Cũng may trong bốn học sinh ấy có hai em năm sau thi lên cấp ba, cần ôn luyện số học, có hai em năm sau thi đại học cần dạy thêm tiếng Anh. Phụ huynh các em đều khá dễ tính, sau khi bàn bạc, họ đã để bốn học sinh cùng đến chỗ anh để học thêm, sáng hai – tư – sáu dạy số học, sáng ba – năm – bảy dạy tiếng Anh, chủ nhật nghỉ.
Hôm ấy vừa khéo là ngày đầu tiên dạy thêm tiếng Anh cho hai học sinh thi đại học, hai cô bé trung học suốt ngày chỉ đặt tâm trí vào Thẩm Tiên Phi, anh nói những gì, căn bản hai cô không nghe vào nổi.
Thẩm Tiên Phi hỏi họ vấn đề gì, họ đều không trả lời được, khiến anh muốn nổi điên lên nhưng cố kìm nén. Đó cũng là nguyên nhân mà xưa nay Thẩm Tiên Phi không nhận dạy nữ sinh trung học, chỉ nhận nam sinh là thế.
“Sống chung”, được ba ngày, Tang Du suốt ngày rảnh rỗi, ngoài việc chơi game trong phòng thì đi qua đi lại ngoài phòng khách. Lúc này cô đang ôm nửa trái dưa hấu ngồi trên sofa trong phòng khách ăn ngon lành, đôi mắt không ngừng đảo qua lại giữa Thẩm Tiên Phi và hai cô bé kia.
Đối với hành vi của hai cô bé, Tang Du luôn theo dõi sát sao, nắm bắt được vẻ mặt sắp lên cơn điên của Thẩm Tiên Phi, cô đặt nửa trái dưa xuống, chạy vào phòng vệ sinh làm gì đó với phần dưới của bồn rửa mặt, sau đó thò đầu ra nói với Thẩm Tiên Phi: “Anh ơi, ống nước dưới bồn rửa mặt trong này bị tắc rồi”
Nghe Tang Du gọi mình là “anh ơi”, ban đầu Thẩm Tiên Phi tỏ ra kinh ngạc, sau lại thấy ngờ vực. Không biết cô lại đang làm trò quỷ gì, nếu là lúc khác mà cô phiền phức như vậy, chắc chắn anh sẽ không nể mặt cô, nhưng bây giờ anh như vớ được vàng, vội vàng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Trong lúc Thẩm Tiên Phi đang cố gắng thông đường ống, thì Tang Du lại khoanh hai tay ngồi xuống trước mặt hai cô bé học sinh, cầm quyển đề thi lên, hờ hững liếc một cái, mười câu trắc nghiệm hết tám câu đã sai bét.
Cô ngoắc ngoắc ngón tay với hai cô bé, hai cô ngờ vực chồm sát, cô hỏi: “Có phải thầy Thẩm dạy không hay?”.
Hai cô bé lắc đầu.
“Các em có biết chị là gì của thầy ấy không?”
“Em gái.” Hai cô bé đang thầm than thở trong lòng, may mà cô ta là em gái của thầy Thẩm.
“Chính xác”, Tang Du gật đầu, “Mọi người đều như thế cả, chị biết các em có tâm sự gì, các em nghĩ gì chị đều biết hết. Anh chị rất đẹp trai đúng không? Thích anh chị phải không?”
Hai cô bé gật đầu.
“Ta thương lượng thế này nhé, nếu các em làm xong đề thi này, nếu có thể đạt trên bảy mươi điểm thì chị sẽ nói cho các em biết những chuyện liên quan đến ông anh chị, bao gồm số đo ba vòng, chiều cao này, cân nặng này, sở thích này, tướng ngủ này … đều được. Chị làm thế là vì tốt cho anh chị, thấy anh trai đau lòng vì thành tích của hai em, chị rất thương! Đương nhiên chị lén tiết lộ những điều này rất nguy hiểm, thế nên phải có điều kiện, thi tốt thì mới có tin, thì không tốt thì không có gì hết. Ngoài ra, chị không nhận hối lộ đâu.”
Trước sự cám dỗ trần trụi như thế, đôi mắt hai cô bé híp lại thành một đường chỉ, vội vàng gật đầu. họ quay lại nhìn về phía phòng vệ sinh, chắc là định ngắm Thẩm Tiên Phi thêm chút nữa.
Tang Du gõ bàn: “Đừng nhìn ngó lùng tung nữa, mau làm bài đi”.
Có động lực mới có nghị lực.
Để biết được chuyện về Thẩm Tiên Phi, hai cô bé cắm cúi miệt mài làm đề thi.
Thẩm Tiên Phi móc ra một đống giấy cứng từ trong ống nước, thô bạo nói với Tang Du: “Tang Du, sao cô lại nhét cái đống này vào đường ống? Lần sau chú ý, cô muốn rửa gì đó thì ra ban công, đừng có để rơi giấy vào nữa.”
Rửa sạch tay rồi ra khỏi phòng vệ sinh, anh thấy Tang Du đang ôm dưa hấu ngồi chỗ mình lúc nãy, nhìn hai cô bé chằm chằm. Theo phản xạ, anh muốn hỏi là có phải cô đã làm gì hai cô bé ấy không, kết quả là nhìn thấy hai cô bé ngoan ngoãn làm đề trắc nghiệm, còn cô nghiễm nhiên trở thành giám thị, cảnh tượng hài hòa ấy khiến anh vô cùng bàng hoàng, sửng sốt.
Miệng ngậm dưa hấu, Tang Du nói với một cô bé: “Câu đơn giản thế này mà có gì phải nghỉ ngợi, không biết làm thì cứ chọn C đi”.
Cô bé bên cạnh ngẩng lên hỏi vặn lại: “Lúc nãy em không biết làm, chị cũng bảo chọn C, tại sao không phải A, không phải B, cũng không phải D, mà cứ là chọn C chứ?”
Lại xúc một miếng dưa cho vào miệng, Tang Du lúng búng: “Ồ, năm ngoái lúc chị thi, còn một tháng, chị đã làm hết tất cả đề thi của năm trước trong vòng một tuần, sau đó liệt kê hết những câu không làm được ra, đối chiếu với nhau, tỷ lệ chọn C chiếm trên 70%, nên nếu gặp câu nào không biết làm thì chị chọn C”
“Thế cũng được á?”, hai cô bé cùng kêu lên.
“Tại sao không được?”, Tang Du gặm dưa hấu
Không kìm nỗi nữa, Thẩm Tiên Phi sa sầm mặt bước đền, nghiêm khắc nói với hai cô bé: “Đừng nghe chị ấy nói linh tinh. Nếu ai khôn lõi cũng thành công thì những người chuyên tâm học hành mãi mãi cũng không lên nổi đại học.”
Tang Du ôm quả dưa hấu ngoan ngoãn nhích sang sofa, bĩu môi nói: “Không tin thì thôi. Đó là tuyệt chiêu lúc em thi đại học, bây giờ chia sẽ miễn phí mà có người không biết hưởng thụ. Hừ!”
Thời gian trôi qua từng giây, từng phút một, hai cô bé cuối cùng cũng làm xong.
Khi đối chiếu với đáp án, bỗng dưng hai cô nàng hứng chí hét lên: “Đáp án đúng là C thật. Thầy ơi, em gái thầy thần kỳ thật!”
Khóe môi giật giật liên tục, Thẩm Tiên Phi chau mày nhìn Tang Du cuộn mình trong sofa, đang bê quả dưa lên, nhìn từ hướng anh, cả gương mặt cô đều bị vỏ dưa che khuất. Tư thế buồn cười đó khiến hàng lông mày anh giãn ra, thậm chí còn muốn cười nữa, thì ra lúc cô thi đại học cũng làm bậy bạ như thế.
“Chị đã nói chọn C mà cứ không tin. Ôi, no quá. Dưa “thái giám” lúc ăn thật tiện, không cần nhả hạt.” Tang Du hài lòng ợ một cái rồi bỏ vỏ dưa xuống, thẻ lưỡi liếm nước dưa còn đọng trên mép, thuận tay rút một tờ giấy trong hộp khăn giấy bên cạnh ra lau miệng, bỗng dưng cảm thấy thiếu tự nhiên như có ai đó đang nhìn mình, cô ngước lên nhìn thấy ngay đôi mắt nửa cười nửa không của Thẩm Tiên Phi.
Bị Tang Du nhìn thế, cảm giác ấy như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, mặt Thẩm Tiên Phi hơi nóng lên, anh vội vàng quay đi nhìn hai cô bé kia, nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn đập thình thịch không ngừng, trong đầu chỉ nghỉ đến dáng vẻ lè lưỡi liếm môi của cô …
Nhướn mày lên, Tang Du nhìn Thẩm Tiên Phi đang cuối gằm mặt, tự dưng thấy nhột trong lòng, lúc nãy có phải là chim ngố đang nhìn cô cười? Muốn cười thì cứ cười đi, tại sao còn cười trộm, lẽ nào mặt cô có dính gì?
Nghĩ đến hình tượng xấu xí của mình có khả năng bị chim ngố nhìn thấy, cô lập tức nhảy xuống sofa, chạy vào phòng vệ sinh, soi gương một lúc lâu, chỉ thiếu nước đếm từng sợi lông mày, cũng không phát hiện ra có gì không ổn.
Cuối cùng cô đúc kết, chim ngố sẽ không cười với cô, lúc nãy nếu không phải mắt cô hoa thì chắc là mặt anh đang bị co giật.
Tiễn hai cô bé học sinh về rồi, Thẩm Tiên Phi vừa đóng cửa thì chuông cửa đã reo vang.
Có phần ngờ vực, anh mở cửa, nhìn thấy một phụ nữ trung niên độ hơn năm mươi tuổi đang đứng bên ngoài, tay xách rất nhiều túi.
Người phụ nữ đó thấy Thẩm Tiên Phi thì tỏ r sửng sốt, ngẩn ngơ một lúc rồi hỏi: “Tôi ….muốn tìm tiều thư nhà tôi…”.
“Ai tìm em thế?”, Tang Du vội vã phóng ra khỏi phòng vệ sinh, mới thấy má Ngô cô đã reo lên mừng rỡ: “Ôi trời, má Ngô, má đến đúng lúc quá. Tốt quá, má không mang quần áo đến thì ngày mai con hết đồ mặc rồi”.
Nhận mấy túi xách từ tay má Ngô, cô quay sang thấy Thẩm Tiên Phi sầm mặt bỏ đi, tim như nhảy dựng lên, mới ngày thứ ba mà hình như cô đã phạm vào điều thứ ba và thứ tư trong giấy cam kết rồi.
“Tiểu thư, sao cô ở chung với con trai? Nếu để Tang tiên sinh và Tang phu nhân biết thì chết”, má Ngô lo lắng nói.
“Má Ngô, má hiểu lầm rồi, không có đâu, bọn con chỉ thuê chung. Bây giờ đang thịnh hành thuê nhà chung, chỉ là cùng một mái nhà, không xảy ra chuyện gì đâu”, Tang Du giải thích với vẻ thoải mái.
“Thuê chung? Nhưng … người ta dù sao cũng là con trai, tiểu thư thế này sẽ thiệt thòi…”
“Thiệt thòi?” Đối với Thẩm Tiên Phi, cô rất muốn thiệt thòi một lần, nhưng đúng là ảo tưởng, “Từ nhỏ đến lớn có tên nào dám làm gì con đâu, trừ phi hắn muốn chết”.
“Cũng đúng”, má Ngô gật gù, “Nhưng môi trường ở đây không tốt, tại sao tiểu thư lại không ở nhà? Ăn uống lại không ngon…”
“Về nhà? Đó mà là nhà sao? Đàn ông thì không bao giờ về nhà, đàn bà thì suốt ngày chơi mạt chược, mỗi ngày chỉ có mình con đối diện với ba tầng lầu trống trải. Đèn chùm pha lê trong phòng khách má có biết bao nhiêu hạt không? Tổng cộng là một ngàn tám trăm tám mươi hạt. Một ngàn tám trăm tám mươi hạt đó, ít nhất con đã đếm không dưới một trăm lần rồi! ”, nhắc đến ngôi nhà không chút hơi ấm của mình, giọng cô bất giác cao vút lên, “Con thích đi học, vì ít nhất mỗi ngày cũng có người nói chuyện với con. Ở đây phòng tuy nhỏ, ít nhất cũng không khiến con thấy trống trải. Tim con đã rất trống vắng rồi, con không muốn môi trường xung quanh con cũng trống vắng như thế”
Má Ngô sững sờ nhìn tiểu thư từ nhỏ đã lớn lên bên bà, thì ra cô ấy không phải vô tri, vô giác, mà luôn chôn giấu trong lòng, không nói ra mà thôi.
“Chuyện con ở ngoài, bố mẹ con biết rồi, hôm đó con cũng có nói với họ, mùa hè này con muốn cảm nhận cuộc sống độc lập, họ không có ý kiến gì. Má về rồi đừng nói cho họ là con thuê chung với nam sinh là được.”
“Ừ, nếu tiểu thư cần gì thì cứ gọi điện cho má nhé”.
“Dạ, má về đi.”
Nhấc mấy túi quần áo lên, đóng cửa lại, Tang Du nhìn thấy Thẩm Tiên Phi khoanh tay đứng ở cửa phòng, một áp lực vô hình bao bọc lấycô, không khí trong phòng khiến người ta nghẹt thở.
Tang Du thầm kêu trong lòng: Chuyện không hay rồi.
Đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì chuông cửa lại reo vang, cô đang xách túi định đặt xuống để ra mở cửa, ai ngờ bị Thẩm Tiên Phi nhanh chân làm trước.
Lần này ngoài cửa là một phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi.
Thẩm Tiên Phi lạnh lùng nhìn Tang Du, chỉ thấy cô đứng quay lưng, không dám xoay người lại.
Người phụ nữ đó thấy Tang Du thì cười: “Tang tiểu thư, cô có đây à, tôi tuởng đi nhầm nhà chứ. Hôm nay tôi đến sớm một chút, muốn dọn dẹp sớm rồi về nhà sớm”.
“Chuyện đó, hôm nay không cần dọn dẹp nữa, dí có việc thì cứ về trước đi, hôm khác liên lạc.” Tang Du vội quay người, chen đến trước mặt Thẩm Tiên Phi rồi đóng cửa lại.
Xoay lại, cô thấy ngay Thẩm Tiên Phi đang nhìn mình bằng vẻ mặt không chút biểu cảm.
Im lặng một lúc, thấy anh không nói gì, cô xách túi quần áo lên, định vào phòng thì giọng anh lạnh lùng vang lên: “Quần áo cô bảo người giặt sạch mang đến, vệ sinh cũng nhờ người đến dọn, lát nữa có phải sẽ có người mang thức ăn đến không?”.
Cổ họng hơi động đậy, cô quay lưng với Thẩm Tiên Phi, khó nhọc lên tiếng: “Theo quy định, ngày mai em sẽ dọn đi, hôm nay em muốn ở một đêm cuối cùng”.
Cô xách quần áo định vào phòng.
Trong khoảnh khắc khép cửa lại, cô nghe thấy tiếng Thẩm Tiên Phi nói: “Nếu muốn thử cuộc sống tự lập thì việc đầu tiên là phải học cách giặt quần áo, nấu ăn và dọn dẹp vệ sinh. Tôi không muốn nhìn thấy có người đến đưa quần áo hoặc dọn vệ sinh nữa.”
Không tin vào những gì mình vừa nghe thấy nữa, anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và má Ngô rồi sao?
Cô vội vàng mở cửa, thấy anh vẫn đứng ở chỗ cũ, đang nhìn mình không chớp mắt. Cô xúc động hỏi: “Ý anh là em không cần dọn đi nữa?”
Liếc Tang Du một cái rồi quay đi chỗ khác, Thẩm Tiên Phi lẳng lặng bỏ về phòng.
Nhìn cánh cửa phòng anh khép lại, Tang Du không cam tâm, hỏi tiếp: “Vậy em có thể xin hút thuốc không?”
“Cô cứ thử xem”, giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Tiên Phi vọng ra.