Trong thời gian thực tập, Thẩm Tiên Phi luôn cố gắng chăm chỉ, chuyện gì cũng học nhiều, hỏi nhiều, bước ra khỏi cổng trường anh mời biết thế giới bên ngoài rộng lớn đến nhường nào.
Tang Du dạy học mỗi lúc một chuyên nghiệp, hai cậu học sinh sùng bái cô như thần, gần như lúc nào cũng mong ngóng đến ngày cô dạy thêm, hiệu quả học rất cao, về cơ bản mỗi lần thi thử trắc nghiệm đều không dưới chín mươi điểm, như thế xem như hai cậu có thể thi lên cấp ba với thành tích giỏi rồi.
Cũng nhờ Taekwondo, quả nhiên, sự kích thích hợp lý là cần thiết.
Tăng Tử Ngạo thì dí dỏm, hai cô bé nữ sinh càng lúc càng thích “anh họ” của cô, dần dần quên hẳn “ông anh ruột” Thẩm Tiên Phi lạnh nhạt mà hừng hực ý chí quyết tâm, thề phải vào khoa máy tính đại học H, điều này khiến Tăng Tử Ngạo dở cười dở mếu. Cứ nghĩ đến chuyện Tang Du vì tránh những kẻ cùng dấu với mình mà lợi dụng “nhan sắc” của anh là anh lại nghiến răng kèn kẹt, nhưng ai bảo anh cam tâm tình nghuyện chứ. Đối mặt với bộ dạng mê trai của hai cô bé, anh chỉ có nước giả ngây, giữ hình tượng là một ông anh tốt.
Nếu ánh mắt có thể giết người, nhất định anh phải dùng ánh mắt bắn thủng quả dưa hấu chướng mắt trong tay Tang Du trước đã.
Ban ngày Tang Du ờ nhà, cuộc sống dạy học mang đến chút sinh khí cho mùa hè vốn khô khan của cô, nhưng đồng thời cũng mang đến cho cô sự phiền muộn.
Hai cậu học sinh không chỉ bắt đầu học Taekwondo mà còn kéo một đám bạn đến cùng đăng ký ở võ quán, yêu cầu nơi đó mời chị Tang Du xinh đẹp làm cô giáo. Cũng như cùng dấu đẩy nhau, khác giới hút nhau, các thầy giáo kia không có vẻ bậm trợn thì cũng đầy cơ bắp, khiến những học sinh đó rất không thích.
Để giữ những học sinh đó, quán trưởng đã mời Tang Du làm cô giáo, các đãi ngộ đều thỏa thuận dễ dàng. Nhưng Tang Du chẳng muốn làm cô giáo dạy Taekwondo tí nào, đầu tiên là cô không thiếu tiền, thứ hai là nếu không vì Thẩm Tiên Phi, cô đã không nghĩ đến cách dùng Taekwondo để tạo uy tín.
Đối mặt với sự thúc ép của võ quán, cô đành tạm thời không đến đó, bảo hai cậu bé tự học, nhưng như thế lại ảnh hưởng đến cảm hứng học tập của hai cậu, nên chuyện này khiến cô bực bội không vui suốt mấy ngày.
Buổi chiều má Ngô gọi điện cho Tang Du, báo rằng ông bà chỉ lại cãi nhau ở nhà, bà Tang thấy đồ gì là đập hết. Phòng ngủ chính trên lầu bị bà đập phá tan nát, phòng khách bên dưới nếu không do má Ngô và người giúp việc cản thì e cũng không tồn tại được.
Như có lửa cháy đến tận lông mày, cô vội vàng quay về.
Không biết hai người họ lại phát sinh chuyện gì, khi cô về đến nhà thì Triệu Trác Thanh đang lái xe ra ngoài, gặp Tang Du ở cổng, bà nguyền rủa Tang Chấn Dương rồi ném lại một câu “đi đánh mạt chược đây”, sau đó lái xe phóng vút đi, vứt cô con gái vừa vội vã về nhà sang một bên.
Nhìn theo bóng chiếc xe dần mất hút ở đầu phố, Tang Du nắm chặt tay, nghiến răng, rút di động ra bấm một dãy số quen thuộc, chuông đổ rất lâu mà không ai nghe. Hết lần này đến lần khác, lượt này đến lượt khác, đến khi có người nghe, bên kia lại là giọng một người phụ nữ lạ: “A lô, xin hỏi tìm ai?”
Tang Du chưa kịp lên tiếng thì đã nghe đầu dây bên kia văng vẳng một giọng nói quen thuộc, “Bảo là di động của anh để ở công ty rồi”.
“Cách” một tiếng gập điện thoại lại, cô đứng trước cổng nhà mình, nhìn ngôi biệt thự ba tầng, cánh cổng sắt có hoa văn, hàng cây rậm rạp âm u trong vườn, những cánh sen đang nở rộ trong hồ… Dù mọi thức đều sinh động và đầy sức sống, nhưng lúc này đây trong mắt cô lại chỉ thấy mọi thứ như đã chết, không có chút không khí gia đình, thì ra người xem đây là nhà mình chỉ có mình cô mà thôi…
“Tiểu thư, cô về rồi. Tang tiên sinh và Tang phu nhân…” thấy Tang Du trong camera, má Ngô vội chạy ra.
“Con nhìn thấy mẹ rồi”, đáp gọn một câu, cô quay lưng bỏ đi.
“Tiểu thư, không ở lại ăn cơm sao?”
“Ăn cơm? Má Ngô, lần nào má cũng thấy con đối diện một mình với bàn đầy thức ăn, không thấy con đáng thương ư?”
“… Đáng thương?”, má Ngô thẫn thờ nhìn Tang Du, đôi môi máp máy, lặp lại hai chữ đó.
Đáng thương, cô đã bất lực đến độ phải dùng hai chữ “Đáng thương” để hình dung chính mình.
Không muốn ở lại đây thêm một giây nào, một mình cô luôn cố gắng giữ gìn ngôi nhà này còn họ đã vứt bỏ nó, mà nay, cô đã chán ghét rồi.
“Con quay lại ngôi nhà nhỏ của con, ở đây thì phiền má và chú Ngô quá. Họ … thích thế nào thì thế ấy vậy.”
Sốt ruột khi đi, mà lại thất vọng khi về.
Cô cúi đầu, cô đơn đi con đường râm mát bóng cây long não, tiếng ve gọi cái nóng nực của mùa hè, xuyên qua những tầng lá rậm rạp, ánh nắng sáng trắng chói mắt chiếu trên con đường bóng loáng, khiến mắt cô nhói đau, bất giác, đôi mắt lại ngấn ánh lệ.
Cô thề với lòng sẽ không để bản thân trở thành những ông bố bà mẹ vô trách nhiệm, càng không để con cái mình rơi vào cảnh cô độc như mình bây giờ, rõ ràng có cha mẹ mà không cảm nhận được chút hơi ấm của tình thân nào.
“Cú phone đoạt mệnh truy hồn” từ võ quán lại réo vang khiến cô bực bội đến cực điểm, tắt luôn máy.
Thẩm Tiên Phi vừa nấu xong bữa tối, bê từng món lên bàn ăn, thấy Tang Du buồn bực đi qua đi lại trong phòng khách, dường như chẳng vừa mắt với thứ gì, thấy gì dưới chân là lại đá, không biết sofa kia chọc giận cô thế nào mà thấy cô đấm nó túi bụi như bao cát vậy.
Cau mày, hơi nheo mắt, anh bước đến kéo cô lại, ấn ngồi xuống bàn, “Sao vậy?”
Nhắc đến chuyện đó, tâm trạng Tang Du lại tồi tệ: “Haizzz, mấy người đó đúng là kỳ quặc, sao cứ ép người ta làm cô giáo dạy võ chứ, cái gì mà lương cao, người ta có thiếu tiền đâu. Đúng là phiền phức”.
Chuyện ở võ quán chỉ là cái cớ, điều khiến cô bực bội thật sự là bố mẹ đã làm tổn thương tình cảm của mình. Thôi, không nghĩ nữa, nếu cứ tiếp tục thế này thì cô sẽ phát điên mất, cô cầm đũa và cơm thật nhanh.
Thẩm Tiên Phi nói vu vơ một câu: “Bây giờ em cũng biết phiền à? Vậy lúc đầu em có nghĩ đến cảm nhận của anh không?”
Phiền? thì ra bây giờ anh vẫn nghĩ cô như vậy.
Cô đập đũa đánh “cách” xuống bàn, giận dữ: “Hai chuyện đó làm sao so sánh được? Họ vì muốn có tiền mới bắt em đi làm cô giáo, nhưng em theo đuổi anh là vì thích anh, thích anh vô phương cứu chữa, nếu không em thần kinh hay sao mà phải chịu đựng như vậy. Em biết em phiền phức nên mọi người đều ghét em, bây giờ em đi, được chứ?”
Giận dữ trừng mắt với anh, cô đứng dậy, hằm hằm bỏ về phòng, đóng sầm cửa lại.
Thẩm Tiên Phi biết mình không giỏi diễn đạt, vốn chỉ là một câu vô tâm nhưng không ngờ lại kích thích đúng dây thần kinh yếu đuối nhất của Tang Du.
Buông đũa xuống, anh ngồi trước bàn, thẫn thờ.
Tuyệt đối không chỉ đơn giản là chuyện võ quán ép cô làm cô giáo, với tính cách của cô, chuyện mình không thích làm mặc ai cưỡng ép cũng vô dụng, bức bách quá thì dùng nắm đấm đánh người ta một trận mà không cần biết trắng đen gì cả.
Câu cuối cùng “mọi người đều ghét em”, mọi người, ngoài anh ra, còn có ai?
Anh đứng lên đến phòng cô, khẽ gõ cửa gọi: “Tang Du”.
Người bên trong không trả lời, anh lại gõ cửa: “Tang Du, mở cửa”.
Một lúc lâu sau, bên trong vẫn không có tiếng động, anh cau mày, căng thẳng gọi to: “Tang Du, em mở cửa ra mau, em mà không mở là anh tông cửa vào đấy”.
Vẫn không động tĩnh, không do dự nữa, anh tìm chìa khóa dự bị, mở cửa.
Bên trong tối om, thoang thoảng mùi thuốc lá. Trong bóng tối, anh thấy một đốm lửa nhỏ lập lòe phía bên phải, không cần đoán cũng biết đó là gì, anh đưa tay bật đèn.
Ánh đèn sáng lóa khiến Tang Du không mở nổi mắt, cô đưa tay lên che theo phản xạ, khi mở mắt ra thì điếu thuốc trong tay đã bị giật mất. Nhìn thấy Thẩm Tiên Phi, cô nghiêng người dựa vào bộ sofa đơn, quay đi không nhìn anh.
“Em đã cam đoan không hút thuốc”, nhíu mày, Thẩm Tiên Phi nhìn cô.
Tang Du ôm gối vùi đầu vào sofa, hạ giọng nói: “Xin anh đi ra đi, em muốn yên tĩnh một mình”.
Vì gia đình mà Thẩm Tiên Phi chưa từng nghĩ sẽ có bạn gái khi học đại học, một lòng chỉ muốn học thật giỏi. Đối với sự theo đuổi của các cô gái, anh luôn giữ vẻ lạnh lùng, lâu dần những cô gái đó đều biết khó mà rút lui, nhưng Tang Du lại là ngoại lệ. Trước kia anh từng nghĩ một cô gái nhà giàu như cô chỉ muốn vui chơi theo kiểu trẻ con, muốn kẹo ăn thì nhất định phải có được, nhưng anh đã sai. Từ chối, chỉ vì trong lòng đã dần dần có cô. Ở bên nhau rồi, anh bắt đầu hiểu, cô khác những cô gái con nhà giàu khác, sự ngạo mạn buông thả ban đầu, thực ra chỉ là kiểu tự bảo vệ của cô.
Tang Du của anh, nội tâm yếu đuối hơn ai hết, cần được bảo vệ hơn ai hết, Tang Du của anh…
Phớt lờ lệnh tiễn khách của cô, anh cúi xuống, kéo cô ngồi dậy, nửa quỳ xuống trước sofa, đưa tay nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng anh: “Lúc nãy anh vô tâm… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“… Không có thật mà”, Tang Du quay đi, cố tránh ánh mắt của Thẩm Tiên Phi rồi lại nhớ đến cuộc điện thoại ban chiều. Bố cô rõ ràng biết cô gọi nhưng lại bảo người phụ nữ khác gạt cô. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, người cha từng yêu chiều mình, vì cãi nhau với mẹ mà ngay cả con gái cũng phớt lờ, thậm chí lừa dối cô. Cảm giác chua xót, cuối cùng không thể kiềm chế nổi, hai hàng nước mắt tuôn xuống, chảy qua gò má, thấm vào trong miệng.
Nhìn gương mặt xưa nay chưa bao giơ chịu thua đang rơi nước mắt, Thẩm Tiên Phi đưa tay đỡ lấy mặt cô, ngón tay cái tỉ mỉ lau nước mắt, khẽ nói: “Nếu là vì lời ban nãy đã làm tổn thương sự tự tôn của em, anh xin lỗi. Xin lỗi em.”
“… Không liên quan đến anh” Nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, Tang Du lau bừa nước mắt, nhưng nước mắt cứ không ngừng chảy ra.
“Có phải nhà em xảy ra chuyện?” Trong hiểu biết của anh, những đứa con nhà giàu đều hạnh phúc, nhưng từ khi quen Tang Du, anh nhận ra sự thực không như mình nghĩ, ngược lại anh còn hạnh phúc hơn cô nhiều, ít nhất thì anh còn có một người mẹ yêu thương và quan tâm anh.
Tang Du gật đầu, hai tay ôm mặt, nấc nghẹn: “Họ lại cãi nhau, bố không nghe điện thoại của em mà còn bảo người đàn bà bên ngoài của ông gạt em, bảo di động của ông để ở công ty… hu hu hu…”.
Ôm Tang Du đang khóc thất thanh vào lòng, cảm nhận cơ thể cô run rẩy, Thẩm Tiên Phi dịu dàng vỗ lưng cô, khẽ nói: “Muốn nghe chuyện nhà anh không?’
“Ừm…”, sụt sịt khóc, cô ngẩng lên, “Cả nhà anh thật sự đều ngồi tù sao?”
Khóe môi hơi nhếch lên, Thẩm Tiên Phi gật đầu, khan giọng nói: “Bố anh là con thứ ba trong nhà họ Thẩm, anh có một bác trai, một bác gái và một chú. Bác trai anh là một người thô bạo, những năm chín mươi, lúc đó cải cách mở cửa bác theo người ta là ăn cũng kiếm được nhiều tiền. Bác rất biết chăm sóc gia đình, cả nhà anh, bác gái và chú anh đều được bác chăm sóc, sống rất tốt. Người đầu tiên xảy ra chuyện là chú tư, lúc đó còn trẻ, chú yêu một người phụ nữ nhưng người đó không yêu chú, chỉ lợi dụng chú để có cơm ăn áo mặc, có lần chú bắt gặp cô ta và người đàn ông khác nằm trên giường, hắn ta bỏ chạy, chú tư cãi nhau với cô ta, nhất thời nông nổi, đâm cô ta mấy nhát. Và thế là chú tư đã giết người, khi tỉnh lại hối hận thì đã muộn, chú cắt tay tự sát không thành, bị kết án ngồi tù hai mươi năm”