Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng đứng bất động, để nghiên cứu nên ăn gì.
Cuối cùng, hai người đồng thanh nói: “Mì thịt bát lớn Vương Ký’.
Đã thỏa thuận xong, mặc kệ Tang Du có muốn hay không, Thẩm Tiên Phi đưa cô chen lên một chiếc xe bus chạy đến quán mì đó ở trung tâm thành phố. Xuống xe rồi còn phải đi qua một ngõ nhỏ tối ôm nữa.
Con ngõ nhỏ vắng vẻ này, đèn đường hai bên cũ hỏng, vàng vọt mờ nhòa, kêu lách tách liên tục.
Sánh vai Thẩm Tiên Phi, Tang Du cứ cúi đầu mải miết đi, khi nghe thấy âm thanh “ầm ầm”, cô ngẩng lên, trong luồng ánh sáng chói mắt, chưa kịp phản ứng gì, cô đã bị Thẩm Tiên Phi kéo phắt sang một bên, loạng choạng, ngã nhào vào lòng anh.
Cứng người lại, tim Tang Du suýt nữa thì nhảy ra khỏi lòng ngực, cô nghe rõ nhịp tim của chim ngố rất mạnh mẽ, chim ngố đang tỏ cho cô biết là anh thích cô rồi sao?
Lúc ấy, tiếng mô tô cực kỳ chói tai vang lên, theo đo là tiếng quát mắng thô lỗ, và lại là những tiếng mô tô và nhạc rock ầm ầm rất kinh khủng.
Lúc đó Tang Du mới nhận ra, hóa ra là mình đang mơ tưởng. Ngẩng đầu lên khỏi vòng tay Thẩm Tiên Phi, cô quay sang nhìn bốn chiếc xe dàn hàng ngang nghênh ngang phóng vút đi, chau mày.
Nhưng một lúc sau, bốn chiếc xe ấy bỗng quay lại, tiếng động cơ xe “ầm ầm” và tiếng nhạc quyện lại làm chấn động cả con ngõ nhỏ.
Trên xe là bảy tám đứa con trai, con gái khoảng hai mươi tuồi, ăn mặc lố lăng, trang điểm kinh tởm không ra phong cách gì, có đứa đang ngậm điếu thuốc trên môi, có đứa nhai kẹo cao su, mới nhìn đã biết là đám lưu manh thích đi gây sự khắp nơi.
Tang Du nhăn mặt, tựa vào Thẩm Tiên Phi, nhìn mấy cặp trai gái đó, nhớ năm xưa cô cũng một thời ăn chơi nhưng không đến nỗi tệ hại thế này. Trong ấn tượng của cô, cách đây vài con đường có một hộp nhếch nhác, ở đó lúc nào cũng có những kẻ gây sự đánh nhau, say thuốc, phạm pháp, tám phần là lúc nãy cô và chim ngố đã cản đường chúng rồi.
“Kim Mao Sư Vương” thủ lĩnh ngồi trên xe, quan sát Tang Du và Thẩm Tiên Phi, thong thả nhai kẹo cao su, một lúc sau hắn uể oải nói với Thẩm Tiên Phi: “Này, thằng kia, tới đây”.
Thẩm Tiên Phi lạnh lùng nhìn chúng, không nói câu nào mà nắm lấy tay Tang Du, khẽ nói: “Chúng ta đi”.
“Kim Mao Sư Vương” chửi thề rất tục tĩu, rồ ga, chiếc xe đã quay ngang chặn đường. Mấy tên kia thấy Thẩm Tiên Phi phớt lờ chúng thì bắt đầu lái xe dàn ra để cản đường.
Tay được Thẩm Tiên Phi nắm chặt, cảm giác này, giống như tia nắng hiếm hoi trong mùa đông lạnh giá…
Tang Du xòe tay ra, lồng tay mình vào tay Thẩm Tiên Phi, nắm chặt, phớt lờ cơ thể anh đang cứng lại, cô thì thầm: “Biết đánh nhau không?”
Thật sự lâu lắm rồi cô không đánh nhau, lần nào đánh với Tăng Tử Ngạo cũng chán chết, đêm nay gặp được mấy tên này tự động dâng mình, máu “lang sói” trong cô đang trỗi dậy hừng hực.
“Cô muốn làm gì?”, Thẩm Tiên Phi nhìn cô vẻ không tán đồng, nhưng ánh mắt cô lại đang rực lửa quyết tâm.
Cô gái sau lưng “Kim Mao Sư Vương” và cô gái bên cạnh không biết đang thì thầm nói gì, đột nhiên “Kim Mao Sư Vương” quay lại tát cho cô ta một cái, chửi: “Con đê tiện, mẹ kiếp, thích thằng thư sinh à, cút xuống xe ngay, lát nữa xử cô sau”.
Cô gái đó ôm mặt, xuống xe, đứng cạnh Thẩm Tiên Phi, nhìn anh nóng bỏng.
Buông bàn tay nãy giờ vẫn nắm chặt tay Thẩm Tiên Phi ra, Tang Du đẩy cô gái ăn mặc hở hang ra xa Thẩm Tiên Phi, ngẩng đầu lên cao, hếch mũi về phía cô ta.
Dám to gan nhìn trộm người đàn ông của Tang Du này à!
“Kim Mao Sư Vương” cũng xuống xe, đứng trước mặt họ, châm một điếu thuốc rồi tiến lại mấy bước, phà khói vào mặt Thẩm Tiên Phi, anh nhăn mặt theo phản xạ nhưng không nói gì.
Tang Du đưa tay xua khói.
“Kim Mao Sư Vương” thấy tình hình đó thì toét miệng cười, ra hiệu bằng mắt cho các anh em châm điếu nữa, đảo một vòng quanh Tang Du rồi hít một hơi, nói: “Hút điều thuốc này rồi, em là người của anh, anh sẽ để bạn trai em đi, thế nào?”
“Tao không hút thuốc mà người khác đã hút qua”, Tang Du hơi nhếch môi.
Sắc mặt “Kim Mao Sư Vương” cứng đờ, trợn mắt, ném điếu thuốc đi rồi quát: “Mẹ kiếp, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, lão đây hôm nay không vui, đáng đời hai đứa chúng bay xui xẻo. Hai đứa mày muốn đi cũng được, phải cho bạn này ít tiền tiêu vặt”.
“Mày cần bao nhiêu?”, Thẩm Tiên Phi im lặng hồi lâu rồi lên tiếng.
Tang Du quay sang nhìn anh, kinh ngạc: “Anh điên rồi hả?”.
“Kim Mao Sư Vương” nói: “Một ngàn tệ!”.
Thẩm Tiên Phi nói: “Tao không có nhiều tiền mặt thế, phải đến ngân hàng rút”.
“Thẩm Tiên Phi…”, Tang Du không kìm được, kêu lên. Chỉ có mấy tên ăn hại thế này mà muốn cướp của họ một ngàn tệ sao, cô đẩy Thẩm Tiên Phi ra, tiến lên một bước, chỉ vào “Kim Mao Sư Vương” nói: “Muốn lấy tiền thì đòi tao này!”.
“Kim Mao Sư Vương” cười quái dị: “Ôi, cô em lớn lối ghê nhỉ. Đừng lo, lấy được tiền thì chúng ta sẽ đi sung sướng!”. “Kim Mao Sư Vương” thò tay lên mặt Tang Du nhưng bị cô gạt phắt.
Tang Du quay lại nhìn mấy tên lưu manh đằng sau rồi nhìn “Kim Mao Sư Vương”, nói: “Muốn tiền à, được! Chúng ta chơi trò chơi này đi, nếu mấy đứa chúng mày thắng được tao thì tao cho chúng mày hai ngàn tệ, xem như hôm nay chúng mày chịu khó chơi với tao! Còn thua thì chúng mày quỳ xuống dập đầu sáu cái cho tao, gọi tao ba tiếng ‘bà ơi’, gọi anh ấy ba tiếng ‘ông ơi’!”
Vừa nghe Tang Du đề ra “sáng kiến” giải quyết bằng vũ lực, Thẩm Tiên Phi không nhịn được, kêu to: “Tang Du!”. Anh vốn không hề nghĩ sẽ cho bọn chúng tiền, chỉ muốn dẫn chúng đến nơi đông người mà thôi, như thế mới dễ báo cảnh sát.
“Kim Mao Sư Vương” ngửa đầu lên trời cười to: “Gái à, thì ra tên em là Tang Ngư 1, biết biệt hiệu của lão đây là gì không? Là Tang Cẩu 2. Đúng là hợp quá!”. Mấy thằng đứng sau cũng cười hô hố.
1. Cá chết
2. Chó Chết
“Hợp cái đầu mày. Bà đây đang đói, đánh xong còn phải đi ăn cơm.” Thư giãn gân cốt, Tang Du nắm tay lại kêu “răng rắc”, quay lại nói với ba tên kia, “Đừng lãng phí thời gian nữa, lên luôn đi”.
“Tang Du…” Khóe môi Thẩm Tiên Phi giật giật, gân xanh trên trán cũng giần giật.
Tang Du quay sang nháy mắt với anh, “Chim ngố, em thắng thì anh là người của em, em không thắng thì em là người của anh”.
Ba tên kia cũng nhảy hết xuống xe, đứng bên cạnh tên Chó Chết.
Chó Chết sa sầm mặt, nhìn hai người đong đưa qua lại như chốn không người, lại thêm những lời thách thức trước đó của Tang Du, hắn nổi giận, gầm lên: “Con bé chết tiệt, hôm nay cho mày nếm mùi lợi hại của anh em bọn tao. Ya…”.
Vừa rú lên, nắm đấm của Chó Chết bay đến, chưa chạm vào người Tang Du thì cô đã xoay người tung một cú đá điệu nghệ, trúng ngay đầu Chó Chết. Chó Chết tru lên thảm thiết, lùi lại một bước dài, đổ nhào vào chiếc xe phía sau.
“Mẹ kiếp!”, Chó Chết chửi thề rồi tung nắm đấm liên tục, mấy tên còn lại thấy đại ca bị đánh, cũng lao lên trợ giúp.
Đứng một bên, hàng lông mày nhíu chặt của Thẩm Tiên Phi giãn ra, nhìn Tang Du không chớp mắt.
Bạn gái của Chó Chết dựa vào người Thẩm Tiên Phi, thì thầm hỏi: “Anh đẹp trai, sao anh không lo cho ‘con ngựa’ của anh?”.
Mắt không thèm chớp lấy một cái, Thẩm Tiên Phi lùi ra sau một buớc, tránh xa cô nàng kia, hai tay đút túi quần thưởng thức đòn Taekwondo tuyệt đẹp của Tang Du. Lúc ở trường, chuyện Tang Du là cao thủ Taekwondo đệ tam đẳng, anh đã nghe nhiều đến mòn cả hai tai. Anh bị cô đánh ba lần, lần nào cũng đau đến dời núi nghiêng sông, đặc biệt là lần ở thư viện, anh nhớ rõ nhất, cơn đau nóng bỏng kinh khủng ấy cứ lớn dần, từ bụng lan nhanh ra toàn thân, khiến người ta phải từ bỏ sự chống cự, chỉ muốn co rúm mà thôi.
Đây là lần đầu tiên anh chứng kiến ngón võ của cô. Tuy anh không rành rẽ nhưng tư thế và tốc độ tấn công của Tang Du đều không thể chê vào đâu được. Cô bây giờ, và một Tang Du ngang ngược vô lý, một Tang Du hiền dịu thục nữ, một Tang Du hoang mang ngờ nghệch, hoàn toàn khác nhau, ánh mắt đầy ắp sự tự tin, kiên cường, và chính nghĩa. Anh bất giác nghĩ đến bộ phịm họat hình xem lúc còn nhỏ - công chúa Shera.
Cười khẽ, người lo lắng không phải là anh, mà là bọn Chó Chết mới đúng.
Tay đấm, chân đá, đầu gối thúc lên, chân đạp, một loạt đòn công kích như vũ bão giáng xuống…
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, ba tên vô dụng đã lăn lộn trên đất, ôm bụng kêu cha gọi mẹ. Chó Chết sợ hãi, bắt đầi lùi dần, lùi dần, “rầm” một tiếng ngã nhào lên chiếc xe của mình một cách thảm hại. Ngoài cô nàng của Chó Chết ra, hai cô gái còn lại bất giác cũng dựa gần Thẩm Tiên Phi hơn, để tránh bị Tang Du đang đấm đá hăng say bất cẩn đá trúng bọn họ.
Tang Du vừa bẻ ngón tay vừa cười ranh mãnh: “Vậy một ngàn tệ cần nữa không? Một ngàn tệ đúng là quá ít, bà đây sẵn sàng trả hai ngàn”.
“A… một ngàn tệ tôi không cần nữa…”, giọng điệu Chó Chết trở nên yếu ớt như một con cừu.
“Thế hả? Mày nói không cần là không cần à? Vậy tao nói không đánh thì phí quá, có được không?”, Tang Du một tay túm lấy vai Chó Chết, tay kia co lại đấm mạnh vào bụng hắn.
Đòn này vừa nhanh vừa hiểm, nhanh đến mức Chó Chết không kịp tránh, tiếng kêu thảm thiết đã biến thành tiếng rên đứt quãng.
“Tang Du, đừng đánh nữa.” Thẩm Tiên Phi đi nhanh lại gần nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt lại, “Tôi đói rồi”.
Anh dắt tay cô ra đầu ngõ.
“Sao phải đi, em chưa đánh xong, bọn hắn chưa gọi em là bà, chưa gọi anh là ông mà”. Bị Thẩm Tiên Phi lôi đi, Tang Du không quên quay lại chửi rủa Chó Chết, “Không biết tự lượng sức, chả ra gì, mắt mì, không có trình độ, còn dám chạy ra làm chuyện mất mặt. Lần sau còn để tao gặp nữa thì sẽ đánh cho mày đi gặp thiên thần áo trắng cho biết!”.
Thẩm Tiên Phi nắm tay cô chặt hơn, kéo cô đi: “Đi nhanh lên, tôi đói thật đấy”.
Tuy ấm ức vì không ăn được cay nhưng đánh cho bốn tên khốn khiếp kia một trận miễn phí khỏi phải trả tiền, Tang Du cũng thấy sảng khoái hơn hẳn. Đấm mấy tên kia đúng là sướng hơn đánh Tăng Tử Ngạo nhiều. Vì thế, bất chấp sự phản đối của Thẩm Tiên Phi, cô cố ý mua mấy lon bia, muốn vừa ăn mì vừa uống bia chúc mừng.
Mì chưa đem lên, Tang Du đã mở bia uống trước.
“Sao anh không cho em đánh thằng chó lông vàng kia thêm mấy cái nữa?”.
“Cô định đưa hắn đi gặp thiên thần áo trắng thật à? Cô có biết hôm nay kích động như vậy là nguy hiểm lắm không? Nếu bọn chúng cũng biết võ như cô thì cô làm thế nào?”, Thẩm Tiên Phi cau mày, giọng bực tức.