Tăng Tử Ngạo là kẻ sành sỏi, nói khó nghe hơn là một cao thủ tình trường.
Mùng bảy, anh bị Tang Du lôi ra ngoài, tư vấn xem phải mua quà gì. Anh tỏ ra gian manh, chọn cho Tang Du một bộ quần áo lót cặp đôi, kết quả là bị Tang Du đánh cho một trận tơi bời, cuối cùng phải đưa Tang Du vào cửa hàng bán nến thơm.
Nhìn những lọ nến xin đẹp thơm nồng, Tang Du thắc mắc “Thứ này để làm gì, có ăn được đâu”.
“Tang Du, cậu là con gái à? Nến là để thắp, ai cho cậu ăn?”, Tăng Tử Ngạo cau mày, chê bai cô.
“Bữa tối thắp nến?”
“Vẫn chưa ngốc đến độ hết thuốc chữa.” Tăng Tử Ngạo chọn cho cô một đống nến cao có, thấp có, to có, nhỏ có, “Có biết làm beefsteak không? Trông bộ dạng chưa từng nhúng tay vào việc bếp núc như cậu là biết không làm nổi rồi. Cho dù cậu có học thì tối nay cũng chẳng kịp, lát nữa tôi đặt sẵn cho cậu. Phụ nữ, rảnh rang thì đi học nấu nướng đi, có một câu phải nhớ kỹ, muốn nắm giữ trái tim đàn ông thì nhất định phải nắm giữ dạ dày của họ đã. Cậu đúng là hết cứu được rồi”.
“Tăng Tử Ngạo, mấy hôm trước cậu bị đánh chưa đủ hả? Tôi không ngại ‘mát xa’ thật kỹ cho cậu trước khi trải qua đêm Thất Tịch với chim ngố đâu.”
Vẻ mặt như méo xệch, Tăng Tử Ngạo lườm cô rồi chỉ vào túi quà bên cạnh quầy thu ngân, “Cao thủ, cậu có thể trả tiền rồi đấy”.
Xem như cậu biết điều, Tang Du trừng mắt.
Trả tiền xong, hai người ra khỏi cửa hàng nến. Có lẽ do trực giác của phụ nữ, Tang Du nghiêng đầu nhìn về hướng cửa hàng đối diện, một cô gái cao ráo mảnh dẻ đang trừng trừng nhìn mình và Tăng Tử Ngạo.
Cô huých tay vào người Tăng Tử Ngạo: “Này, có phải tôi cản trở vận đào hoa của cậu không? Nhìn kìa, người đẹp đối diện đang nhìn chúng ta đó”.
Tăng Tử Ngạo nhìn theo, thấy cô em gái Tăng Tử Kiều đang đứng bên kia đường, sực nhớ tối qua mình đã nhận lời hôm nay sẽ đi dạo phố mua đồ với cô, vì cô thất tình nên phải đi mua sắm đẩ xả stress.
Anh nhíu mày, giải thích với Tang Du: “Đừng nói bậy, đó là em gái tôi”.
“Em gái? Nhìn quen quá, hình như đã gặp ở đâu rồi?”
“Ừ, nó từng làm người mẫu ảnh cho tạp chí GS”.
“Thảo nào… Tăng Tử Ngạo, gen di truyền nhà cậu tốt thật, em gái cậu đẹp quá”.
“Dưới sự huấn luyện của tô, cậu cũng không kém nó đâu”, Tăng Tử Ngạo cười, nhìn Tang Du, “Đợi tôi, đến nói với nó một tiếng đã”.
Tăng Tử Ngạo định băng qua đường thì ngờ đâu Tăng Tử Kiều đã quay người bỏ đi. Khựng lại, anh đứng đó nhìn theo bóng cô em đi xa dần, cảm thấy xấu hổ vì mình đã thất hứa.
“Ủa, hình như em gái cậu giận rồi”, Tang Du đuổi theo.
“Không sao, nó còn trẻ con lắm, tối qua tôi hứa sẽ đi dạo với nó, kết quả là thất hứa rồi”.
Tang Du quan sát Tăng Tử Ngạo thật chăm chú: “Tôi phát hiện ra cậu rất có tiềm năng làm cha đấy”.
“Thế à? Cục cưng của bố, chúng ta phải đi mua món khác rồi.” Tăng Tử Ngạo khoác vai Tang Du, bất chấp sự vùng vẫy quyết liệt của cô, anh giữ chặt cô rồi đi vào một cửa hàng khác.
Suốt buổi chiều Thẩm Tiên Phi đều ở nhà để vẽ thiết kế, thậm chí còn không buồn ra khỏi phòng.
Hôm qua anh bất ngờ khi nhận được thông báo thực tập của Hoàng Đình, điều đó khiến anh sung sướng như điên. Trên thông báo ghi rõ, khi đến làm việc phải giao một bộ thiết kế, nên hôm nay anh nhốt mình trong nhà để thực hiện.
“Cạch” một tiếng, đèn trên bàn bật sáng, anh mới ngừng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen như mực tự lúc nào, bụng cũng hơi đói, nhờ ánh đèn bên ngoài, anh nhìn đồng hồ, đã bảy rưỡi tối.
Đứng lên mở cửa phòng, bên ngoài tối om, anh bất giác cau mày.
Hình như cả ngày hôm nay không nghe tiếng cô, xem ra cô không ở nhà rồi.
Từ buổi tối hôm đó sau khi cãi nhau, anh luôn trốn tránh cô, sợ rằng hai người chạm mặt sẽ ngại ngùng. Cô cũng biết ý, không còn lượn lờ trước mặt anh hệt hồn ma như trước.
Không biết là anh trốn hay là cô tránh anh.
Trong lòng có chút cay đắng, anh đến gần cửa bật công tắc mấy lần mà đèn phòng khác cũng không sáng. Ngẫm nghĩ một lúc rồi anh quay về phòng lấy đèn pin, ra ngoài, đến bảng điện ngoài cầu thang kiểm tra, quả nhiên đã đứt dây cầu chì.
Lại vào nhà, anh lấy dụng cụ rồi ra đó, kéo cầu dao xuống rồi bắt đầu thay cầu chì. Thay xong anh đẩy cầu dao lên, đứng ở hành lang, ngẩn ngơ.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của anh, anh gọi điện về cho mẹ, xin lỗi vì không thể về thăm bà được, mẹ anh nghe điện thoại rất vui vẻ, còn nói cứng: Về làm gì, nhắc mẹ đã phải đau khổ suốt hai mươi năm à?
Tuy mẹ nói thế nhưng ban đêm nhất định sẽ vui đến mức không ngủ được cho xem.
Anh nhất định phải xuất sắc hơn người, phải đón bà ra khỏi phố Tây.
Vào nhà, anh đang định bật đèn phòng khách thử thì giật mình bởi ánh sáng trước mắt.
Trên bàn ăn, những ngọn nến được xếp hình trái tim, góc phòng khách đặt hai giá nến cao, bên trên cắm hoa và nến, không khí thoang thoảng mùi hương quế ngọt ngào, ngửi thấy có cả mùi thanh ngọt.
Cô gái biến mất suốt ngày hôm nay, sau lưng có đôi cánh, trên đầu đội chiếc mũ lông, mặc váy công chúa xếp nếp trắng quái lạ đến không thể quái lạ hơn, bê một ổ bánh kem to, bên trên cũng cắm nến, từ từ đi đến trước mặt anh, hát cho anh nghe:
“Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday to Tiên Phi! Happy birthday to you…”
Cơ mặt co giật dữ dội, anh cứng người đứng đó, không nhúc nhích.
“Thẩm Tiên Phi, hôm nay là sinh nhật của anh, anh ước điều gì đi, sau đó thổi tắt nến”, Tang Du đưa ổ bánh kem cắm đủ hai mươi ngọn nến đến trước mặt anh.
Không nói lời nào, Thẩm Tiên Phi quay người bật đèn phòng khách lên.
Ánh đèn bất ngờ khiến Tang Du không kịp thích nghi, cô chớp chớp mắt liên tục cho quen với ánh sáng.
Cau mày, Thẩm Tiên Phi nói: Cô làm trò gì thế? Mặc cái kiểu này, giống … giống bệnh nhân tâm thần mới trốn viện ra!“
Lời Thẩm Tiên Phi hệt như gáo nước lạnh tạt vào khiến trái tim Tang Du bỗng lạnh ngắt, như thể rơi xuống vực sâu vạn trượng, không bao giờ trèo lên nổi.
Tăng Tử Ngạo khốn khiếp!
Ngày mai tôi sẽ lột da cậu, cái gì mà nhất định phải tạo ra một bầu không khí lãng mạn siêu cấp vô địch, gì mà con trai thích ngắm con gái ăn mặc như thiên sứ trong sáng, đáng yêu, ngọt ngào, gì mà lúc hát thì giọng phải trong trẻo, ngọt ngào, gì mà lúc nhìn chim ngố thì nhất định phải chớp chớp, suýt nữa làm mắt cô bị chuột rút… Toàn là những lời nhảm nhí, vớ vẩn!
Lúc sắp chạng vạng, cô đã trở về, thấy chim ngố cứ ở suốt trong phòng không ra, cô mừng thầm vì có thời gian xếp nến, còn dặn Tăng Tử Ngạo đúng bảy giờ phải mang beefsteak đến, chỉ cần đưa đến dưới lầu là được, cô tự đi lấy. Đến khi có được beefsteak rồi, cô đã giựt đứt dây cầu chì, nhân lúc chim ngố ra ngoài thay cái mới, cô thắp tất cả các ngọn nến. Chỉ đợi chim ngố vào là sẽ bị chấn động bởi bữa tiệc nến vô cùng lãng mạn này.
Nhưng kết quả thì sao? Chim ngố bị chấn động thật, nhưng không là kiểu cô mong muốn, chẳng những không tỏ ra vui sướng tẹo nào, mà còn mắng cô là bệnh nhân tâm thần mới trốn viện nữa chứ!
Tăng Tử Ngạo chết tiệt, nhất định cô sẽ không tha cho hắn. Tặng cô một chai rượu ngon, tưởng làm thế sẽ lấp liếm được tội lỗi hả?
Cô tức tối ném bánh lên bàn, giật đôi cánh sau lưng ra, kéo chiếc mũ hoa hòe lông lá trên đầu xuống, ngẩng lên hét to với Thẩm Tiên Phi: “Đây là thiên thần, thiên thần, anh ngốc đến nỗi đến thiên thần và kẻ tâm thần cũng không phân biệt được hả?”
Thẩm Tiên Phi chau mày nhìn cô, đương nhiên anh biết đó là thiên thần, nhưng cô mặc vào thì giống kẻ tâm thần.
Nhìn vẻ mặt đó của anh, Tang Du chưa bao giờ cảm thấy như lúc này, lòng tự tôn và sự tự tin đều bị đả kích dữ dội, cô hét lên: “Tránh ra”.
Đẩy anh ra, cô định lao ra khỏi nhà, cô phải tìm Tăng Tử Ngạo để tính sổ.
Mới đi được hai bước, cánh tay đã bị Thẩm Tiên Phi kéo lại: ”Cô định đi đâu?”
“Bệnh nhân tâm thần đi đâu thì liên quan gì đến anh?”, cô hất tay anh ra, mở cửa.
Cau mày, môi nhếch lên, Thẩm Tiên Phi quay lại nhìn cô đang giận dữ, nói: “Cô bỏ lại đống nến thế này, định đốt nhà à”.
“Cho dù em đốt nhà thì sao? Nhà này của em, em vui em muốn làm gì thì làm!” Cô tức tối quay lại to tiếng, “Thẩm Tiên Phi, em nói cho anh biết, sự nhẫn nại của em có giới hạn, chọc tức em không có lợi cho anh đâu”.
Cô co chặt nắm tay không khí vốn lãng mạn là thế, ngoài tiếng “lách tách” của những ngọn nến đang cháy, hơi thở nặng nề của hai người, còn nghe cả tiếng “rắc rắc” của những lóng xương bàn tay cô đang nắm chặt.
Cô thề rằng, nếu con chim ngố này dám nói câu vớ vẫn nào nữa thì trước khi đánh Tăng Tử Ngạo, chắc chắn cô sẽ cho anh ta một trận trước. Cô không còn muốn nghĩ gì đến thục nữ hay không thục nữ nữa.
Người khác có thể nhịn còn ta thì không!
Hai tay đút túi quần, hơi nhướn mày lên, Thẩm Tiên Phi khẽ hỏi một tiếng: “Cô ăn cơm chưa?”
Nãy giờ Tang Du vẫn đang giận dữ chưa hoàn hồn lại, nghiến răng nhìn anh, cười giễu: “Thẩm Tiên Phi, anh đúng là biết đạp trúng chỗ đau người khác, kẻ tâm thần cũng có thể nhìn ra bộ dạng ăn hay chưa nữa”.
Đôi mắt ánh lên vẻ lơ đãng, Thẩm Tiên Phi hơi mỉm cười: “Cho cô ba phút thay quần áo, sau đó ra ngoài ăn cơm”.
Ngẩn ngơ nhìn anh, Tang Du bất động, một lúc sau mới hỏi vẻ không chắc chắn lắm: “Anh… lúc nãy nói gì?”
“Còn hai phút ba mươi tám giây”
“Anh có chắc là muốn mời em ăn cơm?
“Hai phút ba mươi tư giây.””
“Thẩm Tiên Phi, anh là đồ quỷ. Anh đợi đó! Ba phút bắt đầu đếm lại!”, Tang Du hét lên lao vào phòng.
Thay bộ áo pull trắng và quần jeans, mái tóc dài được Tang Du buộc thành đuôi ngựa, kẹp gọn bằng một chiếc kẹp bướm.
Không đến ba phút. Cô đã đứng trước mặt anh.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, cô nhướn mày: “Hai phút ba mươi tám giây, anh phải trả lại em hai mươi giây”.
Liếc nhìn Tang Du một cái, Thẩm Tiên Phi đảo mắt sang những ngọn nến lung linh bên cạnh, không đợi anh ra chỉ thị, Tang Du đã chạy đến thổi tắt hai ngọn nến trên giá nến đặt ở góc nhà, sau đó lại chạy đi thổi đám nến hình trái tim, vừa thổi vừa thầm mắng Thẩm Tiên Phi.
Đang định thổi nến trên bánh kem sinh nhật, đột nhiên quay phắt lại, đâm sầm vào Thẩm Tiên Phi, vừa khéo chạm môi vào má anh.
Thẩm Tiên Phi đang định thổi nến sinh nhật bỗng đờ người, cơ thể cứng đờ, bất động, một lúc lâu sau anh cũng chưa quay đầu nổi.
Chẳng lẽ đây chính là báo ứng sao?
Cô chỉ mắng thầm Thẩm Tiên Phi, có cần thiết phải bắt môi cô chịu chà đạp thêm một lần nữa không?
Sờ sờ môi, cô lúi một bước dài, cuống lên nói với Thẩm Tiên Phi: “Lúc nãy bảo anh thổi nến mà không thổi, bây giờ chạy đến là sao?’.
Nhíu chặt mày, Thẩm Tiên Phi quay lại trừng mắt nhìn cô nàng đáng ghét, đôi mắt tựa như tóe ra lửa. thấy cô bịt miệng, vốn dĩ anh ngỡ cô cố ý mượn cớ để hôn anh, chuyện này anh cũng không biết phải đối mặt thế nào, cô thì hay lắm, dám chỉ vào mặt anh la hét, lại đâm vào anh rồi, lần nào cũng đâm, kết quả là giờ đây anh trở thành kẻ mơ mộng.
Anh nghiến răng, gầm lên với cô: “Miệng đau, vừa hay khỏi phải đi ăn’.
Anh nhấc bánh lên, đi về phòng.
Tang Du tinh mắt nhanh tay, chặn ngay trước cửa phòng anh, nói: “Thẩm Tiên Phi, anh là đàn ông sao nói lời mà không giữ lời?’.
“Sao tôi nói lời mà không giữ lời? Chẳng phải miệng cô bị đau à? Đau thì ăn cái gì?”
“Ai nói miệng đau thì không ăn được? Chẳng lẽ vì đau mà em phải để mình đói chết à? Vô lý thế. Không muốn khao thì nói thẳng ra đi, đừng viện cớ, dù sao cũng đâu phải lần đầu anh nói lời mà không giữ lời.”
Nghiến răng, Tang Du nắm chặt tay, thề với lòng rằng nếu hôm nay chim ngố không khao cô ăn để xả nỗi ấm ức trong lòng, cô sẽ mời anh ăn bữa tiệc “nắm đấm” thịnh soạn.
Im lặng hồi lâu, Thẩm Tiên Phi mới hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
Đang chà xát lòng bàn tay, nghe câu nói đó, trong tích tắc, gương mặt Tang Du thoáng hiện một nụ cười ranh mãnh: “Anh không ăn được gì?”
“Tôi không ăn cay.”
Đúng là thật thà
Tang Du nghĩ ngợi rồi nói: “Ừm, bạn trung học của em giới thiệu một quán cá dưa chua tên là không Quên Được trên đường BW, nghe nói khẩu vị rất ổn, vừa hay em cũng đang định ăn món đó”.
Khóe môi giật giật, Thẩm Tiên Phi nghiến răng: “Được, vậy thì đi”
Đặt bánh kem vào trong tủ lạnh, anh bỏ ra ngoài trước.
Hai tay Tang Du đút vào túi quần theo sau, ngân nga một giai điệu khó hiểu, thầm nhủ: Hay lắm, tối nay phải làm cho hả giận mới được.