Làm lụng vất vả cả ngày, cuối cùng cũng thu dọn, sắp xếp xong hết đồ rồi. Trời cũng đã ngà ngà tối.
“Chúng ta chơi trò nói thật hay mạo hiểm đi!”
Đang lúc chúng tôi ngồi đốt lửa trại, Trương Thải Vi giơ tay đề nghị.
Tới rồi! Quả nhiên cô ấy định hành động tối nay!
Tôi ngồi bên cạnh Cố Viễn đề phòng nhìn Trương Thải Vi. Nhỡ tí nữa cô ấy mà tỏ tình Cố Viễn thật thì tôi phải làm gì bây giờ?
Nhìn cái chai xoay đến chỗ mình, tôi nghĩ mình nên lo cho mình trước.
Trương Thải Vi vô cùng hứng thú nhìn tôi: “Nói thật hay mạo hiểm?”
“Nói thật!”
“Chỗ này có người cậu thích không?”
Tôi liếc nhìn Cố Viễn một cái, vô cùng chột dạ lắc đầu: “Không có!”
Đời này tôi không thể nào thừa nhận rằng mình thích Cố Viễn trước mặt mọi người. Nói thế nào thì tôi cũng diễn nhiều năm thế rồi, không thể thay đổi được.
Người tôi chỗ nào cũng mềm, chỉ có miệng là vô cùng cứng.
Nghe thấy tôi nói vậy, vẻ mặt của những người xung quanh đây đều mang những cảm xúc khác nhau.
Tôi nghe rõ tiếng Lý Kỳ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Mặt Cố Viễn thì đen sì như đang khó chịu.
Kỳ lạ nhất chính là Trương Thải Vi. Cô ấy mím môi, cố nhịn cười. Tôi nghĩ nếu không phải lúc này không khí không phù hợp thì cô ấy đã cười ra tiếng rồi đó!