sự hưởng thụ hiếm hoi. Mưa to hai ngày liền, khiến tôi nhàn nhã ở nhà ngủ suốt hai buổi chiều.
Ngày thứ ba mưa nhỏ lại, nhưng không làm giảm đi hứng thú ngủ trưa của tôi.
Ngủ được nửa chừng, hình như nghe có người gọi cửa, đeo kính vào nhìn lên giật cả mình: một cô gái toàn thân ướt sũng, tóc còn nhỏ nước đang đứng trước cánh cửa tù mù.
“Tôi quên mang chìa khoá về, bị nhốt ở bên ngoài.”
“Cô trông tôi có giống thợ khoá không?”
“Anh có chìa khoá dự phòng không?”
“Không có.” Tôi lắc đầu, “Tôi có hai chùm đều đưa cả cho cô rồi.”
“Thì ra anh không có chìa dự phòng. Làm sao bây giờ?”
“Đi tìm thợ khoá.”
“Một chùm nữa để ở trong phòng, làm sao bây giờ?”
“Đi tìm thợ khoá.”
“Bác chủ nhà lại không ở Đài Nam, làm sao bây giờ?”
“Đi tìm thợ khoá.”
“Phiền quá đi mất.” Cô ấy trợn mắt nhìn tôi, “tìm thợ khoá không phải mất tiền sao?”
Tôi bừng tỉnh, hoá ra cô ấy lại muốn tiết kiệm tiền.
“Còn có một cách, nhưng không biết có được hay không.” Tôi nói.
“Thật sao?” Mắt cô ấy loé sáng.
Tôi xuống nhà tới trước cửa phòng cô ấy, lấy tấm thẻ điện thoại nhét vào khe cửa, cánh cửa bèn mở ra.
“Cửa kiểu cũ thế này rất dễ mở.” Tôi nói.
“Quá không an toàn.” Cô ấy nói.
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, “Loại khoá này quả thật không an toàn.”
Cô ấy lườm tôi, nói: “Tôi đang nói anh.”
“Hả?”
“Như vậy chẳng phải lúc nào anh cũng có thể mở cửa phòng tôi sao?”
“Tôi mở cửa phòng cô làm gì?”
“Bây giờ anh đang mở đấy thôi?”
“Đó là cô bảo tôi mở chứ! Tôi không có chuyện gì thì mở cửa phòng cô làm gì?”
“Tôi biết làm sao được.” Cô ấy nói, “Cái này phải hỏi anh.”
“Cô…” Tôi cảm thấy cô ấy có chút không thể tranh cãi “Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy?”
“Trừ phi anh thề.” Cô ấy nói.
“Được.” Tôi nói, “Tôi thề, tuyệt đối không mở cửa phòng cô.”
“Nếu tôi lại quên mang chìa khoá thì sao?”
“Tôi thề, trừ phi cô bảo tôi mở cửa, nếu không tôi tuyệt đối không mở. Được chưa?”
“Anh vẫn chưa nói nếu vi phạm lời thề sẽ thế nào?”
“Tôi thề, trừ phi cô bảo tôi mở cửa, nếu không tôi tuyệt đối không mở.” Tôi bực mình, gằn giọng nói: “Nếu như vi phạm, người khác vĩnh viễn sẽ nói tôi là con khổng tước ham hư vinh, sẽ không thật lòng yêu tôi.”
Tôi nói xong, cô ấy càng trầm mặc.
Tôi không biết tại sao những lời này vừa thốt ra, cũng cảm thấy nói như vậy hình như quá nặng.
Vì thế cũng trầm mặc theo.
Tôi thấy tóc cô ấy vẫn đang nhỏ nước, bèn phá vỡ im lặng: “Cô mau vào trong đi, bị cảm lạnh bây giờ.”
Cô ấy ừ một tiếng, đi vào trong phòng, khoá cửa lại.
“Ê.” Tôi quay người đi được hai bước, nghe thấy cô ấy mở cửa nói: “Xin lỗi.”
Vừa quay đầu lại, cửa đã đóng rồi.
“Để tôi đóng thêm một tấm gỗ bên cạnh cửa, như thế thẻ điện thoại cũng không mở được.” Tôi nói qua cánh cửa.
“Cảm ơn.” Cô ấy cũng nói từ sau cánh cửa.
Lúc trèo lên tầng trên, lại bắt đầu băn khoăn tại sao vừa rồi lại thề như vậy?
Có lẽ trong tiềm thức của tôi quá để ý đến định kiến của người khác dành cho khổng tước?
Nhưng, có thật là định kiến không?
Hai hôm sau cuối cùng cũng tạnh ráo, tôi không còn cớ để lười biếng nữa.
Vừa từ ngoài bước chân vào sân, lại thấy Lý San Lam chắp hai tay sau lưng thần thần bí bí tiến tới.
Tôi cảnh giác hỏi: “Có chuyện gì không?”
Cô ấy cười một nụ cười cổ quái, xoè hai tay từ sau lưng ra, trên tay cầm ba cái phong bì.