Phòng an tĩnh lại, Ứng Hoan cầm sách trên bàn lên nhìn, đã phát ngốc được một lúc, nhớ tới lời nói của Từ Kính Dư, lâm vào trầm tư.
Đi nước Mỹ sao?
Kỳ thật đáp án lúc ấy cũng đã có.
Ứng Hoan đặt sách xuống, gọi điện thoại cho Lục Mỹ rồi lại gọi cho Ứng Giai Khê, Ứng Giai Khê cười cười: Ở Tam Á đi? Đã lâu không gặp Ứng Trì, tên kia thế nào?
Nó khá tốt. Ứng Hoan nghe thấy Ứng Giai Khê hỏi Ứng Trì thế nào, trong lòng đột có chút bất an, bác sĩ chủ trị của Ứng Hải Sinh là đàn anh Ứng Giai Khê, nếu Ứng Hải Sinh thật sự nhờ bọn họ gạt cô......
Ứng Hoan có chút sốt ruột: Chị, có phải ba mẹ em giấu em việc gì không?
Ứng Giai Khê nhìn thoáng qua Lục Mỹ đang ngồi trên sô pha, Lục Mỹ cũng nhìn lại cô. Cô rũ xuống mắt, nói: Không có, em yên tâm đi, thực sự có chuyện gì thì chị sẽ nói cho em.
Về chuyện này, Ứng Hoan rất tín nhiệm Ứng Giai Khê, cô nhẹ nhàng thở ra: Chị, nếu có chuyện thì đừng gạt em, nhất định phải gọi điện cho em.
Ừ.
Cắt đứt điện thoại.
Ứng Giai Khê nhìn về phía Lục Mỹ, cô hít một hơi thật sâu, lại nhìn về phía ba mình, thái độ cường ngạnh: Thím, cháu biết thím không muốn Ứng Trì còn nhỏ đã phải chịu tội như vậy, nó là vận động viên, nó thích đánh quyền, nó muốn thi đấu, nó về sau có vô hạn khả năng...... Chuyện này với nó mà nói rất tàn nhẫn, những chuyện này cháu đều hiểu. Cô dừng một chút, Ba cháu đã 58 tuổi. Thím cầu ông, được, ông đồng ý, ông muốn cứu em trai mình. Nhưng ông là ba cháu, tuổi tác đã lớn, thân thể cũng không tốt lắm, lấy ra một viên thận sẽ không tốt cho thân thể, giống như muốn mạng ông ấy, cháu không đồng ý.
Hiện tại chú không bị nhiểm cảm, là thời kỳ giải phẫu tốt nhất, nếu cứ kéo dài như vậy, lỡ như bị cảm thì phải làm sao?
Các người luôn muốn như vậy, chờ một chút, chờ một chút......
Cháu tin rằng nếu Ứng Trì biết chuyện này, nó nhất định sẽ không muốn chú phải chờ, Ứng Hoan cũng không đồng ý.
Nước mắt Lục Mỹ rơi xuống, bà cố nhịn lại, lau lau nước mắt, chậm rãi tỉnh táo lại, khó chịu lại áy náy mà nói: Thím biết...... Thím chỉ không đành lòng, Hải Sinh nói ông ấy nguyện ý chết cũng không muốn phá vỡ giấc mộng của nó, thím cảm thấy chuyện này quá khó khăn, không có biện pháp......
Ứng Giai Khê cũng nhịn không được đỏ mắt, cô đưa khăn giấy cho Lục Mỹ, thấp giọng nói: Ngày mai cháu sẽ đến bệnh viện với hai người, cháu đã hỏi bác sĩ Lưu, anh ấy nói chú thiếu máu, để chú nằm viện trước, biết đâu có thể tìm được thận thích hợp?
Có lẽ......
Cái này có lẽ chỉ là an ủi thôi, đã đợi bảy tám năm, có người may mắn chỉ cần đợi mấy tháng, có người đợi mười mấy năm cũng chờ không được, đa số đều dùng thận của người thân.
Lục Mỹ khóc lóc nói: Cháu tạm thời đừng nói cho Ứng Hoan......
Ứng Giai Khê thở dài: Hai người không cần gạt con bé, nó kiên cường hơn hai người nghĩ rất nhiều, nhiều năm như vậy nó cũng có chuẩn bị tâm lý.
Lục Mỹ hồng mắt, nức nở nói: Trước gạt đi.
Ứng Giai Khê không có biện pháp, chỉ có thể đáp ứng: Được, cháu đáp ứng thím.
.......
Ngày hôm sau, Ứng Hoan đi theo mọi người đến sân huấn luyện, cô cùng Hàn Thấm ngồi ở ghế trên, ánh mắt bỗng nhiên quét đến trên người Trần Sâm Nhiên, cảm thấy hơi thở u ám trên người cậu ta đã thay đổi ít nhiều, nhịn không được hỏi: Trần Sâm Nhiên hiện tại trạng thái còn không tốt?
Hàn Thấm nhìn thoáng qua, nói: Lần trước cùng Ứng Trì đấu xong, tinh thần sa sút một đoạn thời gian, hai tháng gần đây có tốt hơn rồi, có một thời gian đặc biệt tốt.
Khoảng thời gian trước khi nghe nói Ứng Hoan muốn tới, giống như tiêm máu gà, cân nặng cũng về tới 72 kg. Chỉ là cũng chỉ duy trì một đoạn thời gian, sau khi Ứng Hoan tới trạng thái lại đi xuống, thật là không biết nên nói cậu ta thế nào.
Ứng Hoan cười cười: Vậy là tốt rồi, ít nhất cũng tốt hơn trước kia.
Hàn Thấm nói: Còn có hơn một tháng, hy vọng cậu ta có thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Hiện tại cậu ta thật sự không thể đánh lại Ứng Trì, bây giờ Ứng Trì là người trong đội có khả năng sẽ tiến vào vòng loại Olympic của hạng cân 75 kg nhất.
Ứng Hoan cười một chút, ánh mắt dừng trên người Ứng Trì, cậu là người trắng nhất trong số vận động viên này, đứng ở trong đám người rất bắt mắt, cậu chuyên chú nghiêm túc mà huấn luyện, cùng bộ dáng xù lông ngày thường hoàn toàn không giống nhau.
Lúc Hàn Thấm đi kiểm tra các vận động viên, Ngô Khởi bỗng nhiên đi đến trước mặt cô, Ứng Hoan.
Ứng Hoan ngẩng đầu, cười cười: Huấn luyện viên Ngô, có việc sao?
Tối hôm qua Ngô Khởi tịch thu xong di động, nhìn Từ Kính Dư đi rồi mới đi, Ứng Hoan cảm thấy quái quái, lại không nghĩ ra được nơi nào quái.
Ngô Khởi cười cười, ở nàng bên cạnh ngồi xuống, nói chuyện phiếm dường như mở miệng: Không có việc gì, gần đây Ứng Trì tiến bộ rất lớn, em yêu cầu cậu ấy cao như vậy, còn mang theo rất nhiều tài liệu?
Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nói: Em muốn khi nào nó có thời gian rảnh thì đọc sách, nếu việc này ảnh hưởng đến huấn luyện thì tôi sẽ bảo nó không cần đọc nữa.
Ngô Khởi cười nói: Không phải, đọc sách sau khi huấn luyện cũng không sao cả.
Ứng Hoan cười: Vậy là tốt rồi.
Thật ra tôi không lo về cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn rất nghe lời, có thể nói là người dễ quản nhất trong đội.
Ngô Khởi sắp xếp ngôn ngữ, nghĩ nói như thế nào uyển chuyển một ít, Hiện tại khó nhất quản chính là Từ Kính Dư.
......
Ứng Hoan sửng sốt, Từ Kính Dư khi nào biến thành người khó quản nhất?
Ngô Khởi thở dài: Cho nên, tôi muốn nhờ em khuyên nhủ cậu ấy, làm cậu ấy thu hồi tâm.
Ngô Khởi làm bộ làm tịch mà vỗ vỗ đầu, Ai, tôi phải đi xem Trần Sâm Nhiên, thằng nhóc kia thật không bớt lo.
Ứng Hoan đầy mặt quẫn bách mà nhìn anh rời đi.
Buổi tối, Từ Kính Dư đi gõ cửa phòng cô thì bị cự tuyệt không cho vào. Cô chặn cửa, nhỏ giọng nói: Huấn luyện viên Ngô muốn anh thu hồi tâm tư, có nói cái gì drr ban ngày chúng ta lại nói.
Từ Kính Dư: ......
Anh có chút cạn lời, như thế nào cũng không nghĩ tới Ngô Khởi thế nhưng tìm Ứng Hoan bên này, cúi đầu liếc cô: Thật không cho anh đi vào?
Ứng Hoan do dự một chút, vẫn là gật đầu.
Từ Kính Dư cũng gật gật đầu: Anh không đi vào, chúng ta ra ngoài tâm sự.
Ứng Hoan biết anh muốn nói việc tối qua, có chút do dự, Từ Kính Dư đã xoay người đi rồi. Cô nghĩ nghĩ, xoay người trở về lấy thẻ phòng, chạy chậm đuổi theo đi. Từ Kính Dư quay đầu lại nhìn cô một cái, lúc đi qua cửa phòng thì dừng lại bước chân.
Ứng Hoan mới vừa đứng yên trước mặt anh, Từ Kính Dư mở cửa phòng mình, thừa dịp không ai, trực tiếp chặn ngang ôm cô vào phòng. Ứng Hoan kinh ngạc, khẽ gọi: Anh buông ra, sẽ bị người thấy......
Thấy thì thấy.
......
Phanh ——
Cửa bị đóng lại.
Từ Kính Dư thả người xuống, ép vào cửa, Ứng Hoan dán cửa, trong lòng có chút sợ hãi: Sao anh lại như vậy, ỷ vào sức mình mạnh? Coi em như bao tải, muốn ôm đi chỗ nào liền ôm đi chỗ đấy......
Từ Kính Dư cười, Huấn luyện viên Ngô nói cái gì với em?
Anh ta nói anh hiện tại rất cứng đầu, không chịu quản giáo.
......
Từ Kính Dư đi vào, đem áo khoác cởi ra, chỉ mặc một cái áo thun, Anh ta nói em liền tin?
Ứng Hoan đi theo phía sau anh, nhỏ giọng nói: Em biết ý của huấn luyện viên Ngô, anh ta sợ anh lãng phí quá nhiều tinh lực ở trên người em.
Lãng phí? Từ Kính Dư ngồi xuống mép giường, đem người kéo đến trên đùi, nhìn cô, Có phải em hiểu lầm gì chính mình không, anh đặt lên người em nhiều hay ít tinh lực đều không gọi là lãng phí.
Ứng Hoan nhìn anh, nghĩ đến việc hôm qua, nhỏ giọng hỏi: Từ Kính Dư, trước kia anh đã nói qua một tháng trước khi thi đấu phải cấm dục cấm rượu, ngày hôm qua cái kia có tính là phá giới không?
Hẳn là không tính đi?
Nhưng......
Có khác nhau sao? Dù sao anh cũng đã để cô làm chuyện kia......
Từ Kính Dư không nghĩ tới cô sẽ nói cái này, có chút buồn cười, nghiêng đầu hôn một cái lên tai cô, thấp giọng nói: Chỉ dùng tay em một chút sao có thể tính là phá giới. Hơn nữa, ngày thi đấu còn hơn một tháng, đây là nhu cầu sinh lý bình thường.
Ứng Hoan: ......
Cô không nên hỏi.
Ứng Tiểu Hoan, trước kia anh chưa từng yêu đương, càng đừng nói tới chuyện phá giới...... Từ Kính Dư nhìn mắt cô, cười đến lưu manh: Em đến, để anh có thể phá.
......
Ứng Hoan bị lời nói lưu manh của anh làm cả kinh hoàn toàn nói không ra lời.
Từ Kính Dư cũng không trông cậy vào cô trả lời, ôm eo cô, dán người qua rồi hôn cô.
Trong lúc nhất thời Ứng Hoan không đáp lại nụ hôn của anh, thẳng đến khi tay anh tiến vào vạt áo của cô, thăm dò lên trên, cô mới thở hổn hển mở môi ra. Cô cảm thấy mình giống như học hư, thích anh thân mật chạm vào như vậy.
Từ Kính Dư xoay người, đem người đặt lên cái giường mềm mại phía sau, hôn đến càng nhiệt tình, tay anh cũng càng làm càn. Lần đầu tiên Ứng Hoan bị anh đè nặng như vậy, thân hình anh cao lớn, đè lên cô khiến cô có chút không thở được, mặt và thân thể cô đều bắt đầu phiếm hồng, trong trắng lộ hồng, ánh mắt ngây thơ, mê người đến cực điểm.
Từ Kính Dư nâng nửa người, cúi đầu nhìn cô, chậm rãi vuốt tóc mái của cô, thanh âm hơi khàn: Nghĩ kỹ rồi sao?
Ứng Hoan cả người mềm nhũn, nhìn vào mắt anh, giãy giụa một hồi, gắt gao nhắm mắt lại, một bộ anh dũng hy sinh: Nghĩ kỹ rồi.
Từ Kính Dư híp mắt nhìn cô.
Ứng Hoan cảm thấy mình sắp cởi hết rồi mà anh còn ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề, cô cảm thấy rất thẹn, lại mở mắt ra, không có do dự mà túm góc áo anh, duỗi tay sờ anh, tay mới vừa đụng tới cơ bụng săn chắc của anh đã bị đè lại.
Làm gì?
Từ Kính Dư có chút ẩn nhẫn mà nhìn cô.
Ứng Hoan mặt đỏ, cảm thấy thẹn, nói: Sờ cơ bụng.
......
Tay cô có chút lạnh, thân thể Từ Kính Dư hơi cứng lại, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, biết có khả năng cô đã hiểu nhầm ý anh, chỉ là...... anh lại cúi người xuống, ở bên tai cô thở dốc: Sờ xuống chút nữa?
Ứng Hoan: ......
Cô lập tức nhớ tới hình ảnh tối qua, ngượng ngùng không dám động nữa.
Từ Kính Dư nhìn ánh mắt của cô liền biết cô sợ hãi, ngồi dậy, thuận tiện bế người lên. Ứng Hoan còn có chút ngốc, Từ Kính Dư nâng cằm cô lên, khóe miệng mang theo ý cười, không chút lưu tình mà chê cô: Với cái thể lực này của em, hôn vài cái đã không thở nổi, anh thật sự muốn làm gì chỉ sợ ngày mai đến giường em cũng không xuống nổi.
Ứng Hoan nhịn không được nói: Sao anh lại ghét bỏ em?
Từ Kính Dư sửa lời cô: Anh đây là thương em.
Ứng Hoan trong lúc nhất thời nói không ra lời, Từ Kính Dư hít một hơi thật sâu, lột cái kẹo bạc hà bỏ trong miệng, sửa sang lại quần áo của cô, không chút để ý mà nói: Anh là hỏi em, đi Đức hay đi Mỹ, nghĩ kỹ rồi sao?
Ứng Hoan: ......
Cô xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui vào, người này nói chuyện cũng không nói rõ ràng......
Hửm?
Ứng Hoan cắn môi, quay đầu nhìn anh, mềm mại mà nói: Từ Kính Dư, em đã học tiếng Đức nửa năm, trường học cũng chọn rồi, trường học kia rất tốt, em...... Không nghĩ từ bỏ. Anh đi nước Mỹ huấn luyện một năm, nhất định phải luôn huấn luyện đi? Sau đó thi đấu, em học nghiên cứ hai ba năm, rất giống nhau.
Từ Kính Dư trầm mặc nhìn cô, sau một lúc lâu, thấp thấp mở miệng: Nước Mỹ cũng có trường học tốt, không kém Đức, em nhất định phải lựa chọn đi nước Đức sao?
Ứng Hoan không nói chuyện, cúi đầu.
Cam chịu.
Từ Kính Dư quay đầu hít một hơi, lại quay đầu lại nhìn cô: Em xác định?
Ứng Hoan có chút vô thố, nhưng cô có kiên trì và suy nghĩ của mình.
Từ Kính Dư nhìn cô chằm chằm, cẩn thận quan sát biểu tình của cô, biết cô đã quyết định. Nói Ứng Hoan tính cách mềm mại, kỳ thật trong xương cốt lại quật cường cùng hiếu thắng hơn những cô gái khác rất nhiều, bằng không cũng sẽ không sủng Ứng Trì sau khi Ứng Hải Sinh bị bệnh như vậy, sẽ không theo Ứng Trì trộm đánh quyền anh ngầm để kiếm tiền, càng sẽ không ở lúc anh chưa nói ra lười an ủi cô thì cô đã có thể tự an ủi chính mình.
Kỳ thật, có đôi khi Từ Kính Dư cảm thấy Ứng Hoan không cần anh, không yêu anh như anh chờ mong.
Loại suy nghĩ này làm đáy lòng anh suy sụp, dâng lên cảm giác mất mát, bóp chặt ngực anh, rất khó chịu, nghẹn khuất đến hoảng.
Trước kia Từ Kính Dư chỉ vì thua trận thi đấu mà mất mát và khó chịu, nhưng đó là tâm lý không nhận thua bình thường của vận động viên, những cảm xúc đó chỉ càng kích thích cùng khích lệ anh, làm anh nỗ lực chiến thắng.
Hiện tại thì sao?
Hiện giờ cảm giác mất mát làm anh rất vô lực, anh hoàn toàn không nghĩ được phải hóa giải nó thế nào, chỉ có thể trầm mặc.
Ứng Hoan có chút bất an, đi qua nắm lấy tay anh, nhỏ giọng kêu anh: Từ Kính Dư......
Từ Kính Dư dùng sức cắn viên kẹo bạc hà, cúi đầu nhìn cô: Vừa rồi là muốn lấy lòng anh?
Ứng Hoan sửng sốt một chút, vội lắc đầu: Không phải, thật sự không phải.
Từ Kính Dư vừa muốn nói gì đó thì tiếng gõ cửa vang lên. Anh bực bội mà loát tóc, nhìn lướt qua bốn phía, Ứng Hoan có chút khẩn trương, ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: Là huấn luyện Ngô sao?
Có lẽ.
Ánh mắt anh hơi dừng ở tủ quần áo.
Ứng Hoan có chút có tật giật mình, thanh âm đặc biệt nhỏ: Kia làm sao bây giờ?
Từ Kính Dư nắm tay cô đi đứng lên, Ứng Hoan nhanh chóng suy nghĩ, tự hỏi đợi chút phải nói với huấn luyện Ngô thế nào. Giây tiếp theo, Từ Kính Dư mở cửa tủ quần áo, Ứng Hoan vẻ mặt ngốc nghếch nhìn anh, sau đó cô bị anh nhét vào trong đó, bị anh nhét vào.
Tắt di động, đừng lên tiếng.
Từ Kính Dư thấp giọng nói, sau đó ngồi dậy, đóng cửa tủ lại.
......
Ứng Hoan ở trong tủ quần áo tối om, luống cuống tay chấn lấy di động chuyển về chế độ im lặng.
Từ Kính Dư mở cửa, thấy Ngô Khởi đứng ở bên ngoài, trực tiếp đứng đó lấy điện thoại đưa cho anh ta, dựa vào trên cửa, mặt vô cảm mà nói: Huấn luyện viên Ngô, kiểm tra phòng sao? Tùy tiện tra.
Ngô Khởi thật đúng là đi vào đi nhìn thoáng qua, sau đó vừa lòng rời đi.
Từ Kính Dư cười nhạt, đóng cửa lại.
Anh kéo cửa tủ quần áo, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngồi cuộn tròn bên trong, khóe miệng mang theo ý cười.
Ứng Hoan cảm thấy thẹn không thôi, đỏ mặt chui ra, nhỏ giọng nói: Như thế nào lại giống như yêu đương vụng trộm......
Từ Kính Dư kéo cô, đóng lại cửa tủ, nhàn nhạt hỏi: Kích thích sao?
Ứng Hoan: ......
Không kích thích, sợ hãi.
Nghĩ kỹ rồi sao? Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, lại một lần hỏi, Rốt cuộc anh phải làm thế nào thì em mới chị đi Mỹ cùng anh, em nói cho anh, anh phải làm gì?
Từ Kính Dư......
Ứng Hoan gian nan mở miệng.
Từ Kính Dư nhắm mắt, hầu kết lăn lộn vài cái, giọng nói khô khốc: Cảm thấy anh ép em?
Ứng Hoan cũng khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn anh, có chút lấy lòng mà nói: Sau khi tốt nghiệp em sẽ về tìm anh, không được sao?
Từ Kính Dư cứ trầm mặc nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm.
Ứng Hoan trước nay chưa thấy qua Từ Kính Dư như vậy, cô có chút sợ hãi, buột miệng thốt ra: Hay là... anh không muốn chờ?
Ánh mắt Từ Kính Dư hoàn toàn lạnh.
Ứng Hoan, lúc em nói lời này rốt cuộc đã suy nghĩ cái gì?
......
Từ Kính Dư thật sự bị câu nói kia đâm vào tim, anh không muốn cái nhau với cô, cũng không muốn ép cô quá mức, nhưng hiện tại anh thật sự không có cách nào bình tĩnh được, anh hít một hơi thật sâu, mở cửa ra: Anh đưa em về trước.
Ứng Hoan bị anh mang ra khỏi phòng, đáy lòng cô càng ngày càng sợ hãi, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh: Từ Kính Dư......
Từ Kính Dư trầm mặc không nói, phòng hai người cách nhau khoảng mười mét, anh đưa cô đến cửa phòng, Nghỉ ngơi cho tốt.
Lưu lại một câu liền đi rồi.
Ứng Hoan đứng ở cửa, nhìn anh đi vào phòng, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, cúi đầu mở cửa.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư......
Năm ngày sau, thái độ của Từ Kính Dư đối với cô vẫn luôn không nóng không lạnh, ý của anh là muốn cô nghĩ lại, bình tĩnh mà ngẫm lại. Nhưng Ứng Hoan cảm thấy đây là chiến tranh lạnh, cô có chút chịu không nổi thái độ của anh như vậy, cả người ở trạng thái cảm xúc bị dày vò vô cùng, có rất nhiều lần, cô muốn đến trước mặt anh nhận thua.
Nhưng Ứng Hoan trong xương cốt rất quật cường, việc cô quyết định không dễ dàng thay đổi, hai người liền cứ dày vò nhau như vậy.
Người trong đội đều nhìn ra điểm kỳ lạ, ngày nọ huấn luyện kết thúc, Thạch Lỗi cùng Dương Cảnh Thành nhỏ giọng nghị luận: Cậu nói hiện tại là ai giận ai?
Dương Cảnh Thành híp mắt: Tôi đoán là Kính Vương ăn mệt, có lẽ là bác sĩ nhỏ liều chết không từ.
Thạch Lỗi: ...... Dục cầu bất mãn?
Dương Cảnh Thành: Đúng vậy.
Ngay cả Ứng Trì đều đã nhìn ra, cậu nhịn không được chạy tới hỏi Ứng Hoan: Chị, chị và người nọ cãi nhau?
Ứng Hoan sửng sốt một chút, cười cười: Không có, huấn luyện viên Ngô nhìn chằm chằm, cho nên muốn thu liễm một chút.
Ứng Trì bán tín bán nghi: Thật vậy không?
Thật sự.
Có do ngày đó em......
Dù sao, cậu chính là sợ Ứng Hoan bị khi dễ.
Vẫn là học sinh đấy!
Ứng Hoan cười sờ sờ đầu cậu, trấn an cậu: Thật sự không phải, bọn chị rất tốt.
Ứng Trì nhìn cô, nhỏ giọng nói: Được rồi, nếu anh ta dám bắt nạt chị thì chị nhất định phải nói với em.
Ứng Hoan cười: Được.
Tới gần tết, lần này Ứng Hoan không ở đây lâu, ngốc tám ngày liền chuẩn bị đi trở về, hôm nay đã ngày thứ bảy, ngày mai phải đi, nhưng cô và Từ Kính Dư còn đang chiến tranh lạnh, hai người giống như đều đang đợi đối phương chịu thua, xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.
Buổi chiều huấn luyện kết thúc, Ứng Hoan cùng Hàn Thấm ở lại thu dọn sân tập, kiểm tra cho một số người thân thể không khỏe.
Chờ xong hết mọi việc thì trời cũng đã xẩm tôi, cô và Hàn Thấm chuẩn bị trở về.
Hàn Thấm đi phía trước, vừa nhấc mắt liền thấy Từ Kính Dư đứng ở cách đó không xa, cô quay đầu lại nhìn Ứng Hoan, cười cười: Mấy ngày nay em và Từ Kính Dư giận nhau?
...... Đều đã nhìn ra?
Ứng Hoan cứng họng.
Hàn Thấm chỉ chỉ phía trước, lúc này Ứng Hoan mới thấy Từ Kính Dư, nàng sửng sốt một chút. Hàn Thấm nói: Chị đi trước, hai người các em nói chuyện, hai người yêu nhau luôn sẽ có mâu thuẫn, nói rõ là tốt rồi.
Ứng Hoan gật đầu: Vâng......
Cô xa xa mà nhìn về phía Từ Kính Dư, Từ Kính Dư bỏ tay vào túi quần, cũng đang nhìn cô.
Hai người cách nhau không xa, cứ nhìn nhau như thế nhưng không ai có ý bước lên phía trước. Giống như ai đi trước một bước, người đó sẽ là người chịu thỏa hiệp.
Ứng Hoan hít một hơi thật sâu, vừa muốn đi phía trước thì di động vang lên.
Cô ngừng ở cổng lớn, cúi đầu lấy ra di động.
Là Ứng Giai Khê gọi tới.
Điện thoại chuyển được, Ứng Giai Khê nhẹ giọng hỏi: Ngày mai quay lại phải không?
Ứng Hoan ừ một tiếng, vừa định hỏi, khi vừa định hỏi có phải ba xảy ra chuyện gì hay không thì nghe thấy tiếng Ứng Giai Khê thở dài, nhẹ nhàng nói: