“Thì ra anh đã từng gặp bạn cùng nhà mới của anh hiện nay à.”
Tiểu Vân bưng một ly cà phê, đặt trước mặt tôi, nói ra câu này.
“Anh cũng gặp rồi.” Vinh An xen vào.
“Các anh quen nhau ở đâu?” Tiểu Vân hỏi.
“Một quán tên là Búp bê Trung Quốc…”
Vinh An còn chưa nói xong, tôi kéo tay áo cậu ấy, ngăn cậu ấy nói tiếp.
“Búp bê Trung Quốc?” Tiểu Vân rất hiếu kỳ, “Đó là quán như thế nào?”
“Là một quán Pub bình thường.” Tôi cướp lời Vinh An, vội trả lời.
“Vậy sao?” Tiểu Vân nghi ngờ nhìn tôi đang kéo kéo Vinh An.
“Quán đó chẳng hề bình thường.” Martini tiên sinh bỗng nhiên lên tiếng.
Hai tay tôi mềm nhũn, buông Vinh An ra.
Tiểu Vân quay đầu nhìn Martini tiên sinh, đợi anh ta nói tiếp.
Martini tiên sinh hôm nay lại thắt cà vạt, nền xanh sọc trắng, kiểu dáng hết sức giản dị.
Anh ta uống rượu, tiếp tục nói: “Ở đó sau 12 giờ đêm sẽ có khiêu vũ khêu gợi.”
“Khiêu vũ khêu gợi?” Tiểu Vân hỏi.
“Chính là cái kiểu nhảy dính trên người đàn ông, nhưng nhảy xong thì phải cho tiền boa. Tiền boa thường là một trăm, nếu nhảy đủ khêu gợi, hai trăm, năm trăm cũng có người cho.” Anh ta ngừng lại, rồi nói: “muốn chấm mút gái nhảy cũng được, chỉ cần boa nhiều nhiều một chút…”
Tiểu Vân đại khái cũng hiểu ra, ánh mắt quét qua người tôi và Vinh An, tôi và cậu ấy đều cúi đầu xuống.
“Anh tới rồi à?” cô ấy lại hỏi Martini tiên sinh.
“Tôi không có hứng, cũng chẳng có tâm trạng để đi.” Anh ta nói.
“Vậy còn hai người?” Tiểu Vân cười một nụ cười mờ ám, “Lý do đi là vì hứng thú? Hay là vì tâm trạng?”
Tôi và Vinh An đều cảm thấy xấu hổ, lại cúi gằm nhìn ly nước trước mặt.
Tối hôm nay Tiểu Vân ra sức châm chọc tôi và Vinh An, cứ như là vui thích lắm.
Trước khi đi, cô nàng thậm chí còn cúi gập người trước tôi và Vinh An, sau đó nói:
“Thật ngại quá, tệ quán không phục vụ khiêu vũ khêu gợi, hai vị thiệt thòi rồi.”
Sau khi Vinh An lại quay về Bính Đông công tác, ngày nào tôi cũng gặp Lý San Lam.
Có khi tôi vừa về cô ấy lại phải ra ngoài; có khi cô ấy vừa về thì tôi đi ra ngoài;
Có khi gặp nhau khi cùng lúc về tới nhà; có khi lướt qua nhau ở chân cầu thang khi cùng lúc đi ra ngoài.
Nhưng dù là hình thức gặp gỡ tình cờ nào, chúng tôi đều không nói chuyện, không khí rất kỳ quặc.
Có một lần tôi nghe thấy tiếng chuông xe rác, tay phải vội xách túi rác chạy xuống nhà.
Mắt liếc thấy ở sát tường còn có một túi rác nữa, tay trái tiện tay xách lên luôn.
Vừa mới bước ra khỏi sân, nghe thấy cô ấy ở sau lưng nói: “Anh làm gì thế?”
“Đổ rác.” Tôi ngoảnh lại nói.
“Đặt rác xuống.” Cô ấy nói.
“Tại sao?” Tôi nói.
“Đấy là rác của tôi, anh dựa vào cái gì mà đi đổ hộ tôi.”
Lúc mới nghe chỉ thấy chẳng hiểu gì cả, hai giây sau lại thấy dở khóc dở cười, vô cùng kỳ quặc.
Thấy xe rác bắt đầu chuyển bánh, tôi vội rảo bước chạy tới ném cả hai túi rác lên xe.
Đổ rác xong quay về, chỉ thấy cô ấy đang đứng trong sân.
“Tiện tay thôi mà.” Tôi nói.
“Đừng tưởng tôi sẽ cảm ơn anh.”
Cô ấy nói xong, quay người vào phòng luôn.
Tôi thấy mình giống con chó bắt được chuột, lại bị mèo tát cho một bạt tai.
Tối hôm sau nữa đi dự lễ cưới của một người bạn thời đại học, Vinh An cũng từ Bính Đông quay về.
Vào hội trường vừa ngồi ấm chỗ, vai phải bị vỗ bộp một cái, quay lại nhìn thấy một người mặc đồ tây thẳng thớm nói:
“Tôi vẫn còn nhớ tôi nợ cậu hai nghìn tệ nha! Nhưng tôi lại quên mang tiền rồi.”
Lại là cái tên Thi Tường Ích chọn khổng tước kia.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý có thể sẽ gặp lại cậu ta, nhưng nhìn thấy cậu ấy tôi vẫn có cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Cũng may tiệc cưới vừa náo nhiệt lại nhiều người quen, không cần phải lo việc uống rượu tiếp chuyện với cậu ta.
Chỉ là ghét cậu ta cứ suốt ngày nói chuyện nợ tôi hai nghìn nhưng quên mang tiền, hơn nữa giọng điệu còn ra chiều đắc ý.
Vinh An có lẽ nghe cũng phát chán, cuối cùng không nhịn được nói với Thi Tường Ích:
“Cậu lúc nào cũng mang thẻ rút tiền nhỉ?”
“Ha ha.” Cậu ta càng đắc ý, “Mình cũng không có thẻ rút tiền, chỉ có thẻ tín dụng.”
“Thẻ tín dụng cũng được.” Vinh An không nề hà, “Bên cạnh là trung tâm thương mại, lát nữa đi mua đồ, cứ quẹt thẻ của cậu trừ nợ.”
Thi Tường Ích không ngờ Vinh An sẽ nói thế, đờ người ra, lại cười khan hai tiếng:
“Không phải vừa vặn muốn mua món đồ giá hai nghìn tệ đó chứ.”
“Quẹt nhiều quá thì trả tiền cho cậu là được chứ gì.” Vinh An nói.
“Hôm nay tôi phải về sớm, chắc không đi dạo trung tâm thương mại được.” Thi Tường Ích nói.
“Không cần đi dạo, cậu ấy đã biết phải mua gì rồi.” Vinh An quay qua phía tôi nói, “Đúng không?”
Tôi thấy chỉnh Thi Tường Ích thế này rất thú vị, bèn gật đầu nói: “Đúng.”
Mặt cậu ta hơi đỏ lên, vội nói đông nói tây, định đánh trống lảng.
Giữa buổi tiệc tôi vào phòng vệ sinh, gặp Thi Tường Ích trong đó, đang định rửa tay xong thì đi luôn, lại nghe thấy cậu ta nói:
“Cậu ở trong rừng nuôi mấy con vật: ngựa, trâu, dê, hổ và khổng tước. Nếu có một ngày cậu bắt buộc phải rời khỏi khu rừng, nhưng lại chỉ có thể mang theo một con vật, cậu sẽ mang theo con vật nào?”
Tôi không trả lời, chỉ thấy băn khoăn sao cậu ta lại đột nhiên nhắc tới bài trắc nghiệm tâm lý này.
“Tôi còn nhớ cậu với tôi đều chọn khổng tước.” Cậu ta lại nói.
“Đúng.” Tôi nói.
“Thực ra rất dễ chọn.” Mắt cậu ta nhìn thẳng vào chiếc gương trước bồn rửa tay, “Chọn ngựa? Ra khỏi rừng chỉ cần có tiền, mua một cái xe là được, căn bản không cần đến ngựa. Chọn hổ? Bị nó ăn thịt thì phải làm sao? Còn dê với trâu, chỉ biết ăn thôi, chả có tác dụng gì.”
Cậu ta vặn vòi nước, rửa sạch tay, sau đó vẩy cho ráo nước.
“Chỉ có khổng tước, vừa hiếm lại vừa quý,
mới có thể tôn lên bản thân, cũng có thể khiến người khác ngưỡng mộ.”
“Khổng tước cũng chẳng có tác dụng gì cả.” Tôi nói.
“Cậu cho rằng kim cương ngoài việc cao quý ra, còn có thể có tác dụng gì?” Cậu ta cười ha ha, “Cao quý chính là tác dụng lớn nhất.”
Tôi không muốn nói thêm nữa, đến tay cũng chẳng muốn rửa, quay người bỏ đi. Cậu ta lại nói:
“Cậu nhất định cho rằng tôi chỉ ham vật chất, vì thế coi thường tôi phải không?”
Tôi kinh ngạc, dừng chân quay đầu lại, cậu ta đang đứng trước gương dùng hai tay cẩn thận sửa sang lại đầu tóc.
“Tôi cũng coi thường cậu.” Cậu ta nói tiếp, “Cậu ở lại trường học lên cao, đến cuối cùng vẫn phải rời khỏi trường học, sau đó chạy theo danh lợi. Thực ra chúng ta đều giống nhau, chỉ có điều tôi thẳng thắn đối diện với dục vọng của bản thân, nhưng cậu thì giấu giấu diếm diếm, vừa muốn có hư vinh lại hy vọng người khác nghĩ mình là thanh cao.”
Tôi thật sự không muốn nghe tiếp nữa, quay người bỏ đi, chỉ nghe thấy đằng sau vọng lại:
“Đừng có quên, chúng ta đều là những người chọn khổng tước.”
Trở về chỗ ngồi, cầm đũa lên gắp thức ăn, lại cảm thấy đũa thật nặng nề, cầm không được vững.