Không Thể Quên Em

Chương 20

Trước Sau

break
Bà Ngô Ngọc Phương bê canh đã hâm nóng lại lên bàn, nói với Tang Du: “Ngực cứng mới tốt, nếu ngực mềm thì lúc sờ sẽ chẳng thích đâu”.

Vừa đưa cơm vào miệng, suýt nữa bị lời mẹ nói làm cho mắc nghẹn, Thẩm Tiên Phi ngước lên than thở: “Mẹ, con xin mẹ, chưa hiểu rõ tình hình thì đừng phát ngôn lung tung. Ngày mai con sẽ về trường”.

“Đừng nói với mẹ, mẹ không tiễn con đâu”, bà Ngô Ngọc Phương tuy nói với con trai nhưng đôi mắt lại nhìn Tang Du: “Hai đứa từ từ ăn, mẹ đi giặt quần áo”.

Nhìn bà Thẩm bê chậu quần áo ra ngoài, đến khi đèn điện ngoài bể nước sáng lên, Tang Du mới thu ánh nhìn về, quay lại thì thấy Thẩm Tiên Phi đang trừng mắt nhìn cô.

Cô lườm anh một cái, bĩu môi rồi nhìn xung quanh.

Lúc đầu vào nhà, cô cảm thấy kỳ quặc, ngoài khung ảnh đen trắng một người đàn ông trung niên treo trên tường ra, bà Thẩm cùng Thẩm Tiên Phi có đeo băng tang, còn lại thì không thể nhận ra đây là một gia đình vừa có tang.

Nhà Thẩm Tiên Phi rất nhỏ, có hình vuông, căn cứ theo mắt nhìn thì cả ngôi nhà chắc không vượt quá hai mươi mét vuông. Lúc vừa vào cửa thì có một cầu thang gỗ thâm thấp dẫn lên gác nhỏ lầu hai. Trong nhà chỉ có một bộ sofa cũ kỹ, đối diện là một cái tủ, trên tủ đặt một ti vi 21 inch đời cũ, sau đó là một chiếc bàn và hai cái ghế vừa tầm mà cô đang ngồi, dưới cửa sổ là một cái bếp lò đơn giản. Cả ngôi nhà tuy nhỏ nhưng rất ngăn nắp, sạch sẽ.

Không nhìn thấy giường, Tang Du nghĩ chắc trên gác có đặt một chiếc giường chăng.

Tang Du liếc nhìn lên trên, một bức màn đã chắn ngang tầm mắt, nên cũng không nhìn nữa, quay lại thì thấy ngay ánh mắt không lấy gì làm thân thiện lắm của Thẩm Tiên Phi. Cô nhướn mày, bê bát cơm trước mặt lên.

Trên bàn không có thịt cá gì nhiều, chỉ có một món canh, trứng chiên, thịt xào xắt sợi, ớt xanh xào thịt và cả canh cà chua trứng. Rõ ràng món ớt xanh xào thịt được làm thêm sau này.

Không phải Ngô Ngọc Phương suy đoán quá tài, bấm đốt ngón tay cũng biết nhất định con trai sẽ đưa cô bé đó quay lại, mà là bà đã biết từ lâu rằng chuyến xe về thành phố đã xuất phát sớm hơn nửa tiếng. Thế nên, lại thêm một cơn mưa to rất trùng hợp, cái gọi là “thiên thời, địa lợi”, làm sao có thể thiếu “nhân hòa’, là bà chứ.

Những món ăn già đình rất bình thường, nhưng Tang Du sống đã gần mười chín năm rồi cũng chưa được ăn những món nào ngon đến thế.

Dưới ánh nhìn trừng trừng của Thẩm Tiên Phi, phớt lờ sự kháng nghị thầm lặng của anh, đũa của Tang Du như dính chặt vào ba món mặn và món canh, không gỡ ra nổi.

Sa sầm mặt, Thẩm Tiên Phi đành đứng lên đến bên nồi cơm điện xới thêm một bát nữa.

Khi anh về lại bàn thì trong đĩa chỉ còn lại vài cọng hẹ và ớt xanh, chẳng thấy miếng thịt nào, canh cũng chỉ còn hai, ba miếng cà chua.

Chỉ trong thời gian xới một bát cơm mà thức ăn đã bị Tang Du càn quét hơn một nữ.

Bàn tay cầm đũa của anh nổi đầy gân xanh.

“A, no quá. Lâu lắm rồi mới ăn một bữa ngon thế này, tài nấu ăn của mẹ anh đúng là siêu đẳng. Anh nhìn mình kìa, bát thứ ba rồi đó”, ăn no rồi, thỏa mãn rồi, Tang Du hài lòng ợ một cái, vừa xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, vừa nói với Thẩm Tiên Phi.

Khi cô ngước mắt lên nhìn thì thấy Thẩm Tiên Phi bê bát cơm, vẻ mặt u ám trừng trừng nhìn cô. Cô cau mày vẻ thắc mắc, nghi ngại: “Tại sao lại nhìn em, em nói sai gì à?”.

Đối diện với vẻ rất vô tội của Tang Du, Thẩm Tiên Phi nghiến răng, gạt hết thức ăn thừa còn lại trong đĩa vào bát, hùng hổ ăn hết.

“Có phải là thiên tai gì đâu, anh có cần ăn thế không?”, Tang Du chăm chú nhìn Thẩm Tiên Phi.

“Khụ khụ khụ …” Thẩm Tiên Phi thường ngày ăn cơm rất tao nhã nhưng từ sau khi gặp Tang Du, chỉ cần lúc đang ăn mà thấy cô hoặc nhớ đến cô, thì chắc chắn sẽ bất cẩn mà bị nghẹn. Anh cố thở bình thường lại, gầm lên với Tang Du: “Cô có thể ngậm miệng lại không? Khụ khụ khụ …”.

Lúc đó, bà Ngô Ngọc Phương phơi xong quần áo và vào nhà, thấy con trai ăn cơm mà cũng bị sặc, còn nổi cáu với con gái nhà người ta thì nói: “Ôi trời, nhóc con lớn tướng rồi, ăn cơm vội thế làm gì, có ai giành giật đâu”.

Bữa ăn này, dù thế nào đi nữa thì Thẩm Tiên Phi cũng không thể ăn nổi nữa, anh đặt bát xuống, thu gom hết tất cả bát dĩa trên bàn lại.

Tang Du thấy thế, nói ngay: “Để em rửa cho”.

“Cô tránh xa tôi ra”, Thẩm Tiên Phi cáu.

“Cái thằng này, con hung dữ thế làm gì? Coi chừng sau này không cưới được vợ cho xem”, bà Ngô Ngọc Phương bước lên cầu thang để lên gác.

Thẩm Tiên Phi bê bát đũa ra ngoài.

Tang Du thấy ăn miễn phí một bữa cơm nhà người ta thì ít nhất cũng phải làm việc gì đó, thế là cũng theo ra ngoài.

“Để em rửa cho.” Cô chen vào cạnh Thẩm Tiên Phi, nằng nặc đòi giúp anh rửa bát, đôi móng vuốt sói túm lấy tay phải đang cầm giẻ rửa bát của anh.

Thẩm Tiên Phi chưa ăn no, tâm trạng rất xấu, thấy Tang Du đòi rửa bát thì hừ lạnh lùng một tiếng. Anh chưa từng thấy cô gái nào ăn nhiều như cô, hệt như heo ăn vậy, ăn nhiều vậy thì mài mòn tí sức lực làm việc cũng tốt. Anh nghĩ thế nên đưa giẻ rửa bát cho cô, còn mình thì đi vào nhà.

Ngồi trên sofa, Thẩm Tiên Phi xem tivi nhưng trên đó chiếu gì, anh cũng không quan tâm, chỉ biết là có một cô gái mặc trang phục đời Thanh đang nhảy nhót trên đó, tâm trí không biết đang bay đến tận đẩu đâu.

Đột nhiên, “xoảng” một tiếng.

Anh bật dậy, mới ra đến cửa đã nghe liên tiếp hai tiếng nữa. Bước ra ngoài, nhờ ánh sáng ngoài kia, anh thấy trên mặt đất gần bể nước đầy mảnh bát vỡ trắng xóa.

“Tóm lại là cô rửa bát hay đập bát hả?”, anh lao đến, giật miếng giẻ trên tay Tang Du, “Không cần cô rửa nữa, vào nhà đi”.

Nhìn đám bọt xà bông trong chậu, không nhịn được, trán anh lại nổi gân xanh. Cô nàng chết tiệt, rốt cuộc đã bỏ bao nhiêu nước rửa bát vào vậy, cả chậu nước ngoài bọt xà phòng ra thì chẳng nhìn thấy gì hết.

Tang Du vẩy bọt xà phòng trên tay, gương mặt tỏ ra vô tội: “À, ừ, tay trơn quá, vừa không để ý một cái là nói bay đi luôn”.

Tổng cộng ba cái đĩa, hai bát ăn cơm, một bát canh thì bị cô đập vỡ chỉ còn lại hai đĩa, một bát ăn cơm.

Sau khi gặp phải Tang Du, Thẩm Tiên Phi cảm thấy vận xấu luôn theo đuổi, không, mà ác quỷ ám người. Anh vội vàng rửa xong hai cái đĩa và cái bát đó rồi nhanh nhẹn thu dọn đống đổ nát trên đất, vào nhà.

Tang Du theo vào, thấy anh đằng đằng sát khí ngồi trên sofa thì đành đứng ở cửa.

“Ủa, lại cãi nhau à?”, bà Ngô Ngọc Phương đi xuống, tay cầm một bộ quần áo, đưa cho Tang Du: “Quần áo cũ, tối nay cháu dùng tạm vậy”.

Tang Du ngẩn ngơ nhận lấy, đầu óc quay cuồng, một nơi chật chội thế này, phải tắm rửa thay quần áo ở đâu đây.

Bà Ngô Ngọc Phương bước đến, nói với con trai: “Đừng xem nữa, Hoàn Châu Cách Cách có gì hay ho đâu, năm nào cũng chiếu, tháng nào cũng phát, con không chán thì mẹ cũng phát ốm lên đây. Đứng dậy mau, dẫn cô bé đi tắm đi.”

“Á, anh ấy dẫn cháu đi tắm?!” Tang Du ôm chặt quần áo, nghi ngại nhìn bà Ngô Ngọc Phương, sao lại có bà mẹ cởi mở đến thế, lại còn ra lệnh cho con trai đi tắm hồ uyên ương với con gái nữa chứ.

“Gần đây thôi, đối diện kia kìa”, bà Ngô Ngọc Phương cười, chỉ gian nhà ở phía chếch bên kia.

Tang Du quay đầu, thấy gian nhà tối om om thì bất giác nuốt nước bọt, chẳng lẽ đúng là trời tối dễ làm việc? Cô thích Chim Ngố thật, nhưng cô muốn yêu đương đàng hoàng với anh, sau đó tình yêu hai người tiến triển theo trình tự, chứ không phải một bước là “xong việc”.

Thẩm Tiên Phi đứng dậy, liếc nhìn Tang Du rồi ra ngoài.

Tang Du do dự nhích một bước.

Bà Ngô Ngọc Phương cười nói: “Nước nóng gì đó thì cháu bảo A Phi làm cho. Mau đi tắm đi, tắm rửa xong rồi về nghỉ ngơi”.

Mỗi câu bà nói đều giống những quả bom đang nổ “đùng đùng” ngay trước mặt Tang Du.

Đến gian nhà chếch phía đối diện, Tang Du mới hiểu, thì ra đây là gian nhà tắm công cộng giản dị, tức là nơi tắm rửa chung của mọi người trong khu nhà. Mùa hè, người đến tắm khá đông, nơi đây trở thành nơi tắm rửa chuyên dụng của phụ nữ, đàn ông đều đến bể nước để giải quyết, giống như Thẩm Tiên Phi lúc chiều.

Còn sở dĩ Thẩm Tiên Phi “dẫn” đi tắm, là vì cửa đã bị hỏng, vẫn chưa sửa lại, Thẩm Tiên Phi chỉ đứng bên ngoài để tránh kẻ khác không biết mà xông vào.

Đó là lần tắm rửa buồn phiền nhất trong gần mười chín năm cuộc đời của Tang Du. Không có bồn tắm cũng chẳng có vòi hoa sen, chỉ có thùng nước nóng và một chậu rửa, không có dầu tắm, càng không thể tắm cho tung bọt xà phòng lên được, chỉ có xà bông, tắm mệt rồi thì chỉ còn nước quỳ xuống, không thể nằm, cũng chẳng thể ngồi,còn phải dè chừng sự tấn công bất ngờ của muỗi.

Cô lại thầm gào thét trong lòng, mình nên kiên trì đòi lão Ngô tìm xe đưa mình về mới phải…

“Rốt cuộc cô còn muốn tắm bao lâu?” Bên ngoài Thẩm Tiên Phi đã đứng ít nhất nữa tiếng đồng hồ, cứ mười phút anh lại gọi một lần, người bên trong mệt mỏi đáp lại.

“… Ra đây.” Tang Du mặc bộ váy liền áo màu hồng mà bà Ngô Ngọc Phương đưa, đứng ở cửa, tuy hơi cũ nhưng rất vừa người Tang Du.

Cuối cùng cô cũng tắm xong, mông còn bị muỗi đốt cho mấy cái xưng vù, nếu không ra nữa thì cô suy sụp mất thôi.

Thẩm Tiên Phi bước vào dọn dẹp sạch sẽ, xách thùng nước rồi quay về nhà.

Tang Du ngồi trên sofa, mắt nhìn ti vi nhưng trong đầu lại nghĩ đến một cái đĩa, hai cái bát mà mình đập vỡ lúc nãy, ngày mai về lại thành phố, nhất định cô sẽ mua một bộ nhờ người ta đưa đến mới được.

Đột nhiên, một bóng người cao lớn chắn trước mặt cô, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Tiên Phi thì nhỏ giọng hỏi: “Sao, em làm vướng bận anh à?”.

Căn nhà này nhỏ như vậy, ngoài sofa ra còn có ghế, cho dù anh muốn ngồi sofa thì cô ngồi đầu bên kia của sofa là được. Vị trí cạnh hai người cô cũng đâu chiếm dụng.

Thẩm Tiên Phi nói ngắn gọn: “Cô ngồi trên giường tôi, làm sao tôi ngủ?”

Tang Du kinh ngạc nhìn sofa mình đang ngồi, chật như vậy làm sao là giường của anh được. Vội vã đứng dậy, cô thấy Thẩm Tiên Phi khẽ đẩy mặt trên của sofa ra, lập tức biến thành một chiếc giường đôi nho nhỏ.

Cô chỉ chiếc giường, hỏi: “Tối nay em ngủ với anh trên chiếc giường này?”

Giường sofa cứng như vậy làm sao ngủ được, còn nhỏ nữa, trong nhà, giường của mình cô đã gấp hai lần cái giường sofa này rồi.

Thẩm Tiên Phi lườm cô, lạnh lùng nhếch môi như đang cười giễu, sau đó nằm lên giường, xoay lưng lại.

Ngô Ngọc Phương thò đầu ra khỏi căn gác nhỏ, cười bảo: “Tiểu Du, cháu lên đây ngủ với dì”.

Gương mặt Tang Du đỏ hồng, chẳng trách lúc nãy Thẩm Tiên Phi nhìn cô như vậy, đúng là mất mặt quá.

Sáng hôm sau chưa tới năm giờ, Tang Du đã bị lôi ra khỏi giường.

Vì Thẩm Tiên Phi nói muốn đi cho kịp chuyến xe về thành phố N lúc sáu giờ.

Tối qua ngủ trên chiếc giường ở căn gác nhỏ, tấm phản cứng ngắc khiến cả đêm Tang Du ngủ không ngon nổi, chuyên này làm Tang Du nhớ đến đêm đầu ngủ ở trường cũng lăn lộn thế này, hôm sau liền nhờ người đặt chiếc giường thoải mái hơn căn cứ theo kích thước giường ở ký túc.

Gắng gượng đến ba bốn giờ sang, nàng công chúa hạt đậu trong truyền thuyết là cô, thực sự buồn ngủ đến độ không gượng nổi nữa nên mới chợp mắt được một tí.

Thẩm Tiên Phi đứng dưới gọi mãi, không thấy cô dậy mà chỉ thấy hai cái gối liên tiếp bay xuống.

Sa sầm mặt, anh quyết định lên trên gọi cô dậy.

Tang Du chỉ cần chưa ngủ đủ thì tính tình rất thô lỗ, thường thì sẽ đấm cho người đánh thức cô dậy một trận. Anh lên gọi cô dậy, tất nhiên không thể không hứng vài cú đấm của cô rồi.

Lúc cô bị cưỡng chế xuống dưới, đôi mắt như sụp xuống, lờ mờ nhìn thấy gương mặt anh như thể Bao Công ban phúc vậy.

Khi hai người lại xuất hiện ở con ngõ nhỏ, những người hàng xóm xung quanh đều ngạc nhiên.

“A Phi à, bạn gái cậu hôm qua không về nhà hả?”

“Ôi già nên lẩm cẩm mất rồi, hôm qua lúc hai người đi, tôi quên nói là xe đã chạy sớm hơn giờ đã định.”

“Hai người có vẻ không có tinh thần mấy nhỉ, đêm qua mệt quá nên không ngủ được chăng?”

“A Phi, hình như mặt cậu hơi sưng?”

“…”

Trong tiếng xì xầm bàn tán tò mò, hai người cuối cùng cũng rời khỏi con ngõ nhỏ chật hẹp và hỗn loạn ấy.

Tang Du gọi điện cho lão Ngô, hôm qua Tang Chấn Dương uống nhiều quá nên chưa đi khỏi thành phố A, nôn một trận dữ dội, lão Ngô đành ở lại đó chăm sóc ông nên Tang Du chỉ còn cách chen lên xe với Thẩm Tiên Phi.

Từ lúc Thẩm Tiên Phi bị Tang Du đánh cho đến khi lên xe, anh không hề nói với cô câu nào.

Tang Du vừa lên xe lại tiếp tục hẹn hò với Chu Công (*)

(*) Đây là một điển cổ từ sách Luận Ngữ thiên “Thuật nhi”. Chu Công là chính trị gia lập ra nhà Tây Chu, lập rất nhiều công lao cho nhà Chu, sau hậu thế tôn ông là bậc tiên thánh. Khổng Tử thời Xuân Thu rất tôn sùng Chu Công, từ nhỏ ông đã học lục nghệ, nắm vững điển chương chế độ lưu truyền từ thời Tây Chu, ông mơ ước xác lập được chế độ chính trị như thời ấy bởi cho rằng xã hội thời Tây Chu là xã hội hoàn mỹ cực độ, chính vì thế ông thường nằm mơ thấy Chu Công. Ngày nay điển cố này thường được ùng để biểu đạt lòng kính trọng với các bậc tiên hiền. Còn trong ngôn ngữ mạng các bạn trẻ Trung Quốc hay dùng để chỉ giấc ngủ.

Hai người ngồi cạnh nhau trong chỗ ngồi chật chội, chiếc xe đi ngang qua một hố đất, nảy lên, cơ thể hai người đều chạm vào nhau. Đầu Tang Du rất tự nhiên ngả vào vai Thẩm Tiên Phi, còn Thẩm Tiên Phi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc nào cũng đẩy đầu cô ra một cách không hề thương xót.

Xe xóc như thế,lần nào đầu cô cũng ngả vào vai Thẩm Tiên Phi, lần nào cũng bị anh đẩy ra, cuối cùng Tang Du không kìm nổi nữa: “Tay anh bị chuột rút à? Cứ đẩy đầu em ra mãi vậy? Dựa một chút có chết không? Anh còn dám đẩy đầu em ra lần nữa xem, em sẽ cho nửa mặt bên phải của anh hệt như nửa mặt bên trái!”.

Trừng mắt một cái, cô ngang ngược dựa cả người vào Thẩm Tiên Phi, tiếp tục ngủ say.

Dù sắc mặt Thẩm Tiên Phi đang sa sầm, sát khí nặng đến mấy, để không làm trò cười cho mọi người trên xe được anh đành nín nhịn.

Và cứ thế, Tang Du đã dựa vào Thẩm Tiên Phi thành công, ngủ một mạch cho tới khi đến bến xe thành phố N.

Xuống khỏi xe, Tang Du vặn người một cách thỏa mãn, còn Thẩm Tiên Phi một mình lên xe bus, cô đuổi theo, nhưng chiếc xe lăn bánh mất rồi. Bất lực, cô đành gọi taxi về trường trước.

Về đến ký túc xá, Tang Du không hề nhắc một chữ về chuyện gia đình Thẩm Tiên Phi, cũng không đi tìm anh như trước kia mà bắt tay vào làm một chuyện khác khá là quan trọng.

Đập vỡ bát nhà Thẩm Tiên Phi, chiều hôm đó Tang Du phái người mang đến đó hai bộ, còn dặn dò nếu bà Thẩm từ chối nhận thì người đó không cần quay về thành phố N nữa.

Chuyện tối đó ở Phố Tây, như thể giữa hai người chưa bao giờ xảy ra vậy.
break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc