Vì lăn quá mạnh và nhanh nên dạ dày Tang Du như nghiên song đổ bể. Cô đâu khổ ôm lấy đầu rồi đột ngột vùng vẫy thoát ra, bò dậy, chạy đến ven đường, dựa vào cột điện mà nôn ọe.
Thấy bộ dạng Tang Du như vậy, cơn giận dữ của Thẩm Tiên Phi dần bị dập tắt, anh thở dài rồi quay về xe, lấy chi nước khoáng và hộp khăn giấy. Đến cạnh cô, thấy cô nôn đến khổ sở, anh cũng xót xa, không kìm được, anh đưa tay giữ lấy trán cô, mong giảm bớt phần nào sự khó chịu của cô.
Đợi đến khi cô đã nôn ra hết, Thẩm Tiên Phi mới đưa nước khoáng và khăn giấy cho cô.
Đầu óc Tang Du hỗn loạn, chậm chạp đón lấy khăn giấy lau vài cái, mở nắp chai nước khoáng uống một ngụm rồi cứ thế, tựa đầu vào cột điện, cô thẫn thờ ôm lấy chai nước đứng bất động.
“Tang… tổng giám đốc Tang”, Thẩm Tiên Phi vỗ nhẹ vai cô.
“Ưm?”, Tang Du khẽ đáp.
“Cô vẫn ổn chứ?”, Thẩm Tiên Phi lại hỏi.
Lúc ấy Tang Du chậm rãi quay lại, nheo nheo đôi mắt mơ màng nhìn anh đờ đẫn, một lúc sau cô mới thốt ra một câu:”Hóa ra nhà anh … cũng ở đây?”.
Câu nói tuy vô tâm nhưng Thẩm Tiên Phi lại thấy giống như có một chiếc gai sắc nhọn đâm vào tim mình, gương mặt tuấn tú sa sầm hẳn.
Công việc mấy hôm nay rất áp lực, vốn dĩ có một người bạn hẹn anh đến Seven Club uống rượu thư giãn, ai ngờ lại gặp cô và Tăng Tử Ngạo của MK đang ở cạnh nhau trong Seven Club, mà lại còn thân mật mặt kề mặt nữa.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Tiên Phi cũng không biết mình như thế nào nữa, anh muốn lao đến tách hai người ra, nhưng có lẽ lý trí đã khiến anh nén được cơn giận lạ lùng kia, anh lắc ly rượu trong tay, chỉ cảm thấy cay và đắng.
Một nam một nữ ở ban công, chạm ly với nhau, cười đùa vui vẻ không ngớt.
Cô gái kia phải biết mình đang làm gì chứ, khuya rồi không về nhà mà lại ở cùng một người đàn ông đã có vợ, còn thân mật với nhau như thế nữa.
Tuy năm thứ tu anh đã rời trường, rời thành phố N, nhưng anh vẫn nhớ đàn em Tăng Tử Ngạo kém anh một khóa phong lưu nứt tiếng toàn đại học H. Sau khi vào Hoàng Đình, khi gặp hạng mục nào khá lớn thì phía truyền thông quảng cáo đều hợp tác với công ty MK, tiếp xúc tuy không nhiều nhưng những chuyện liên quan đến cậu ta, thỉnh thoảng anh cũng nghe thấy.
Chỉ cần là phụ nữ thì đều thích buôn chuyện, những nhân viên nữ dưới quyền anh không ai nằm ngoài quy luật đó. Một lần tình cờ, anh nghe bọn Cao Thiến bàn tán về chuyện Tăng Tử Ngạo kết hôn nhanh như chớp.
Bực bội châm một điếu thuốc, hiếm khi anh hút thuốc, thậm chí có thể nói là ghét mùi thuốc lá, chỉ khi tâm trạng cực kỳ không vui anh mới một điếu. Điếu này tiếp điếu nọ, trong Sevenm một lúc sau, anh đã hút nửa bao thuốc của người bạn, ngay cả bạn anh cũng phải hỏi hôm nay anh bị sao.
Anh sao vậy, anh sao vậy, sao anh biết được là anh bị sao?
Đến khi nhìn thấy cô và Tăng Tử Ngạo dìu nhau ra khỏi Seven, anh chỉ có suy nghĩ, dập tắt điếu thuốc, xin lỗi bạn một tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo họ.
Lái xe, đi theo chiếc taxi hai người ngồi, đi mãi cho đến đây.
Anh luôn cảnh cáo bản thân, anh chỉ muốn biết mình và Tang Du rốt cuộc là có mối quan hệ gì, quãng thời gian mà cô đã kể có phải thật hay không, hay chỉ là thủ đoạn cô bày ra để đoạt lấy cô hội làm ăn với Hoàng Đình.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tăng Tử Ngạo cúi đầu hôn cô, lồng ngực bỗng nhói đau, thậm chí bàn tay đang ôm vô lăng cũng cong lại đầy vất vả.
Tăng Tử Ngạo đi rồi, mình cô đứng lại đó, lảo đảo, lắc lư, hình như muốn gọi xe.
Nửa đêm nửa hôm, nơi vắng vẻ thến ày, đi đâu gọi được xe?
Ai ngờ cô say đến mức cầm điện thoại cũng không chặt, đánh rơi xuống đất. Trong tích tắt đó, anh nhìn thấy một chiếc xe lao nhanh về phía cô, anh bèn phóng đến bên cô theo trực giác.
Đối diện với Tăng Tử Ngạo, cô có thể cười nói vui vẻ, như cả đời cũng không nói hết, nhưng lúc đối mặt với anh thì lạnh lùng châm biếm, lúc say quá rồi chỉ nói với anh: Thì ra, nhà anh cũng ở đây à?
Một người phụ nữ anh chỉ gặp ba lần, mà lại có thể dễ dàng khiến anh rung động.
“Tôi đưa cô về”. Kìm nén sự phẫn nộ lạ lùng trong lòng, Thẩm Tiên Phi định kéo cô rời khỏi cột điện, nhưng cô lại ôm chặt lấy nó dứt khoát không buông.
Thực sự không còn cách nào khác, Thẩm Tiên Phi đành gượng ép gỡ từng ngón tay cô ra, kéo cô lại, lực cánh tay hơi mạnh một chút nên kéo cả cô vào lòng.
Từ từ ngước đầu lên, nhìn thẳng vào anh, Tang Du cố gắng mở mắt, đến khi nhìn rõ người ấy, ngón tay thon dài của cô giơ lên, khẽ khàng lướt qua gương mặt anh, giọng nghèn nghẹn, cô hỏi:”A Phi, là anh sao?”.
Hơi ấm bàn tay truyền đến, đôi mắt Thẩm Tiên Phi lấp lánh, sự ấm áp ấy đã quét sạch cảm giác bực bội đè nén trong lòng anh, an nắm chặt tay cô, đáp lại rất tự nhiên:”Ừ, anh đây”.
Giây sau đó, bàn tay nhỏ bé ấy rút khỏi tay anh, hai tay Tang Du choàng ôm gáy anh, khóc lóc:”A Phi, tại sao anh lặng lẽ bỏ đi? Rõ ràng lúc quay lại anh nhìn thấy em mà, tại sao còn đi? Tại sao? Anh nói em biết tại sao đi?”.
Nghe những lời chất vấn đó, trái tim Thẩm Tiên Phi bỗng nặng nề, anh xót xa khi nhìn thấy Tang Du như vậy, nhưng anh thật sự không biết cô đang nói gì. Anh ôm chặt cô, cảm giác đó rất quen thuộc như thể bao năm trước đây anh đã từng ôm cô như thế. Suy nghĩ đó khiến anh sững sờ, trước lần đâm phải cô, anh thật sự không quen biết cô, cũng chưa bao giờ nhìn thấy cô, nhưng tại sao lại có cảm giác quen thuộc này.
Năm thứ tư đại học, khó khăn lắm mới giành được suất học bổng của trường Central Saint Martins danh tiếng ở Anh, anh mới rời Trung Quốc đi sang Anh học. Chuyện này trong ấn tượng của anh, mọi người trong khoa đều biết. Nếu theo những gì cô nói trong phòng khám thì không có lý do gì mà cô không biết anh đi du học là để tiếp tục theo đuổi việc học được.
“Tang Du”, Thẩm Tiên Phi gọi tên cô một cách tự nhiên, “Muộn quá rồi, tôi đưa cô về”.
Cơ thể trong vòng tay anh bỗng cứng lại, cô ngẩng lên, khi nhìn ánh mắt anh, cô hoảng loạn đẩy anh ra.
Quay lưng lại, Tang Du vuốt mái tóc rối bời, nói gọn lỏn:”Xin lỗi, tôi uống nhiều quá….”
Thẩm Tiên Phi nhìn cô, im lặng không nói.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, gió đêm thổi qua những gốc long não ven đường, nhưng không thể mang đến chút mát mẻ nào cho đêm mùa hè nóng nực, chỉ nghe thấy những tiếng xào xạc của tàn lá dày đặc.
Dưới ánh sang của ngọn đèn, cơ thể Thẩm Tiên Phi được nhuộm trong ánh sang mờ mờ, tuấn tú và cao ráo.
Tang Du không kìm được liếc nhìn anh, trong tích tắc cô không thể nhúc nhích nổi đôi chân, cứ đứng đó nhìn anh đờ đẫn.
Không khí trong khoảnh khắc trở nên nặng nề.
Đột nhiên, Thẩm Tiên Phi nắm chặt cổ tay mát lạnh của Tang Du, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo hoảng hốt của cô, nói từng câu từng chữ dịu dàng nhưng rất kiên quyết:”Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về”.
Gương mặt bao trùm vẻ bất lực và cả đau thương, Tang Du định vùng ra khỏi bàn tay Thẩm Tiên Phi nhưng anh không hề buôn ra, cô mệt mỏi từ bỏ ý định, khẽ nhếch môi:”Cảm ơn ý tốt của anh, không cần, tự tôi gọi xe về là được”.
“Gọi xe? Cô lấy gì để gọi? bây giờ là hai giờ mười phút sang, hay là cô định cứ thế này đi bộ về nhà?”, cau mày, giọng Thẩm Tiên Phi bỗng trở nên thô lỗ, anh sắp bị người phụ nữ này làm cho tức chết rồi.
Tang Du buồn rầu vỗ cỗ đầu óc nặng trịch của mình, đúng là uống rượu làm bậy, cả di động của Chi Chi cũng bị cô phá hoại rồi. trước mắt giờ chỉ còn hai lựa chọn, một là cô đi bộ đến nơi có người ở, tiếp tục bắt xe, hai là để Thẩm Tiên Phi đưa mình về. So sánh với nhau thì lựa chọn đầu tiên đúng là rất ngu ngốc.
Cô gạt tóc dính trên mặt ra, cắn môi nói với Thẩm Tiên Phi:”Vậy phiền anh rồi”.
Theo địa chỉ Tang Du nói, Thẩm Tiên Phi lái xe thật nhanh đến một tiểu khu thập nuên chin mươi ở phía đông nam thành phố.
Nhìn những ngôi nhà cũ kỹ trước mặt, thỉnh thoảng lại có tiếng chó hoang tru trong đêm, Thẩm Tiên Phi nhíu mày, trong lòng rất ngờ vực.
Có phải Tang Du đã chỉ nhầm đường không, sao cô lại ở nơi này được?
“Tang Du…” Thẩm Tiên Phi quay sang khẽ gọi cô nhưng thấy cô đã dựa lưng vào ghế phụ ngủ thiếp đi, hơi thở đều đặng.
Nhiệt độ trong xe rất thoải mái.
Không gọi cô dậy, Thẩm Tiên Phi ngắm gương mặt say ngủ của cô, mu bàn tay chạm khẽ vào cánh tay lộ ra ngoài áo khoác củ cô, lạnh ngắt!
Không phải là sàm sở, mà là quan tâm.
Không hề do dự, anh xuống xe, lấy tấm thảm mỏng ở ghế ngồi phía sau lên, cẩn thận đắp cho cô.
Màu đỏ nhuộm hồng gương mặt xinh đẹp của Tang Du.
Thẩm Tiên Phi không kìm được ngắm cô thật kỹ, lần đầu lúc đâm phải cô, anh đã biết cô là người phụ nữ xinh đẹp. trong lúc cô say ngủ, cô giống như một đứa bé, làn da đẹp, màu đỏ hồng trên hao gò má giống cánh hoa đang bung nở, hàng mi rất dài, sống mũi thẳng và cả đôi môi đỏ đầy đặn, tươi trẻ căng mọng…
Cảm thấy hoảng lọn, cố gắng che dấu suy nghĩ gian tà của mình, Thẩm Tiên Phi không dàm nhìn nữa mà quay người nhìn ra cửa sổ.
Trong lồng ngực, một trái tim đang đập cuồng loạn.
Anh lại có cảm giác muốn hôn lên đôi môi thơm kia…
Anh nhất định là đã ở cạnh A Mục lâu quá, ngay cả tư tưởng cũng bị anh ta làm ô nhiễm mất rồi.
Qua cửa xe, dưới anh đèn đêm lung linh, Thẩm Tiên Phi nhìn những dãy nhà kiểu cổ cũ kỹ, lại nhìn người đang say ngủ bên cạnh, trong lòng đã quyết định.
Chiếc xe chầm chậm khởi động, lao về một hướng khác
Đỗ xe xong, Thẩm Tiên Phi nhẹ nhàng bế Tang Du lên.
Ngắm cô cuộn người lại trong lòng anh như một con mèo lười, khóe môi anh thấp thoáng nụ cười, anh bế cô, tiến về phía thang máy khu chung cư.
Nhập mật mã rồi vào nhà, Thẩm Tiên Phi mới phát hiện ra đèn phòng khách vẫn còn sáng, đến khi nhìn thấy mẹ ngủ thiếp trên sofa và bị mình làm thức giấc, anh cảm thấy rất có lỗi.
“Mẹ, con đã nói với mẹ nhiều lần rồi, nếu con về muộn thì mẹ đừng đơi cửa mà”, trong giọng nói như có vẻ trách cứ, nhưng phần nhiều là xót xa cho sức khỏe của mẹ.
“Ờ, sofa ở phòng khách còn mềm hơn giường, ngủ thoải mái hơn.” Bà Thẩm, Ngô Ngọc Phương cười phản đối, khi thấy con trai bế một cô gái quay về, có vẻ rất say thì tỏ ra kinh ngạc:”Cô ấy… là ai?”.
Thấy mẹ sững sờ, Thẩm Tiên Phi giải thích:”À, là người phụ trách của bên công ty đối tác, đêm nay gặp nhau, có lẽ cô ấy uống khá nhiều nên chỉ đường không rõ lắm, vì thế con mới đưa cô ấy về đây”.
Chau mày, bà Ngô Ngọc Phương gật đầu, thấy con trai định bế cô gái vào phòng thì e dè hỏi nhỏ:”Con để cô ấy… ngủ trong phòng con?”.
Con trai độc thân đã lâu, ngoài mấy năm trước thì hôm nay là lần đầu bà thấy con đưa phụ nữ về nhà, mà còn đưa về phòng nữa. Bây giờ quan niệm thanh niên khá cởi mở, chuyện đó với đàn ông và phụ nữ cũng là bình thường. Bà Ngô Ngọc Phương nghĩ thế, có phải mình rộng rãi quá không, con trai đưa bạn gái về nhà là chuyện tốt, ít nhất cũng chứng minh là con có “xu hướng tình dục bình thường”, bà có hy vọng bế cháu nội rồi.
Thẩm Tiên Phi vừa gật đầu vừa bế Tang Du vào phòng mình, nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi đắp chăn mỏng lên. Sau đó anh lại vào phòng vệ sinh lấy một cái khăn bóng, ngâm vào nước nóng, vắt khô rồi về lại giường, tỉ mỉ lau mặt cho Tang Du.
Đứng ngoài cửa, bà Ngô Ngọc Phương nhìn hành động chu đáo của con trai thì cười ranh mãnh:”Nhóc con, con chưa hiếu thảo với mẹ đến mức đó. Khai thật đi, cô gái này là ai?”.
Dừng tay, Thẩm Tiên Phi có vẻ ngại ngùng, nói với mẹ đang đứng sau lưng:”Mẹ, không như mẹ nghĩ đâu, cô ấy thực sự là bạn làm ăn với công ty con mà”.
“Ồ… bạn … làm ăn”, bà Ngô Ngọc Phương cố tình kéo dài giọng trêu chọc con trai.
“Haizzz, không nói với mẹ nữa, con đi mua bộ áo ngủ cho cô ấy đây”. Nhìn ánh mắt lấp lánh của mẹ, Thẩm Tiên Phi cuống quít đưa khăn cho bà rồi bỏ đi như chạy trốn.
Bà Ngô Ngọc Phương cười, nhìn theo bóng dáng vội vàng của con trai rồi lại vào phòng vệ sinh thấm nước vào khăn, vắt khô, đang định lau mặt cho người nằm trên giường, thì khi nhìn kỹ lại, nụ cười trên gương mặt bà đông cứng lại trong tích tắc, tay khựng giữa không trung.