Tiết trời tháng sáu nóng bức, cho dù đã tới chạng vạng vẫn nóng đến mức tâm thần phiền não.
Ứng Hoan và Chung Vi Vi đến quán trà sữa bên cạnh mua nước chanh, thời điểm hai người mỗi người một cốc nước bước ra liền thấy Thạch Lỗi cùng Dương Cảnh Thành thần sắc vội vàng đi tới, trên tay Thạch Lỗi cầm một mảnh vải màu trắng, đại khái không nghĩ sẽ đụng phải hai người.
Vừa nhìn thấy cô, lập tức giấu tay ra sau lưng.
Các anh làm gì?
Cô nhìn sắc mặt kỳ quái của hai người, có chút nghi hoặc.
Sắc mặt Thạch Lỗi đỏ bừng, vốn dĩ da anh ta rất đen, bây giờ vừa hồng vừa đen, y như bị táo bón một tuần chưa khỏi.
Dương Cảnh Thành huých vai anh ta, nhỏ giọng nói: Hay là thẳng thắn với bác sĩ nhỏ đi, nhờ cô ấy dỗ Kính Vương?
Thạch Lỗi càng nhỏ giọng: Này có thể nói sao? Chính tôi nhìn thấy Kính Vương vẽ cá vàng thổ lộ với cô ấy, này mẹ nó chính là hóa thân của bác sĩ nhỏ!
Hai người ở câu lạc bộ đã uy hiếp dụ dỗ đe dọa mấy người chứng kiến chuyện này, sau đó mang theo thi thể cá vàng ra cửa, chuẩn bị mua một con cá vàng giống thế này, muốn lừa gạt qua chuyện.
Nói đi.
Không được, bác sĩ nhỏ khẳng định sẽ nói cho cậu ấy.
......
Ứng Hoan càng nhìn càng cảm thấy hai người này thật sự kỳ quái, cô nhìn Chung Vi Vi một cái, Chung Vi Vi cắn ống hút, lặng lẽ vòng ra sau bọn họ, lựa lúc Thạch Lỗi không chú ý, giật lấy mảnh vải kia, khi nhìn thấy cô liền bị thứ bên trong mảnh vải làm ghê tởm, nhịn không được mắng: Đệt! Anh cầm thi thể cá vàng làm gì?
Ứng Hoan: ......
Cô có dự cảm không lành.
Thạch Lỗi vội quay lại nhìn Chung Vi Vi, oa oa kêu to: Sao cô lại nhìn lén!
Ứng Hoan nhìn về phía Thạch Lỗi, trầm mặc vài giây, nói: Cho tôi xem, chết con nào?
Thạch Lỗi giãy giụa vài giây, mặt xám như tro tàn mà vươn tay tới, bày ra gương mặt tươi cười thương lượng: Bác sĩ nhỏ, cô có thể đừng nói cho Kính Vương được không, thuận tiện giúp tôi dỗ cậu ấy, tôi thật không phải cố ý dẫm chết cá vàng đâu, đều do cái cái tên này hết. Anh ta đập một cái lên gáy Dương Cảnh Thành, đẩy người ra.
Ứng Hoan nhìn cái thi thể cá vàng kia, có hơi đau lòng một chút, mấy ngày hôm trước cô còn nói bọn họ nuôi cá vàng không chết, không qua mấy ngày liền chết oan chết uổng, thật là......
Cô cúi đầu trầm mặc.
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành thấp thỏm bất an nhìn cô.
Dương Cảnh Thành nhỏ giọng nói thầm: Chúng tôi muốn đi mua một con cá giống thế này, cô xem được không? Bác sĩ nhỏ.
Ứng Hoan một lời khó nói hết mà xem bọn họ, nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ gật đầu: Tôi đi cùng mọi người đi.
Thạch Lỗi cùng Dương Cảnh Thành cảm động đến rơi nước mắt: Bác sĩ nhỏ, cô thật tốt quá!
Vì thế, bốn người cùng đi mua cá vàng.
Trên đường, Ứng Hoan nói cho Chung Vi Vi chuyện về con cá vàng này, Chung Vi Vi cạn lời, tiện đà đồng tình mà nhìn về phía Thạch Lỗi: Từ Kính Dư sẽ đánh người sao?
Ứng Hoan: ...... Không biết.
Đầu ngõ có một cửa hàng bán cá cảnh.
Vào cửa hàng, Thạch Lỗi liền vạch mảnh vải ra, nhìn về phía chủ quán, đặc biệt nghiêm túc mà nói: Ông chủ, có con cá nào cùng loại với con này không, không khác nhiều cũng được, dù sao chỉ cần nhìn không ra là tốt rồi.
Ông chủ dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ mà nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: Không có.
Ứng Hoan cạn lời, lôi kéo Chung Vi Vi đi chọn cá vàng, cô ngồi xổm cạnh bể cá, nhìn một hồi cũng không nhìn ra con nào giống, đành hỏi Chung Vi Vi: Cậu thấy con nào không?
Cô hoài nghi mình mù mặt, nhìn cá vàng cũng không nhìn ra.
Ông chủ không để ý đến Thạch Lỗi, quay qua Ứng Hoan, cười tỉm tỉm: Cô gái, nhìn trúng con nào thì vớt lên xem thử, cứ chọn từ từ.
Thạch Lỗi: ......
Ứng Hoan tiếp nhận cái sàng: Cảm ơn.
Thạch Lỗi gãi gãi đầu, không rõ mình làm sai cái gì mà bị ông chủ đối đãi lạnh lùng như thế, anh ta ngồi xổm Ứng Hoan bên cạnh, khoa tay múa chân mà nói: Này này, này giống.
Dương Cảnh Thành cũng thò người tới: Cái kia không giống, này mới giống, bác sĩ nhỏ mau vớt con này.
Chung Vi Vi nghe điếc cả tai, đầu cũng không quay lai: Các anh đừng nói nữa.
Ứng Hoan nhấp môi, cẩn thận nhìn kia mấy chục con cá vàng, xem đến đầu váng mắt hoa. Một lát sau, Chung Vi Vi chỉ chỉ một con trong đó, Con kia thì sao?
Mắt Ứng Hoan sáng lên, Hình như con này giống đấy.
Cá vàng bơi rất nhanh, Ứng Hoan mãi mới vớt cá lên được, Thạch Lỗi mang thi thể cá vang lại gần đối chiếu, Đúng là giống nhật, chỉ là hơi nhỏ......
Dương Cảnh Thành: Tôi thấy không khác nhiều đâu, bỏ vào trong nước liền nhìn không ra.
Ứng Hoan không phản ứng lại bọn họ, nhìn vào trong tiệm tìm một bể cả giống như đúc rồi bỏ cá vào.
Thạch Lỗi vội ôm quá bể cá: Tôi tới tôi tới.
Ứng Hoan nhìn bể cá, thở dài, lại nhìn về phía Thạch Lỗi: Các anh mang về đi, Từ Kính Dư hẳn là.... nhìn không ra đâu.
Thạch Lỗi cảm kích không thôi: Được được được, tôi sẽ mang về bỏ lại chỗ cũ.
Dương Cảnh Thành: Không phải còn liên hoan sao? Cô không về cùng bọn tôi à?
Tôi trực tiếp đến chỗ liên hoan, Từ Kính Dư sẽ đi đón tôi.
......Được.
Hai người nhanh chóng rời đi.
Ứng Hoan và Chung Vi Vi tìm một cái cây trong ngõ, chôn cá vàng xuống dưới, nói thế nào cũng là hóa thân của cô, không thể tùy tiện xử lý. Ứng Hoan nghiêm túc cẩn thận lấp đất lên, thở dài, vừa đứng lên thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, âm thanh lười biếng của Từ Kính Dư vang lên: Ở đâu?
Ứng Hoan thấy Thạch Lỗi cùng Dương Cảnh Thành lên xe taxi, chắc là muốn nhanh chóng mang cá về, Em ở đường Tây Môn, chính là quán đồ nướng lần trước.
Được, chờ anh.
Cúp điện thoại, Chung Vi Vi lấy đồ trong tay cô, cười cười: Tớ mang đồ về trước.
Ứng Hoan gật đầu: Ừ.
Đợi vài phút thì Từ Kính Dư đến.
Ứng Hoan lên xe, quay đầu nhìn sắc mặt của anh, nhỏ giọng hỏi: Vừa rồi anh không đến câu lạc bộ sao?
Từ Kính Dư đảo tay lái, đường cong cơ bắp mạnh mẽ, anh nhìn kính chiếu hậu, Không có, trực tiếp từ trong nhà đến đây.
À.
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Ứng Hoan không dám tưởng tượng, nếu Từ Kính Dư biết cá vàng mà mình nuôi bị dẫm đã chết, có nổi bão hay không?
Từ Kính Dư quay đầu xe, nhìn thẳng vào phía trước, liếc nhìn nàng một cái, tay phải xoa nhẹ gáy cô, không chút để ý hỏi: Làm sao vậy?
Ứng Hoan cười: Không có việc gì, em chỉ hỏi vậy thôi.
Cô nhìn thời gian, đã 6 giờ nhiều, Chúng ta có thể đến muộn không?
Từ Kính Dư: Sẽ không, 7 giờ mới bắt đầu.
Mọi người đều biết chuyện Trần Sâm Nhiên không chịu đi Bắc Kinh huấn luyện, Ngô Khởi nổi điên mấy lần cũng không được, cũng không biết lần này đã phương pháp gì mà cậu ta lại nghe lời.
Mặc kệ như thế nào, mọi người cùng đội đã hơn một năm, cùng nhau thi đấu nửa năm, dù tính cách Trần Sâm Nhiên không được tốt thì cũng là đồng đội.
Đại khái đây là sự khác nhau giữa đoàn đội và cá nhân.
Nhóm người này cũng sẽ tự phân cao thấp, nhưng vì hạng cân thi đấu không giống nhau nên có rất ít khi làm tổn hại đến lợi ích đối phương, cho nên cho dù có mâu thuẫn, kia cũng không đến mức mang thù.
Nhất là Thạch Lỗi, luôn không tâm không phổi, bình thường dù Trần Sâm Nhiên nói chuyện rất không khách khí, có chuyện gì cũng sẽ kéo cậu ta cùng tham gia, ngay cả Ứng Trì thường xuyên cùng Trần Sâm Nhiên cãi nhau đánh nhau còn có cạnh tranh cũng chưa mang thù, lúc nghe nói Trần Sâm Nhiên muốn đi Bắc Kinh, cũng ngốc một chút, hỏi: Cậu ta muốn đi thật à?
Trên bàn cơm, Trần Sâm Nhiên không nói chuyện, chỉ cúi đầu ăn cơm, uống rượu.
Ngô Khởi vỗ vỗ vai của cậu ta, cười nói: Nào, uống một ly với mọi người.
Trần Sâm Nhiên hơi trầm mặc, cầm ly rượu đứng lên, Thạch Lỗi kêu: Bằng không thì mỗi người kính một ly? Tới lâu như vậy, cậu cũng chưa kính rượu mọi người, nói thế nào thì các anh trai cũng rất chiếu cố cậu.
Dương Cảnh Thành cũng đi theo ồn ào: Đúng đó, mỗi người một ly.
Ngô Khởi mắng: Đừng ồn ào, nhiều người như vậy......
Được.
Trần Sâm Nhiên bỗng nhiên nói.
Mỗi người một ly, như vậy sẽ có thể kính Ứng Hoan một ly.
Cậu ta yên lặng suy nghĩ dưới đáy lòng.
Trần Sâm Nhiên cầm chén rượu, đứng lên, đi từ trái sang phải vòng quanh bàn tròn một đường kính rượu, còn còn hai người sẽ đến Ứng Hoan, mặt cậu ta bắt đầu đỏ lên, mọi người nghĩ do cậu ta uống nhiều rượu, chỉ có cậu ta biết đây là do cậu ta khẩn trương.
Có lẽ......
Còn có Từ Kính Dư hiểu rõ hết thảy.
Từ Kính Dư đặt tay ở sau lưng ghế Ứng Hoan, ngón tay gõ nhẹ, liếc xéo Trần Sâm Nhiên, ánh mắt lãnh đạm. Ứng Hoan nâng chén rượu đứng lên, Từ Kính Dư thu hồi tay, đứng dậy theo.
Trần Sâm Nhiên đứng ở trước mặt Ứng Hoan, cúi đầu nhìn cô, miệng giật giật, vẫn không nói ra tiếng.
Tất cả mọi người đều biết cậu ta có địch ý với cô, lúc này đều nhìn qua, đột nhiên có chút khẩn trương, sợ cậu ta trực tiếp xem nhẹ cô, khiến cô mất mặt.
Ứng Hoan do dự một chút, chủ động lấy cái ly chạm ly của cậu ta.
Cô cong cong khóe miệng, chân thành nói: Đi Bắc Kinh huấn luyện thật tốt.
Trần Sâm Nhiên nắm chặt cái ly trên tay, yết hầu lăn lộn, cậu ta cúi đầu, không dám nhìn mắt cô, bỗng nhiên ngửa đầu đem rượu một ngụm uống cạn.
Ứng Hoan sửng sốt một chút, nâng ly rượu lên muốn uống ——
Bàn tay thon dài to rộng của người bên cạnh giơ đến trước mặt cô, tiếp nhận cái ly, ngửa đầu uống cạn.
Ứng Hoan quay đầu lại nhìn anh, làm gì?
Từ Kính Dư cúi đầu liếc cô một cái, khóe miệng nâng lên, Anh uống giúp em. Anh cầm chai rượu trên bàn, rót đầy vào cái ly đã cạn của Trần Sâm Nhiên, cậu ta vẫn còn ngây người đứng im đấy, anh còn cầm ly của mình lên, còn chạm vào ly của cậu ta nữa.
Trần Sâm Nhiên dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh.
Từ Kính Dư không để ý chút nào, ngửa đầu uống cạn ly rượu, nhìn về phía hắn, ngữ khí nhàn nhạt: Gặp lại ở Olympic.
Trần Sâm Nhiên rũ xuống mắt, cái gì cũng không nói, vòng qua bọn họ, đi đến chỗ Ứng Trì.
Quan hệ của Ứng Trì và Trần Sâm Nhiên thật sự rất xấu hổ, số lần hai người cãi nhau nói không rõ, đánh cũng đánh vài lần, cậu còn thay thế Trần Sâm Nhiên thi đấu hết trận tứ kết.
Cậu không biết nói cái gì, gãi gãi đầu đứng lên.
Hai người cùng nâng chén chạm vào nhau, ngửa đầu uống cạn, chẳng ai nói gì cả.
Một đám người nhìn thấy đều cạn lời.
Lúc Trần Sâm Nhiên và Hàn Thấm chạm cốc, Hàn Thấm dựa lại gần, ở bên tai hắn thấp giọng nói: Vừa rồi là cơ hội rất tốt, nói một câu cảm ơn cũng không được à?
Trần Sâm Nhiên trực tiếp mặt lạnh, tâm tình không tốt tới rồi cực điểm, Không cần chị lo.
Hàn Thấm nhướng mày: Được, dù sao mai cậu cũng đi rồi, quản cũng quản không được.
Một khắc kia, Trần Sâm Nhiên bỗng nhiên có chút hối hận đáp ứng Ngô Khởi đi Bắc Kinh.
Vì sao bỗng nhiên đáp ứng Ngô Khởi, là bởi vì Chu Bách Hạo hạ tối hậu thư, thật sự nếu không điều chỉnh tốt trạng thái, câu lạc bộ cũng không giữ được cậu ta, không bằng đi Bắc Kinh, thay đổi hoàn cảnh.
Ngày đó, Chu Bách Hạo và Ngô Khởi cùng đến tìm Trần Sâm Nhiên nói chuyện, Chu Bách Hạo nói: Đổi hoàn cảnh đối với cậu mà nói không phải chuyện xấu, nếu cậu cứ kém đi như vậy, về sau mặc kệ là quyền đài của Olympic hay quyền đài của thi đấu chuyên nghiệp cũng không thể thấy bóng dáng của cậu, luyện nhiều năm như vậy, không đáng tiếc sao?
Ngô Khởi nói: Lại nói tiếp, cậu còn chưa từng lên TV đi?
Mỗi lần đều là Ứng Trì lên thi đấu.
Trần Sâm Nhiên vẫn luôn nhớ rõ cảnh tượng Ứng Hoan hưng phấn đứng giơ tay làm hình trái tim cho Ứng Trì, đáy mắt cô tràn đầy kiêu ngạo, mà khi nhìn Từ Kính Dư, đáy mắt không chỉ là kiêu ngạo, đôi mắt còn sẽ sáng lên.
Cậu ta cũng nhớ rõ giọng nói ôn nhu mỗi lần cô cổ vũ cho mọi người.
Cũng nhớ rõ dáng vẻ cô giơ ngón tay với mọi người.
Những điều này cậu ta đều chưa từng được cảm nhận một lần, tựa hồ đã trở thành một loại chấp niệm.
Trần Sâm Nhiên sợ này mà đi, về sau sẽ không còn có cơ hội.
Nhưng không đi, càng không có cơ hội.
Cậu ta sẽ bị phế.
......
Bữa tiệc kết thúc, Từ Kính Dư mang tâm tình bực bội, anh kéo Ứng Hoan đến ghế sau xe rồi hôn cô. Ứng Hoan bị anh đến cả người nhũn ra, hô hấp cũng không thông thuận, hoàn toàn không hiểu sao đột nhiên anh lại hóa sói thế này, mọi người còn chờ bên ngoài mà.
Thân hình cao lớn đè nặng lên cô, Ứng Hoan thở dốc thật mạnh, tay chân cùng sử dụng mà đẩy anh ra, giọng nói mềm mại: Anh...... Làm gì?
Cô mẫn cảm nhận thấy được Từ Kính Dư có một tia khó chịu, cô ngây thơ mờ mịt mà hồi tưởng, chính mình giống như không trêu chọc đến anh đi?
Từ Kính Dư buông cô ra, kéo cô ngồi lên đùi. Anh gác cằm lên vai cô, chậm rãi hôn lên tai cô, Ứng Hoan sợ ngứa mà thở hổn hển, nhắm mắt lại, cào nhẹ lên cánh tay một chút, nhịn không được hỏi: Từ Kính Dư, hình như em không trêu chọc gì anh cả?
Từ Kính Dư cắn nhẹ lên tai cô, cuối cùng cũng buông ra.
Ứng Hoan quay đầu nhìn anh có chút bất an: Rốt cuộc anh làm sao vậy?
Từ Kính Dư híp mắt nhìn cô, cười nhẹ ra tiếng: Dục cầu bất mãn, không nhận ra?
Ứng Hoan: ......
Cô, liền, không, nên, hỏi!
Từ Kính Dư vén tóc cô lên, nương theo ánh đèn ngoài cửa sổ, hơi sửng sốt khi nhìn thấy vết hôn màu hồng trên cổ cô. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mấy dấu vết này, thấp giọng nhắc nhở cô: Nơi này, đỏ.
Ứng Hoan thấy cổ tê rần, vội giơ tay che lại nơi đó, đầy mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói thầm: Ai bảo anh dùng sức như vậy?
Từ Kính Dư hít một hơi thật sâu, hạ cửa kính xe xuống, gọi tài xế lên xe.
Ứng Hoan dựa vào vai anh, Vừa rồi anh làm sao vậy?
Từ Kính Dư cúi đầu liếc cô, cười nhẹ: Không có gì, cũng may em không được thông minh.
Ứng Hoan: ......
Anh mới không thông minh!
......
Ngày hôm sau, mọi người tụ tập ngoài câu lạc bộ đưa tiễn Trần Sâm Nhiên.
Ứng Hoan đứng ở trước cửa kính sát đất, khẩn trương nhìn vào bên trong, Từ Kính Dư đang đứng ở trước quầy bar cho cá ăn, anh híp mắt nhìn cá vàng, không biết suy nghĩ cái gì.
Cô đi qua, gõ gõ lên cửa kính.
Khẩn trương muốn chết.
Từ Kính Dư sẽ không nhìn ra gì chứ?
Từ Kính Dư nghe thấy thanh âm, nghiêng đầu nhìn qua, Ứng Hoan nín thở, vẫy tay với anh, Ra đây đi.
Từ Kính Dư lại nhìn thoáng qua bể cá, cho tay vào túi quần, vòng qua khu dụng cụ tập luyện đi ra cửa.
Trần Sâm Nhiên ném hành lý lên xe, nhìn về phía mọi người.
Thạch Lỗi qua đi vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, cười hì hì nói: Cố lên, nhóc con.
Dương Cảnh Thành cũng nói: Huấn luyện cho tốt, giành lấy một tấm huy chương, tất cả mọi người đều biết cậu được câu lạc bộ chiêu mộ từ bên ngoài, đừng làm câu lạc bộ mất mặt.
Mọi người đều tiến lên cổ vũ.
Ứng Hoan quay đầu thì thấy Trần Sâm Nhiên nhìn cô, giống như đang đợi cô nói.
Cô sửng sốt một chút, cười cười: Cố lên.
Đây là lần đầu tiên Ứng Hoan nói Trần Sâm Nhiên cố lên, ánh mắt Trần Sâm Nhiên sáng lên, yên lặng nhìn cô, bỗng nhiên nhiệt huyết sôi trào lên, cậu ta mím môi, Ngô Khởi vỗ vai cậu ta: Lên xe đi, sắp muộn rồi.
Từ Kính Dư đi đến bên cạnh Ứng Hoan, nhìn Trần Sâm Nhiên lên xe.
Tên kia không biết phát điên cái gì, cửa xe đã đóng lại, bỗng nhiên lại lao xuống tới, chạy đến trước mặt Ứng Hoan. Mọi người sôi nổi nhìn qua, tò mò gia hỏa này muốn làm gì, lại nhìn về phía Từ Kính Dư, cảm thấy Trần Sâm Nhiên hẳn là không có lá gan dám khi dễ bác sĩ nhỏ.
Trần Sâm Nhiên đứng ở trước mặt Ứng Hoan, gắt gao mà nhìn chằm chằm cô.
Ứng Hoan có kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: Làm sao vậy?
Trần Sâm Nhiên nuốt yết hầu, gian nan mà nói ra: Việc trước kia...... Thực xin lỗi......
Ứng Hoan sửng sốt, không dám tin tưởng mà nhìn cậu ta.
Trần Sâm Nhiên nói xong, lập tức xoay người rời đi, cậu ta không dám nhìn cô, lại càng không dám nghe câu trả lời của cô.
Cửa xe lại lần nữa phịch một tiếng đóng lại.
Ứng Hoan chậm rãi phục hồi tinh thần.
Cô ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, nhỏ giọng hỏi: Vừa rồi, Trần Sâm Nhiên xin lỗi em?
Từ Kính Dư mặt không biểu tình mà thu hồi ánh mắt, cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn cô: Ứng Tiểu Hoan, có phải em đã giết chết cá vàng của anh hay không?