Không Thể Quên Em

Chương 4: Quyết tâm thi vào đại học H

Trước Sau

break
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lại một tháng nữa đã bay “vèo”

Sắp thi đại học, mọi người đều có gắng làm những đề thi thử, đến nỗi giờ nghỉ giải lao rồi mà trong lớp vẫn yên ắng như tờ, cảm giác như vẫn đang trong giờ học.điều duy nhất trái nguợc hoàn toàn với khung cảnh hài hòa ấy chính là Tang Du đang ngồi cạnh cửa sổ, từ lúc đi học đến giờ vẫn ngủ, gần như không có ý định tỉnh dậy, khóe miệng đang chảy một dòng dịch thể trong suốt.

Chu Tiên Tiên ngồi trước mặt cô làm bài mãi cũng thấy khó chịu, bèn quay xuống vỗ nhẹ cô, khẽ gọi:”Chị Du, em có chuyện này muốn nói với chị”.

“Hử?” Tang Du khẽ hừ một tiếng, ngẩng đầu lên nheo mắt, dáng vẻ ngờ nghệch, mơ màng nhìn Chu Tiên Tiên một cái rồi lại gục xuống ngủ tiếp.

Chu Tiên Tiên biết đánh thức Tang Du đang ngủ thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, nhưng hôm nay từ lúc vừa vào cổng trường cô đã bắt đầu đợi Tang Du rồi, ai ngờ Tang Du không chỉ đến trễ mà còn trễ hẳn một tiết, trễ mất một tiết thì thôi, mà vừa vào lớp đã ngủ gục, khiến giáo viên dạy môn Số học trên kia tức suýt chết.

Chu Tiên Tiên cắn răng, lắc lắc Tang Du vài cái, gọi khẽ:”Chị Du, tỉnh dậy đi”.

Chậm rãi mở mắt ra, Tang Du lại ngước lên, vẻ mặt giận dữ:”Chu Tiên Tiên, hôm nay ra ngoài không mang đầu theo hả?”.

“Haizzz, không phải. Chị Du, chị còn nhớ chuyện lần trước mấy người chúng ta đánh Giang Nam không?”.

“Không phải chúng ta mà là chị, người phụ trách đánh người là chị đây, bảo mấy người bẻ chân hắn mà chậm chạp như bò gà kéo xe hỏng ấy, bị người ta ngăn lại”, vừa nhắc đến chuyện đó, Tang Du đã nổi giận, cũng tỉnh táo hơn một chút.

Chu Tiên Tiên cười giả lả:”Phải phải phải, chị Du lợi hại nhất. Chị Du còn nhớ anh chàng đẹp trai đạp xe đứng cản trước bốn người chúng ta không?”.

Vừa nhắc đến cái tên lo chuyện thiên hạ kia, Tang Du tỉnh hẳn. Thành phố N lớn như thế, đến giờ vẫn chưa tìm ra tên kia học ở trường nào.

“Tất nhiên là nhớ, cho dù bảo chị quên cái hôm thi đại học thì chị cũng không quên đựơc hắn ta”, giọng Tang Du cao vút lên, khiến những ánh mắt kỳ lạ của các bạn khác đều đổ dồn vê phía mình.

“Nhìn gì mà nhìn? Nhìn gì mà nhìn? Ba năm nay ngày nào cũng ở cạnh nhau, ngày nào cũng nhìn, nhìn chưa đủ à? Làm bài tập của mấy người đi”, Tang Du đứng lên chỉ và các bạn trong lớp rồi hét.

Chu Tiên Tiên kéo cô xuống, xúc động nói:”Chị Du, chị nghe này, em nhìn thấy anh chàng đẹp trai đó rồi, lần này phát hiện anh ấy còn đẹp trai hơn lần trước. Hí hí…”.

Đường Tiểu San cùng bàn Tang Du vừa nghe thấy có trai đẹp, hai mắt sang hẳn lên, tham gia ngay:”Trai đẹp nào? Nói nghe xem!”.

Tang Du vốn đang xoay bút trong tay, nghe Chu Tiên Tiên nói thế, cô túm ngay lấy bím tóc của bạn, giận dữ:”Chu Tiên Tiên, em biết rõ chị đang tìm hắn mà dám biết chuyện không báo, em muốn bị đập hả?”.

“Ui da, chị Du, hôm qua người ta mới biết, hôm nay chẳng đã nói chị nghe rồi đó thôi.” Chu Tiên Tiên cố gắng giật bím tóc lại, sờ sờ da đầu bị túm đến tê dại, “Sáng nay chị đã đến muộn, sau đó lại ngủ đến bây giờ, người ta gọi chị dậy, chẳng phải vì muốn nói chi nghe chuyện này sao?”.

“Nói vào trọng điểm,hắn học trường nào? Em gặp hắn ở đâu?”

“Dì của em bị bệnh, hôm qua em đi thăm dì ấy. Em họ em năm nay học lớp chin, tuần sau là thi lên cấp ba rồi, sau khi em đến nhà dì ấy, bất ngờ thấy gia sư của em họ em, chính là anh chàng đẹp trai mà lần trước bị chị đá ấy”, nói đến đây, Chu Tiên Tiên ngừng lại, tỏ vẻ mê trai, “Anh ấy đẹp trai quá đi thôi, đặc biệt là lúc dạy học, rất nghiêm túc,rất quyến rũ, Ôi chao, đau…”.

Tang Du lấy sách giáo khoa đập vào đầu Chu Tiên Tiên một cách không thương xót, hung hăng:”Nói trọng điểm, hắn học trường nào?”.

“Ồ, anh ấy không nhận ra em, sau khi anh ấy về rồi, em đã hỏi dì em, thì ra anh ấy là sinh viên năm nhất chuyên ngành thiết kế nội thất, khoa Mỹ thuật Thương mại trường đại học H, hơn chúng ta một tuổi, tên là Thẩm Tiên Phi. ”

“Thẩm Tiên Phi? Chim ngố bay trước1?Ha, cái tên này đúng là chẳng có trình độ, đúng là để người ta mắng mỏ mà”, Tang Du mỉa mai

1. Chữ “Phi” trong Thẩm Tiên Phi đồng âm với chữ “phi” là bay, thành ngữ “chim ngố bay trước” ý chỉ những người khả năng kém cỏi sợ bị tụt hậu nên khi làm việc, thường ra tay trước người khác.

“Không phải là ‘bay trước’ trong ‘chim ngố bay trước’, mà là ‘Tiên’ trong tiên phong, ‘Phi’ trong phi thường’, là ‘Tiên Phi’ đó. Tên này nghe hay quá, rất có ý thơ”, Chu Tiên Tiên tỏ ra bất bình cho cái tên của Thẩm Tiên Phi.

“Đó là vì em không có trình độ, nghe tên em là biết, Chu Tiên Tiên, heo mà thành tiên được à, người nhà em tưởng em là Thiên Bồng Nguyên Soái sao 2?”, Tang Du hừ một tiếng lạnh lùng, Đường Tiểu San dừng bút, ôm bụng cười ngặt nghẽo.

2. “Chu” trong họ Chu phát âm giống “Trư” là con heo

Sắc mặt Chu Tiên Tiên thoắt đỏ thoắt tái, vì cái tên này mà từ nhỏ cô nàng đã bị người ta chọc ghẹo suốt, ấm ức nói:”Tên là do bố mẹ đặt, em còn làm được gì? Ai bảo bố em là quân tốt là gì 3”.

3. Nguyên văn là “Bào long sáo”, chỉ nhưng người đóng vai quân lính cầm cờ chạy khắp sân khấu trong các vở kịch, có nghĩa là bố của Chu Tiên Tiên là “quân lính” nên đặt tên con là “Thiên Bồng Nguyên Soái”

“Được rồi được rồi, đừng giận nữa, tan học xong, chị mời mấy đứa đi ăn Haagendaz. Lần này đã làm phiền đến cô em gái …của Thiên Bồng Nguyên Soái rồi ”.

Chu Tiên Tiên vừa nghe nói đến ăn, cũng không thèm đau buồn cho cái tên của mình nũa.

Khóe môi thoáng nụ cười ranh mãnh, Tang Du ngậm đầu bút, khẽ hừ một tiếng:”Thẩm Chim Ngố, xem anh lần này bay đi đâu”.

Cô phải vặt trụi lông trên người con chim ngố này mới được.

“Chị Du, chị định đăng ký trường nào?”, Chu Tiên Tiên hỏi.

Lúc đó, Đường Tiểu San ngừng viết, chen vào một câu:”Tiên Tiên, không biết cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy, Tiểu Du sao giống chúng ta được, bố cậu ấy chắc chắn đã tìm cho cậu ấy một trường tốt từ lâu rồi, chưa biết chừng còn ra nước ngoài nữa kìa”.

Chu Tiên Tiên ngạc nhiên kêu lên:”Chị Du, thật thế à?”

“Ừ”, Tang Du khẽ đáp lại, trong đầu đang nghĩ rằng tan học sẽ phóng đến đại học H, tìm con chim ngố kia, dạy cho anh ta một bài học.

“Thế mới bảo là học giỏi Toán, Lý, Hóa cũng chẳng bằng có một ông bố giỏi. Đó là định luật bất biến vĩnh hằng, còn mạnh hơn gấp trăm lần định luật Newton, mình cứ nên gặm sách thì hơn, mong rằng định luật ’thư trung tự hữu hoàng kim ốc’ 1 sẽ có thể cho mình đậu vào một trường mình hài lòng”, Đường Tiểu San vừa làm bài tập vừa than thở.

1.“Thư trung tự hữu hoàng kim ốc” ý nói học trò nên lấy học hành làm đầu, có học sẽ có tất cả.

Chu Tiên Tiên vẻ mặt đau khổ, không lâu sau, bỗng cô nàng cười thành tiếng:”Mình quyết định rồi, mình phải thi vào đại học H, như vậy có thể ngày ngày nhìn thấy anh Thẩm đẹp trai, mình phải theo đuổi anh ấy, khiến anh ấy yêu mình. A, cuộc đời mình từ đó sẽ phong phú đặc sắc biết bao”.

Đường Tiểu San lập tức làm động tác nôn ọe, nếu có một anh chàng đẹp trai như thế thật mà đi theo Chu Tiên Tiên thì đúng là phí của giời!

Tang Du cau mày, nghĩ đến những lời Chu Tiên Tiên nói, theo đuổi anh ta? Để anh ta phải yêu mình?

Sau lần bố mẹ cãi nhau, số lần bố về nhà rõ ràng đã nhiều hơn, mẹ cũng biết nhường nhịn hơn, nhưng điều phiền toái duy nhất là không biết bố mẹ cô nghe từ đâu mà ngày nào cũng cằn nhằn cô cư gà mái mẹ, bảo rằng con gái lớn rồi, đừng có suốt ngày đánh nhau gây sự như phường lưu manh nữa, phải làm một người văn minh có văn hóa.

Cô không có văn hóa sao? Tuy đi học không mấy khi nghe giảng nhưng mỗi lần thi cử chưa bao giờ đạt điểm thấp. Cô không biết văn minh là gì ư? Mỗi lần hút thuốc xong, cô đều dập hết rồi ném vào thùng rác, qua đường cũng không xông ra lúc đèn đỏ, cô không cần phải vì tranh thủ mấy giây mà tính mạng cũng bất chấp, càng không khạc nhổ, vứt đồ lung tung, nhiều nhất là thích chửi bậy vài câu, dùng nấm đấm và chân thôi mà, thế mà bảo là không văn minh ư?

Cô đưa tay huơ huơ trước mặt Chu Tiên Tiên và Đường Tiểu San:”Có phải là bây giờ đang thịnh hành mốt làm người văn minh có văn hóa không, không thịnh hành đấm đá nữa à?”.

Chu Tiên Tiên và Đường Tiểu San nhìn cô như nhìn Godzilla, chen nhau nói:”Xưa nay nước ta luôn đề xướng làm người văn minh có văn hóa mà”. Câu sau thì cả hai đều nuốt vào không dám nói, tức là chỉ có Tang Du thích đấm đá mà thôi.

Tang Du sờ sờ cằm, làm một người văn minh có văn hóa, thật là một vấn đề sâu xa làm sao!

Đổi câu khác, tức là nếu cô muốn đấm con chim ngố kia, thi sẽ là một người không có văn hóa cũng không văn minh?

“Đúng rồi, các cậu nói xem, chẳng hạn có một tên con trai mà mình vô cùng căm ghét, ngoài đấm hắn ra thì còn có cách nào trả thù hắn không? ”, Tang Du cắn bút theo thói quen, vấn đề này cô rất thắc mắc.

“Tớ biết tớ biết, để cho hắn yêu cậu, sau đó cậu lạnh lùng đá hắn, đạp tình yêu và tự tôn của hắn dưới chân, như thế tên đó sẽ đau đớn không muốn sống nữa”, bạn cùng bàn của Chu Tiên Tiên là Mã Lộ Lộ hứng chí giơ tay lên, quay lại tham gia vào cuộc thảo luận bàn tròn.

Đường Tiểu San nhìn cô nàng bằng vẻ coi thường:”Cậu tưởng mình đang diễn phim truyền hình tình cảm ướt át lúc tám giờ đó hả?”.

“Đúng mà, trong mấy phim thần tượng đó chẳng phải đều diễn như thế hay sao? Có gì sai đâu?”, Mã Lộ Lộ phản bác.

Để cho con chim ngố kia phải yêu mình? Sau đó mình sẽ lạnh lung đá anh ta, đạp cả tình yêu và tự tôn của Chim Ngố đó dưới chân, như thế Chim Ngố sẽ đau đớn không muốn sống nữa? Cách này người văn minh có văn hóa mới làm a?

Tang Du vén mái tóc ngắn rất đẹp ra sau, đây đúng là chẳng khác tí gì với phim truyền hình tình cảm ướt át!

“Chị Du, chắc chị không muốn trả thù Thẩm Tiên Phi theo kiểu đó chứ?”, Chu Tiên Tiên kêu lên kinh ngạc.

Tang Du liếc nhìn cô vẻ ngờ vực, “Không được à?”.

“Em thà để chị đập cho anh ấy một trận, chỉ là hại da thịt anh ấy, chứ đừng làm hại tinh thần anh ấy. Một thanh niên trí thức tốt đẹp như vậy, nếu bị chị làm tổn thương thì chắc chắn sẽ không sống nổi, chị không biết rằng toàn thân anh ấy toát ra một khí chất u buồn khiến người ta đau lòng hay sao? Dùng tình cảm làm tổn thương người ta, thực sự là quá tàn nhẫn, chị Du, chị không thể làm thế được, nếu không em se đại diện cho Mặt trăng kinh thường chị…” , Chu Tiên Tiên hoa tay múa chân với Tang Du.

Tang Du gạt cái móng heo của Chu Tiên Tiên ra:”Đại diện, đại diện cái gì? Đại diện cho Thiên Bồng Nguyên Soái kinh thường chị à? Đúng là vinh hạnh cho chị quá!”.

Các bạn xung quanh cười ồ lên.

Ngay sau đó, tiếng chuông vào học lại lanh lảnh, phòng học nhanh chóng trở lại bầu không khí yên tĩnh.

Đại học H, trên con đường râm mát, Thẩm Tiên Phi đang ôm sách chuẩn bị lên lớp, bỗng hắt xì liền mấy cái, ngước lên nhìn bầu trời nắng vàng rực rỡ, anh có cảm giác khó tả, dường như lúc nãy chỏ một chớp mắt, anh nhìn thấy một con quỷ nhỏ vác cây đinh ba vừa lướt qua trước mắt mình.

Có lẽ hôm qua anh bận vẽ phác thảo quá khuya, mắt hoa lên nên mới thấy thứ đó.

Không nghĩ nhiều nữa, anh bước nhanh về phía tòa nhà giảng đường.
break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc