“Còn anh?” Tiểu Vân quay sang phía tôi, “chọn con vật nào?”
“Khổng tước.”
Giọng tôi rất lạnh lẽo, vừa rồi nên dùng ngữ điệu này để gọi rượu mới ra vẻ có cá tính.
Cô ấy hơi sững người lại, sau đó nói: “Các anh có biết những con vật này tượng trưng cho điều gì không?”
“Biết chứ.” Vinh An cười cười, “Hồi học đại học bọn anh đã chơi rồi.”
“Vậy thì chẳng vui nữa rồi.” Giọng nói của Tiểu Vân có phần thất vọng, nhưng ngay lập tức lại cười nói, “vậy bọn anh đoán xem em chọn cái gì? Đoán đúng em sẽ mời khách.”
“Chắc chắn em chọn dê.” Vinh An nói.
“Đoán sai rồi.” Tiểu Vân lắc đầu, sau đó quay sang nhìn tôi.
“Có lẽ cô chọn ngựa.” Tôi nói.
“Rượu của anh em mời.” Tiểu Vân tươi cười.
“Cảm ơn.” Tôi nói, “đối với người chọn khổng tước như tôi, vô cùng có lợi.”
“Sao em lại chọn ngựa?” Vinh An hỏi.
“Em thích tự do tự tại, muốn đi đâu thì đi đó, chỉ có ngựa mới có thể đưa em đi rong chơi khắp nơi.” Tiểu Vân nói, “Còn anh, sao lại chọn chó?”
“Chó là trung thành nhất, vĩnh viễn không rời xa anh.” Vinh An trả lời.
“Nhưng trong đây không có chó.” Tiểu Vân nói, “Nếu không có chó, anh sẽ chọn gì?”
“Anh nhất định phải chọn chó!” Vinh An lớn giọng phản đối.
“Được.” Tiểu Vân cười nói, “Em đầu hàng việc nói chuyện với anh.”
Lúc bọn họ nói chuyện, tôi chỉ ở một bên yên lặng uống rượu, bởi vì tôi không thích chủ đề này.
Tiểu Vân quay mặt sang phía tôi, có lẽ là muốn hỏi tôi tại sao lại chọn khổng tước, tôi định sẽ trả lời bừa một lý do.
“Sao anh lại gọi Gin Tonic?” Cô ấy hỏi.
“Bởi vì…” Vừa cất lời, tôi mới phát hiện câu hỏi không đúng, “Gin Tonic?”
“Ừm.” Cô ấy gật đầu, “Em hỏi là, sao anh lại chọn Gin Tonic?”
Tôi bị câu hỏi ngoài dự kiến làm cho giật mình, ngẩn ngơ một hồi, mãi lâu không nói ra lời.
“Gin Tonic thông thường là rượu phụ nữ gọi.” Cô ấy thấy tôi không nói gì, bèn mở miệng nói: “Hơn nữa là phụ nữ cô đơn.”
“Vậy sao?” Tôi nghi ngờ.
“Chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói: Gọi một ly Gin Tonic, cho thấy nàng cô đơn?
“Chưa từng.” Tôi lắc đầu.
“Thực ra em cảm thấy đa phần những người gọi Gin Tonic, chỉ bởi vì cái tên tiếng Anh này dễ đọc.” cô ấy cười, “Anh cũng vậy chứ?”
Tôi không hề cảm thấy cô ấy đang móc máy hay chế giễu gì tôi, mà lại cảm thấy rất buồn cười, bèn cười cười rồi nói: “Không sai. Tiếng Anh của tôi không tốt, sợ mất mặt.”
Tiểu Vân nghe xong cũng cười rất vui vẻ.
Không biết là do rượu hay do cảm giác mà Tiểu Vân đem lại, tôi cảm thấy trong lòng ấm áp, người bất giác nhẹ nhõm.
Tiểu Vân đi hỏi han những người khách khác, Vinh An lại bắt đầu nói về quá trình họ quen nhau.
Thì ra khi cậu ấy đến đây nói chuyện với Tiểu Vân lần đầu, phát hiện ra bạn thân của cậu ấy là anh trai của Tiểu Vân.
“Trùng hợp vậy à?” Tôi nói.
“Đúng vậy.” Vinh An tiện mồm trả lời, dường như không cảm thấy chuyện này có gì ghê gớm, “sau đó tớ thường tới đây, thỉnh thoảng cũng dẫn đồng nghiệp đến.”
“Ờ.”
Tôi ờ một tiếng, nâng ly lên mới phát hiện rượu đã hết.
Vinh An lại gọi một ly Vodka Lime, tôi vì tâm trạng rất tốt, cũng gọi theo một ly.
Tôi và cậu ấy vừa uống vừa nói chuyện, lúc Tiểu Vân không bận cũng sẽ đến tán gẫu cùng.
Tiểu Vân tuy khéo nói, nhưng lại không nói nhiều, hơn nữa mặt lúc nào cũng nở nụ cười.
Là nụ cười thân thiết giữa bạn bè với nhau, chứ không phải nụ cười xã giao giữa chủ và khách.
Nhìn mấy anh chàng ngồi ở trung tâm quầy bar, bọn họ đang cố gắng tìm đề tài, hoặc duy trì một chủ đề nào đấy để có thể được nói chuyện cùng Tiểu Vân.
Trong thế giới động vật, con đực vì muốn thu hút sự chú ý của con cái, luôn khoe khoang bản thân.
Con người cũng vậy, bất kể là loại đàn ông như thế nào, một khi gặp được người khác phái mà mình thích, đều không giấu được sự khoe khoang trong lời nói và việc làm.
Tôi âm thầm đánh giá Tiểu Vân, phát hiện ra cô ấy thật sự rất thu hút, chẳng trách những người đàn ông kia lại thích cô ấy; cũng chẳng trách khi tôi bước vào đây, lại bắt gặp ánh mắt căng thẳng đầy cảnh giác của bọn họ.
Tôi và Vinh An càng ngồi càng khuya, cho tới tận khi trên quầy bar chỉ còn lại hai đứa tôi.
Lúc này mới giật mình nhớ ra cậu ấy không giống tôi, sáng sớm mai còn phải ra công trường làm việc.
“Phải về thôi.” Tôi nói, “Xin lỗi, quên không để ý thời gian.”
“Không sao.” Vinh An nói, “Nếu cậu thích, ngồi khuya nữa cũng được.”
“Về đi thôi.” Tôi đứng dậy.
Vinh An phải vào nhà vệ sinh, tôi ngồi lại quầy bar đợi cậu ấy.
Tiểu Vân hình như không có việc gì làm, động tác tiện tay dọn dẹp quầy bar trông có vẻ rất thảnh thơi.
Khi cô ấy dọn nốt cái gạt tàn cuối cùng trên mặt quầy, nói: “Tại sao anh lại đoán em chọn ngựa?”
“Đoán đại thôi.” Tôi ngại ngùng cười.
“Anh cũng may mắn thật.”
“Phải.”
Tôi mỉm cười, cô ấy cũng mỉm cười lại.
Không có Vinh An, tôi cảm thấy một mình tiếp xúc với Tiểu Vân có gì đó không tự nhiên, bèn cầm lấy menu trên mặt quầy, đọc những dòng chữ tiếng Anh trên đó để giết thời gian.
“Rất vất vả phải không?” Tiểu Vân nói.
“Hả?” Tôi nghe không hiểu, ánh mắt dời từ menu tới cô ấy.
“Làm một người chọn khổng tước mà lại không giống như người chọn khổng tước.”
Tôi há mồm định nói gì đó, nhưng nói không ra nửa lời.
Bởi vì tôi đột nhiên cảm thấy tất cả chỗ rượu uống vào bụng tối nay, hình như đang nhất loạt bùng cháy.
Tận đến khi Vinh An đi tới, rượu trong người tôi vẫn chưa cháy hết.
“Phải nhớ đó nhé!” Vinh An nói với cô ấy: “Anh bạn này của anh là tinh anh đấy.”
Nghe cậu ấy nói thế, nhiệt độ cơ thể tôi trong phút chốc trở lại bình thường, kéo cậu ấy rời đi.
Khi tay phải tôi đang kéo Vinh An, tay trái đẩy cửa, nghe thấy Tiểu Vân ở đằng sau nói:
“Someone wants a Gin Tonic. It means someone’s lonely.”
Tôi dừng chân quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Vân nhẹ mỉm cười.