Không Thể Thành Người Yêu

Chương 3 - Tên Khúc Trực chết tiệt đã về rồi !!!…

Trước Sau

break
Edit: Sal

Trịnh Bảo Châu sững sờ, đầu óc đoản mạch mất vài giây.

Cô và Khúc Trực đã nhiều năm không gặp, thế nhưng cái mặt này chỉ liếc mắt một cái cô đã nhận ra. Lúc còn đi học chỉ vì khuôn mặt này mà Khúc Trực được rất nhiều nữ sinh yêu thích, gần như là anh đi đến đâu, con gái sẽ tụ tập đến đó. Qua nhiều năm thế rồi, vẻ ngây ngô trên người anh rút đi, cả người thành thục không ít, nhưng khuôn mặt không những không tàn, trái lại vì thêm sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành, tản ra thứ hooc môn trí mạng.

Đã có đáp án, người thường đẹp trai trên hot search sáng nay quả nhiên là anh ta, khó trách cô lại thấy cái áo khoác này quen mắt đến thế.

Nhưng Trịnh Bảo Châu nghĩ không ra, người dấn thân vào công tác nghiên cứu khoa học như Khúc Trực, sao không trọc đi chút nào vậy??

….Không không, bây giờ trọng điểm không phải cái đó.

“Khúc Trực??? Cậu về rồi?” Trịnh Bảo Châu lòng nổi gió lốc mưa sa, trách sao hôm nay lại xui thế, hóa ra là tên Khúc Trực chết tiệt này đã về rồi!!!

Khúc Trực hờ hững gật đầu, 

Dùng ngữ khí không chút phập phồng thốt lên bất ngờ: “Đây chẳng phải là Trịnh Bảo Châu sao? Lâu rồi không gặp.”

Trịnh Bảo Châu: “….”

Bao năm không gặp rồi, Khúc Trực vẫn giả dối, hay ra vẻ thế nhờ.

“Cái bất ngờ của cậu thật đúng là không bất ngờ tí nào.” Trịnh Bảo Châu kháy một câu, đưa mắt nhìn anh, “Sao cậu lại ở đây?”

Cho dù là Khúc Trực về nước, cũng nên về nhà anh ta, sao lại chạy tới khách sạn của cô chứ?

Khúc Trực nói: “Rõ ràng còn gì, tôi tới nhận phòng.”

Trịnh Bảo Châu không hề nghĩ ngợi, nói: “Hết phòng rồi, cậu đổi chỗ khác đi.”

Khúc Trực như cười như không hừ một tiếng: “Vừa nãy lễ tân không nói như thế.”

“Cậu cũng nói vừa nãy đấy thôi, thế giới biến đổi nhanh thế đó.”

Khúc Trực nhìn cô một lúc, lấy điện thoại ra gọi điện: “Alô, dì Tô ạ, cháu là Khúc Trực. Đến rồi ạ, nhưng Trịnh Bảo Châu bảo không còn phòng nữa, cháu đổi sang chỗ khác thôi. Dạ…Được ạ.”

Anh đưa điện thoại đang nối máy về phía Trịnh Bảo Châu: “Dì Tô có lời muốn nói với cậu.”

Trịnh Bảo Châu: “….”

Chó Khúc Trực! Bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi tí nào!

“Khúc Trực! Ngoài việc mách lẻo với mẹ tôi, cậu không biết làm gì khác sao? Lúc nào cậu mới làm người được hả?!”

Khúc Trực nhìn cô chẳng hề lay động, dường như đã quá quen với cảnh này/

Trịnh Bảo Châu giật lấy điện thoại bằng một tay, quay lưng đi: “Mẹ….”

Một đống lời oán thán cô còn chưa kịp nói, quý bà Tô Minh Hỷ ở bên kia đã bắt đầu dạy dỗ: “Bảo Châu, con vừa quát Khúc Trực mẹ nghe thấy hết rồi đấy, lúc nhỏ con dỗi người ta thì thôi, sao lớn rồi vẫn như vậy? Hai đứa bọn con đều là người lớn hết rồi đấy…”

“Ngừng ha, mẹ, ngừng.” Trịnh Bảo Châu kịp thời kêu dừng, “Con nghe điện thoại không phải để nghe mẹ nói những cái đó, con chỉ muốn hỏi, vì sao Khúc Trực lại xuất hiện trong khách sạn của con?”

Tô Minh Hỷ chắt lưỡi hai cái: “Sao, con còn không biết hả? Con làm bạn học cũ kiểu gì thế?”

“….” Trịnh Bảo Châu im lặng một chốc, hỏi ngược lại, “Mẹ biết chuyện gì ạ?”

Tô Minh Hỷ nói: “Cơ quan làm việc của Khúc Trực chính là vườn công nghệ cạnh bọn con đó, con cũng biết chỗ đó cách xa thành phố, nó đi làm không tiện, mẹ liền kêu nó ở chỗ con một thời gian trước.”

“…Mẹ nghĩ cũng chu đáo thật đấy, nhưng không phải trước tiên mẹ nên hỏi bà chủ là con chứ?”

Tô Minh Hỷ đáp: “Hai đứa cũng mấy năm không gặp rồi, chẳng là mẹ muốn tạo niềm vui bất ngờ cho con thôi.”

“,,,,” Đúng là bất ngờ vui quá cơ.

“Mọi người đều là hàng xóm láng giềng lâu năm, hai đứa mẹ đều nhìn từ bé đến lớn, con nói xem có chút việc này mẹ còn không giúp được sao? Với lại hai tháng này đúng vào mùa ít khách, phòng của bọn con để không cũng có làm gì đâu.”

Trịnh Bảo Châu ưu nhã trợn trắng mắt, không hổ là quý bà hàng xóm nhiệt tình Tô Minh Hỷ, “Có để không con cũng không cho cậu ta ở.”

“….” Tô Minh Hỷ bị cô chặn họng nghẹn mất một lúc, rồi bắt đầu cùng cô so găng, “Được, thế tiền phòng của nó để mẹ trả được chưa?”

“Không phải là vấn đề tiền..”



“Vậy thì là vấn đề gì? Mẹ thấy kỳ quái, con với Khúc Trực từ bé lớn lên với nhau, tí tình cảm này cũng không có?”

“….” Tình cảm thì không có, nhưng thù hận thì không ít.

“Con cũng đừng ghét người ta, khu nhân tài cao cấp bên chỗ con không phải sắp xây xong à? Đợi người ta chuyển đi, con có xin thì người ta cũng không ở lại đâu.”

Lời này trái lại khơi dậy chút hứng thú ở Trịnh Bảo Châu, tiểu khu nhân tài cao cấp mà Tô Minh Hỷ nói, là cùng bộ với vườn công nghệ, gần như xây cùng lúc với vườn công nghệ, cũng sắp mở bán rồi. Chẳng qua tiểu khu này quá bí ẩn, người bình thường có muốn cũng không mua được.

Trịnh Bảo Châu tò mò hỏi: “Cậu ta định mua nhà ở đấy á? Con nghe nói cần có giấy mời mà.”

Tô Minh Hỷ ha một tiếng: “Con tưởng nó không có chắc?”

“Ặc….” Cậu ta mà có cũng không lạ.

“Nó chỉ ở chỗ con qua thời gian này thôi, đợi nhà hoàn thiện xong sẽ chuyển vào. Người ta vừa về nước, tốt xấu gì cũng tận tình chủ nhà chứ con?”

“….Thôi được, con biết rồi.” Trịnh Bảo Châu nhượng bộ, nhưng lại thắc mắc một chuyện khác, “Nhưng sao mẹ lại biết cậu ta về nước?”

Tô Minh Hỷ nói: “Mẹ thấy nó đăng trong vòng bạn bè[1] mà.”

[1] Vòng bạn bè: một ứng dụng của Trung Quốc giống như Facebook.

“….Gì cơ? Mẹ còn có vòng bạn bè của cậu ta?”

“Con không có à?”

“….” Cô không có thật, “Tạm biệt nha mẹ.”

Cô ngắt cuộc gọi, làm bộ làm tịch trả điện thoại cho Khúc Trực: “Nếu mẹ tôi bảo cậu ở đây, vậy thì ở tạm đi, nhưng nếu làm hỏng đồ trong phòng, phải bồi thường đúng giá. Ngoài ra chỗ bọn tôi không bao ăn, ngày ba bữa cậu muốn thì trả tiền.”

“Biết rồi.” Khúc Trực cầm lại điện thoại, không hề thành ý nói với cô một câu, “Cảm ơn.”

Trịnh Bảo Châu ờ một tiếng, nhìn anh lấy thẻ phòng xách hành lý lên tầng.

Khúc Trực đi rồi, Tiểu Ngọc vừa hưng phấn vừa có mất phần hóng hớt mà hỏi Trịnh Bảo Châu: “Cô Bảo Châu, nghe nói anh Khúc với chị là thanh mai trúc mã ạ? Anh ấy trông đẹp trai thật đấy!”

“….” Lông mày Trịnh Bảo Châu giật lên một cách mất kiềm chế, không biết phải phỉ nhổ điểm nào trước, “Tiểu Ngọc, em tỉnh lại đi, không phải hễ cứ lớn lên từ bé với nhau đều là thanh mai trúc mã, cũng có thể là kẻ thù không đội trời chung đấy.”

“Hả, sao thế ạ?” Tiểu Ngọc đần ra, chị Bảo Châu có thù với anh Khúc sao? Yêu hận tình thù?

Lương Tuệ Tuệ lon ton chạy nhanh lại, cũng hóng hớt theo Tiểu Ngọc: “Cô Bảo Châu, anh Khúc làm ở công ty khoa học kỹ thuật mới treo biển đó đó!”

Trịnh Bảo Châu à một tiếng: “Chính là cái công ty làm về trí tuệ nhân tạo nhăm nhe cướp bát cơm của các em đó hả?”

“Không đâu.” Cách nói của Lương Tuệ Tuệ đã khác hẳn khi sáng, lúc nhắc tới Khúc Trực trong mắt còn lóe lên hưng phấn, “Em đã hỏi qua anh Khúc rồi, bọn họ hiện giờ chủ yếu nghiên cứu về người máy dẫn đường, là để hỗ trợ hội người mù đó, rất ý nghĩa!”

“Ha.” Trịnh Bảo Châu khinh thường cười khẩy một tiếng, bảo bọn họ, “Con người anh ta lúc nào cũng thích làm mấy việc mua danh chuộc tiếng như vậy đó, các em ngàn vạn lần đừng để bị lừa.”

Lương Tuệ Tuệ và Tiểu Ngọc nhìn nhau một cái, dường như không tin Khúc Trực lại là người như vậy: “Cô Bảo Châu, có phải cô có hiểu lầm gì với anh Khúc không ạ?”

“Không hề hiểu lầm.” Trịnh Bảo Châu nhìn Lương Tuệ Tuệ, lắc đầu tóm lấy vai cô nàng, “Tuệ Tuệ ngốc của tôi, em nghĩ xem, bọn họ ngay cả người máy dẫn đường cũng nghiên cứu ra, vậy thì người máy đưa cơm không phải còn đơn giản hơn sao?”

Lương Tuệ Tuệ: “….”

Hình, hình như cũng có lý nha.

“Các em đừng thấy anh ta đẹp trai, là để anh ta lừa.” Trịnh Bảo Châu nói một cách chân thành tha thiết, “Người này dối trá, hay ra vẻ, tự cho là đúng, anh ta còn có thành kiến với những cô gái xinh đẹp nữa!”

Tiểu Ngọc nghe mà ngẩn cả người: “Thế nhưng chính anh ta cũng rất đẹp trai mà?”

“Cho nên mới nói đầu óc của anh ta có vấn đề, về sau các em tiếp xúc với anh ta ít thôi.” Trịnh Bảo Châu sợ những bông hoa trong khách sạn của mình bị Khúc Trực gây họa, quả thực là tận tình chỉ bảo, “Khúc Trực mới ở đây bao lâu, các em đã nghe ngóng bằng hết tin tức của anh ta vậy?”

Tiểu Ngọc nói: “Anh Khúc đến một lần lúc sáng sớm, đặt hành lý ở đây rồi sang công ty. Vừa nãy mới quay lại làm thủ tục nhận phòng.”

“À….” Trịnh Bảo Châu gật đầu, lại dặn bọn họ một câu cách xa Khúc Trực, liền lên tầng. Cô đi tắm, bảo nhà ăn đưa một phần cơm tối lên phòng, sau đó ngồi trên sô pha ngoài ban công xem điện thoại.

Nhóm tiền cảnh cô xin vào đã được duyệt, trong đó đang có người trò chuyện.

Vương Tĩnh Nghệ: Hôm nay đi phỏng vấn một đoàn làm phim, cừ thật chứ, người xếp hàng cơ bản đều là con trai, con gái bây giờ khó lăn lộn vậy sao?

Quách Bân: Vì con gái phỏng vấn buổi tối hết rồi [Cười đểu ]

Vương Tĩnh Nghệ:??? Anh thấy mình hài hước lắm à?



Quách Bân: Chả lẽ không phải à? Con gái mấy người như nào trong lòng rõ ràng, còn ra vẻ cái gì?

Vương Tĩnh Nghệ: Tới tới tới, anh nói với tôi xem con gái bọn tôi như nào [Mỉm cười ]

Quách Bân: Làm diễn viên quần chúng ở phim trường có mấy cô đứng đắn? Đừng có vừa làm vừa ra vẻ ở đây[2].

[2] Nguyên gốc: Vừa làm vừa lập, ý rút gọn từ câu Vừa làm đĩ vừa muốn lập đền thờ, chỉ những người làm chuyện xấu hổ, nhưng lại không muốn người khác châm chọc, nhục mạ.

Chân mày của Trịnh Bảo Châu nhướng lên, con gái làm diễn viên quần chúng ở phim trường chính là không đứng đắn? Thế thì con trai làm diễn viên quần chúng ở phim trường là cái thứ gì?

Trịnh Bảo Châu: @Quách Bân, anh trai, mùi chua cách màn hình còn tràn ra đây này, thời đại giờ khác rồi, con trai các anh cũng có thể phỏng vấn buổi tối nhá! Tôi thấy anh thạo việc này lắm, còn nói vớ vẩn trong nhóm làm gì, mau sửa soạn, đi tham gia phỏng vấn ha.

Trịnh Bảo Châu vừa nói chuyện, anh trai tên Quách Bân này rốt cuộc bùng nổ, mắng chửi đến cả trưởng nhóm cũng phải trồi lên.

Đại Trương: Đã đá tên Quách Bân ra khỏi nhóm rồi, mong mọi người giao lưu văn minh, tôn trọng lẫn nhau [Mỉm cười ]

Từ lúc nhóm trưởng xuất hiện ai nấy đều im thin thít, Trịnh Bảo Châu ăn một miếng cơm, nhận được thông báo của hệ thống, là cô gái tên Vương Tĩnh Nghệ trong nhóm gửi lời mời kết bạn.

Ngón tay thon dài của Trịnh Bảo Châu chạm vào màn hình một cái, chấp nhận lời mời.

Vương Tĩnh Nghê: Chị em, vừa rồi cảm ơn nhé [Nhe răng ]

Trịnh Bảo Châu: Cảm ơn gì đâu, mắng bọn ngốc x, là trách nhiệm của mỗi người [Đầu chó ]

Vương Tĩnh Nghệ: Ha ha ha thả tim, tôi thấy cô mới gia nhập hôm nay, có gì không hiểu có thể hỏi tôi [Nhe răng ], trong phim trường loại người gì cũng có, con gái có phần nguy hiểm hơn, bình thường phải chú ý an toàn.

Trịnh Bảo Châu: Ừ ừ, cảm ơn người chị em [Thả tim]

Vương Tĩnh Nghệ: Không khách khí! Nhóm chúng ta chỉ là nhóm tiền cảnh dự bị thôi, đằng trước còn có một nhóm tiền cảnh chính thức, bọn họ có chỉ tiêu lọt xuống, mới đến lượt chúng ta, cùng nhau cố gắng nha! [Cố lên]

Chuyện này Trịnh Bảo Châu mới nghe lần đầu, cô giật mình à một tiếng: “Hóa ra là vậy nha.”

Vương Tĩnh Nghệ: Là vậy đó, mục tiêu của tôi chính là cố gắng trở thành một tiền cảnh chính thức, sau đó là khách mời nhỏ, khách mời vừa, khách mời lớn, cuối cùng chính là vai phụ, vai chính!

Trịnh Bảo Châu: Cố lên! Khẳng định có thể thực hiện á!

Hai người đang chat, thì Trịnh Bảo Châu bị trưởng nhóm gọi đi bổ sung một cái video, bận xong xuôi, cô đắp mặt nạ một lát, rồi sớm sớm đi ngủ cho đẹp da. Hôm sau vẫn giữ tiết tấu dậy sớm, cô đang trang điểm, thì cô bạn thuở bé Sầm Đồng Đồng đánh điện thoại tới.

Trịnh Bảo Châu ấn chọn chế độ rảnh tay, vừa vẽ mày vừa hỏi bạn: “Đồng Đồng, có việc gì đấy?”

Giọng nói bà tám của Sầm Đồng Đồng vang lên từ loa ngoài: “Nghe nói Khúc Trực về nước rồi? Còn tới chỗ mày ở?”

Trịnh Bảo Châu trề môi: “Mày cả ngày chẳng thèm ra ngoài, mà tin tức cũng nhanh nhẹn gớm nhỉ.”

Sầm Đồng Đồng nhắc nhở cô: “Bảo Châu nè, giờ đã là thời đại 5G rồi, con chó trong thôn cũng lên mạng nhá.”

“….”

“Hai đứa mày sao rồi? Không oánh lộn chứ?”

“….Nếu mày chỉ định hỏi cái đó, thì tao cúp đây.”

“Đừng đừng.” Sầm Đồng Đồng vội đổi chủ đề, “Hôm qua mày tới phim trường phải không, sao rồi?”

“Đừng nhắc nữa.” Nói tới cái này, cơn tức của Trịnh Bảo Châu lại nổi lên, “Tao cãi nhau với Tôn Tịnh trong đoàn làm phim, tiền cảnh tới tay cũng bay.”

Sầm Đồng Đồng nhanh chóng tiêu hóa lượng thông tin của cô: “Được nha Bảo Châu, bây giờ đối tượng cãi nhau của mày là Tôn Tịnh cơ đấy.”

“….Trọng điểm là cái đó hả? Trọng điểm là tao rất bực!”

Sầm Đồng Đồng khuyên cô: “Theo tao ấy, mày tự đầu tư ít tiền kiếm một vai cho mình, mang tiền vào đoàn, chị đây không phải chịu mấy cơn tức vớ vẩn ấy.”

“Vậy chẳng phải tài nguyên cà phê à?” Trịnh Bảo Châu nghiêm mặt, “Hôm qua tao mới mắng Tôn Tịnh là tài nguyên cà phê, sao tao lại tự đi làm tài nguyên cà phê được! Tao phải dựa vào thực lực của mình để dành vai diễn, thành một diễn viên được công chúng mến mộ như dì nhỏ!”

“Được được, mày đừng nóng, tao ủng hộ ước mơ của mày!” Sầm Đồng Đồng vội vàng tỏ thái độ, “Thế hôm nay mày đi nữa không?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Hôm nay không đi, sáng nay tao có buổi phỏng vấn.”

“Hả?” Sầm Đồng Đồng kinh ngạc mở miệng, “Mày mới đi phim trường có một buổi, đã có truyền thông phỏng vấn?”

Trịnh Bảo Châu vẽ lông mày xong, nhìn gương một cái: “Không phải phỏng vấn nữ minh tinh Trịnh Bảo Châu, mà là phỏng vấn nữ doanh nhân Trịnh Bảo Châu.”
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc