Những lời này, Ứng Hoan nghe lại lần thứ ba, nghe đến nỗi bên tai ửng đỏ, máu trong người nhanh chóng len lỏi, cả người nhiệt huyết sôi trào.
Cảm giác tự hào lấp đầy trái tim.
Cô không biết cảm giác tự hào này đến từ câu lạc bộ, vì cô là thành viên trong đó, hay chỉ đơn thuần vì anh mà kiêu ngạo.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người muốn điên rồi_____
Thạch Lỗi: ???
Dương Cảnh Thành: Không phải, Kính Vương, cậu làm trò trước mặt huấn luyện viên Ngô một lần nữa, huy chương vàng cho ai?
Triệu Tĩnh Trung: ...
Ứng Trì: ...
Mấy người một bên cầm di động nhắn tin trên wechat, một bên nhất loạt nhìn Từ Kính Dư, Thạch Lỗi trực tiếp kêu: TMD, cậu lại thả thính? Không biết diện mạo của bản thân hay sao mà còn đi thả thính loạn? Bác sĩ nhỏ đơn thuần như vậy, bị cậu lừa thì làm sao bây giờ?
Ứng Trì cũng phản ứng lại, đột nhiên nhìn về phía Từ Kính Dư: Anh là kẻ lừa đảo! Anh còn muốn lừa gạt chị tôi sao?
Ứng Trì đối với việc Từ Kính Dư dùng tên giả vẫn luôn canh cánh trong lòng, cậu cảm thấy thi đấu phải quang minh lỗi lạc, cho dù thắng hay thua cũng là chuyện của bản thân. Nếu không phải bọn họ vừa vặn tới câu lạc bộ, chẳng phải cả đời cậu cũng không biết ai đã KO mình sao? Cả đời thì hơi khoa trương, Từ Kính Dư chỉ cần thi đấu, sớm muộn gì cậu cũng phát hiện...
Nhưng là, dù sao cũng không thay đổi được thành kiến của Ứng Trì đối với Từ Kính Dư.
Huống chi, anh ta còn mắng cậu yếu gà.
Từ Kính Dư đứng thẳng, đi tới, trực tiếp bỏ điện thoại vào ngăn kéo, liếc nhìn Ứng Trì: Cậu mắc chứng vọng tưởng bị hại rất nghiêm trọng.
Ứng Trì: ...
Từ Kính Dư lại nhìn mấy người đồng đội, khẽ nâng khóe miệng: Như thế nào, mấy người không muốn lấy huy chương vàng?
Kia tất nhiên không phải...
Huy chương vàng làm gì có ai không muốn!
Dương Cảnh Thành kêu: Đương nhiên muốn! Mẹ nó, ai không muốn thì không phải đàn ông.
Không phải cô ấy đã nói cố lên với từng người sao? Từ Kính Dư bỏ tay vào túi quần, không chút để ý mà cười nhẹ, phảng phất như chuyện anh nói đến là chuyện rất tự nhiên, Nếu đều muốn lấy huy chương vàng, tôi dỗ cô ấy một chút cũng có sao?
Nói xong, ung dung bước đi.
Thạch Lỗi sửng sốt vài giây, phục hồi lại tinh thần, hướng bóng dáng của anh dơ ngón tay cái: Vẫn là Kính Vương khí chất.
Nhưng quay đầu nghĩ lại, vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Từ Kính Dư sẽ dỗ nữ sinh sao? Hình như chưa từng thấy qua.
Ngô Khởi nhìn mấy người lúc như lên cơn lúc ngớ ngẩn, nhịn không được cười nói: Tốt nhất đều cố gắng lấy huy chương vàng cho tôi. Không riêng gì Thế vận hội trong nước mà còn cả ở Olympic, các người cũng cố gắng mang huy chương vàng về, lúc đó trên mặt tôi cũng có thể mang vàng!
Thạch Lỗi nhấc tay: Tôi lấy! Huấn luyện viên, anh chờ tôi mang về cho anh, đủ để anh dát vàng lên mặt
Ngô Khởi nhướng mày cười: Được thôi, tôi chờ.
Bên kia, Ứng Hoan thấy tin nhắn trong nhóm, Từ Kính Dư nói ở trong nhóm, cô ngốc vài giây, sắc mặt nhanh chóng đỏ rồi lan cả tai. Cô cắn môi nghĩ nghĩ, gõ nhanh một tin nhắn gửi qua.
[ Mọi người cố lên, đều phải nỗ lực giành lấy huy chương vàng, không thể để Từ Kính Dư đắc ý.]
Rất nhanh, Triệu Tĩnh Trung đã trả lời lại: Bác sĩ nhỏ, tôi sẽ nỗ lực lấy huy chương vàng về cho cô.
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành cũng trả lời giống như vậy.
Ứng Hoan: ...
Cô không nhịn được mà cười ra tiếng, rốt cuộc cũng có cảm giác đoàn sủng.
Trận chung kết vào ngày mùng 3 tháng 10, câu lạc bộ Thiên Bác bốc thăm phải đội Bắc Kinh, Thạch Lỗi bị Dương Cảnh Thành cho một quyền: Ai bảo anh miệng bẩn!
Thạch Lỗi thực vô tội, anh ta cũng chỉ thuận miệng, ai biết...
Từ Kính Dư thẳng thắn nói: Chuyện sớm hay muôn, có gì mà cãi nhau.
Ngày thi đấu, có mấy đài truyền hình cùng phóng viên thể thao đến sân vận động, khắp nơi đều là camera, vé vào cửa đã mở bán được một tuần, bởi vì không phải thi đấu chuyên nghiệp nên vé vào cửa cũng không quá đắt, hơn nữa vé miễn phí gửi ra ngoài cũng không ít.
Ngày hôm qua, vé vào cửa bỗng nhiên bị mua sạch.
Camera đảo qua, phát hiện rất nhiều cô gái trẻ tuổi, đa phần là học sinh, thi đấu quyền anh trong nước không được nhiều người yêu thích cho nên khi thấy ghế ngồi ở khán đài kín chỗ, đài truyền hình và các phóng viên cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Phóng viên đi đến thính phòng, phỏng vấn một cô gái trước mặt: Xin chào, xin hỏi cô vẫn là học sinh hay đã đi làm?
Cô gái có chút ngượng ngùng nhìn vào camera, cười tủm tỉm nói: Năm nay năm ba đại học.
Phóng viên mỉm cười: Mọi người cố ý đến xem thi đấu sao? Có đặc biệt thích quyển thủ hay đội nào không?
Cô gái nhìn mấy người bạn xung quanh, vài người đồng thời kêu: Chúng tôi tới xem Kính Vương! Chính là Từ Kính Dư.
....
Thi đấu có phát sóng trực tiếp, nhưng không phải lúc nào cũng được chú ý, nhưng các kênh truyền hình của tỉnh và Weibo chính thức của Official Website Thể dục thể thao luôn cập nhật tin tức mới nhất.
Đêm hôm đó, Chung Vi Vi mang theo một túi đồ ăn vặt đến nhà Ứng Hoan, hai cô gái nhỏ ngồi trên sô pha ở phòng khách xem thi đấu.
Ứng Hoan vốn dĩ muốn xem cùng ba mẹ, nhưng bệnh viện không có TV, cô chỉ có thể xem trước rồi quay lại cho bọn họ xem.
Thi đấu sắp bắt đầu, Chung Vi Vi bỗng nhiên đưa điện thoại cho cô, A, cậu mau xem cái video này.
Ứng Hoan chỉ liếc mắt một cái liền ngây người, Này không phải ngày video đó Từ Kính Dư KO đối thủ sao?
Video quay ở khoảng cách khá xa, xem không rõ ngũ quan của anh, nhưng vẫn làm người xem cảm thấy Từ Kính Dư đẹp trai qúa mức, Chung Vi Vi mở bình luận, rốt cuộc hiểu rõ vì sao cái video này nổi tiếng.
Bác chủ video thả vào bình luận một bức hình Từ Kính Dư, dĩ nhiên là chụp trộm, nhưng góc độ chụp rất khá, Từ Kính Dư mặc chiến bào màu đỏ, đứng trên quyền đài, ánh đèn chiếu lên thân hình cao lớn đĩnh đạc của anh, vô cùng đẹp cũng rất khí chất, làm người đã gặp qua không quên được.
Bình luận cũng đã quá một vạn.
[ TMD! Trai đẹp này là ai đây? Dáng người và khuôn mặt này quá phạm quy rồi! Quyền thủ sao? Tên là gì? ]
[ Từ Kính Dư, đại học A, năm tôi đã xem qua anh ta thi đấu, có thể tìm thấy video ở trên mạng, thật sự là đẹp trai đến nứt màn hình! Vừa lên quyền đài khí thế liền thành hai mét tám! ]
[ Tôi mới vừa điều tra một chút, 21 tuổi, cao 185 cm, quyền thủ hạng cân 81 kg, thật đẹp trai, trước kia không chú ý đến thi đấu quyền anh, cảm giác giá trị nhan sắc của quyền thủ đều... Không nghĩ tới còn có một người đẹp trai như vậy! ]
[ Đại học A của chúng mình giấu kín như vậy rồi mà cũng bị mọi người phát hiện a a a a a a a! ]
......
Ứng Hoan nhìn ngày đăng video, là chiều hôm qua.
Chung Vi Vi cảm thán: Kính Vương lúc này rất nổi tiếng đi?
Cô mở nick chủ weibo nhìn nhìn bên trong còn có mấy ảnh chụp, Y, đây không phải là cô gái hôm đó ngồi sau bọn tớ sao? Không nghĩ tới cô ấy thật sự phát weibo....
Ứng Hoan cũng mở weibo, Từ Kính Dư trong những bức ảnh đó rất tuấn tú, cô liền lưu lại.
Trên mạng náo động như vậy, trung tâm thể dục bán hết vé nhanh như thế chắc là do weibo này.
Đài truyền hình chỉ phát trực tiếp thi đấu quyền anh có vài phút, cũng may đài truyền hình cho đội Từ Kính Dư lên sóng đủ. Còn cố ý đem camera chiếu đến, tất cả mọi người đều lộ mặt.
Thạch Lỗi đang thi đấu trên quyền đài, đối thủ của anh là Lương Dục, tuyển thủ đội Bắc Kinh, vẫn chưa tới lượt Từ Kính Dư thi đấu....
Chung Vi Vi lúng túng: Không chiếu sao?
Ứng Hoan cúi đầu: Ừ, không nghe phóng viên nói sao? Toàn bộ trân đấu sẽ được chiếu trên đài truyền hình Thanh Đảo sau hai ngày.
Được rồi.
Không xem được thi đấu, Ứng Hoan cũng ngồi không được, cũng may chủ weibo kia cũng ở hiện trường, ngẫu nhiên sẽ phát một đoạn video, chờ đến 11 giờ, rốt cuộc cũng chờ được video thi đấu của hạng cân 81 kg.
Đối thủ của Từ Kính Dư là quyền thủ của câu lạc bộ Bắc Kinh tên Vương Thịnh, cô vừa nghe xong liền tra tên anh ta trên baidu. Vương Thịnh đã từng đoạt huy chương đồng tại giải vô địch thế giới, cũng là quyền thủ giỏi, trận đấu này tương đối kịch liệt, Ứng Hoan nhìn Từ Kính Dư, mi cốt và khóe mắt của anh đều bị thương, hơn nữa do ánh sáng trong video, vết thương kia nhìn càng đáng sợ.
Ứng Hoan nhíu mày, nhỏ giọng thì thầm: Lần đầu tiên mình thấy Từ Kính Dư bị đánh thảm như vậy.
Chung Vi Vi một bên ăn khoai lát, một bên nhìn chằm chằm video: Cái người Vương Thịnh kia cũng rất thảm.
Cô dừng một chút, nhìn Ứng Hoan: Ai, Từ Kính Dư đẹp trai như vậy cậu với anh ấy sớm chiều ở chung mà không động tâm sao?
Ứng Hoan sửng sốt, quay đầu nhìn cô ấy, nhe răng ra: Cậu cảm thấy Từ Kính Dư sẽ thích em gái niềng răng sao?
Anh lại có nhiều fans nữ như vậy.
Chung Vi Vi cười tủm tỉm: Niềng răng đúng là ảnh hưởng đến nhan sắc, nhưng chuyện này không hoàn toàn dựa vào khuôn mặt, mà là xem cảm giác. Cô chọc chọc gương mặt Ứng Hoan, Hơn nữa, dù cậu đeo niềng răng cũng vẫn xinh đẹp, làn da rất tốt, da của cậu và Tiểu Trì sao lại đẹp như vậy?
Ứng Haon đập tay của cô ấy, cúi đầu tiếp tục xem video, Trời sinh.
Cậu thật sự không thích Từ Kính Dư sao? Rất đẹp trai nha!
...Đeo niềng răng không yêu đương.
Tại sao?
Tớ không muốn sau này nhớ lại nụ hôn đầu, là khi đang mang niềng răng... Ứng Hoan nghĩ đến nụ hôn sâu mà mấy tiểu thuyết ngôn tình hay miêu tả, có chút hít thở không thông, Một chút cũng không tốt đẹp, vẫn nên từ bỏ thôi.
Chung Vi Vi: ...
Rạng sáng 12 rưỡi.
Ứng Hoan xem được video trao giải của chủ weibo, trong video, Từ Kính Dư hôn lên huy chương vàng, không biết vì sao, cô đang cảm thấy kích động đến mức muốn nhảy lên lại bởi vì hành động của anh mà trở nên bình tĩnh ôn nhu.
Chung Vi Vi nhìn chủ weibo đang kích động, cùng những lời khen ngợi xuất hiện ngày càng nhiều ở khung bình luận, nói câu: Kính Vương lần này thật lợi hại.
Ứng Hoan nhìn thoáng qua, khóe miệng cong lên: Hy vọng Ứng Trì sau này cũng có thể như vậy.
Chung Vi Vi chớp mắt, thấp giọng nói: Tiểu Trì...
Cô cười cười, đem lời nói đã đến bên miệng nuốt xuống.
.....
Sân vận động Thiên Tân, Từ Kính Dư mang theo vết thương trên mặt bước khỏi quyền đài, Thạch Lỗi hướng anh giơ ngón tay cái, lại dùng giọng nheo nhéo kêu: Kính Vương thật tuyệt!
Mỗi lần Từ Kính Dư thi đấu xong, Thạch Lỗi đều phải nói một câu như vậy.
Từ Kính Dư mặt không biểu tình liếc anh ta một cái, hừ lạnh, dựa vào ghế, ngẩng đầu. Bác sĩ Hàn mở hòm thuốc, lại cẩn thận kiểm tra cho anh, hỏi: Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?
Từ Kính Dư nhắm hai mắt, tiếng nói hơi khàn: Vẫn tốt.
Đầu lưỡi anh lướt qua hàm răng, có chút đau, mấy ngày nữa phải đi kiểm tra một chút.
Ngô Khởi khá vừa lòng với thành tích lần này, cười cười đem điện thoại trả lại cho mọi người, Thi đấu lần này, cúng ta được 1 vàng, 2 bạc, 3 đồng, mỗi người đều có huy chương, tốt hơn năm trước một chút, mọi người vất vả rồi.
Thạch Lỗi giành được huy chương bạc ở hạng cân 69 kg, anh ta lấy di động chụp lại phát lên vòng bạn bè, lại đăng một tin nhắn trong nhóm.
[ Bác sĩ nhỏ, huy chương bạc, không phải thất vọng về tôi! ]
Từ Kính Dư cầm di động, vốn dĩ cũng muốn chụp một hình, nhưng khi cầm lấy di động lại do dự.
Anh hơi cong khóe miệng, từ từ đi, xem cô ấy có chủ động hỏi anh không.
Xử lý tốt vết thương, Từ Kính Dư đi thay quần áo, lúc tập hợp ngoài sân thể dục, Ứng Hoan chúc mừng từng người đạt huy chương trong nhóm chat.
Cuối cùng, gửi cho Từ Kính Dư một tin nhắn.
[ Chúc mừng Kính Vương, Kính Vương ra tay, huy chương vàng tới tay. ]
Từ Kính Dư: ...
Khóe miệng Từ Kính Dư hơi giật giật, nhét điện thoại vào túi quần.
Sau khi lên xe, anh điều chỉnh cho lưng ghế hạ thấp hơn, cả người thả lỏng, đầu ngửa ra sau, đường cong ở cổ lộ rõ, hầu kết nhô lên phá lệ gợi cảm. Thạch Lỗi ngồi bên cạnh quay đầu nhìn anh, nhắc nhở nói: Bác sĩ nhỏ phát tin tức cho cậu trong nhóm.
Trong cổ họng Từ Kính Dư bật ra một tiếng: Ừ.
Thạch Lỗi: Cậu không trả lời lại một câu?
Không trả lời.
...
Thạch Lỗi tỏ vẻ vô cùng hiểu lòng người mà gửi lại một câu cho Ứng Hoan: Kính Vương quá mệt mỏi, cậu ấy ngủ rồi.
Ứng Hoan nhìn thời gian, đã sắp 1 giờ sáng, cô nói câu: Mọi người vất vả rồi, ngủ ngon. liền rời khỏi wechat.
.......
Trở lại khách sạn, Từ Kính Dư tắm rửa xong đi ra, cầm lấy di động trên bàn, nhớ tới câu nói ngốc nghếch của Ứng Hoan, một chút thành ý chúc mừng cũng không có, dựa vào cạnh bàn, bỗng nhiên cười một tiếng, tâm tình đột nhiên tốt lên rất nhiều.
Ngày mùng 5 tháng 10, cả đội trở về, Ứng Trì vừa xuống xe liền đi đến bệnh viện.
Vừa lúc Ứng Hoan cũng đang ở đấy.
Ứng Trì mặc đồng phục màu đỏ của đội, lại đẹp trai, vừa đến khu giường bệnh liền hấp dẫn ánh mắt của chị gái y tá và hộ lý, Ứng Hoan đi lấy nước, hướng cậu vẫy vẫy tay. Ứng Trì chạy tới, nhìn vào bên trong: Ba đâu?
Ứng Hoan cười: Mới ăn cơm xong, chị cho ba xem video, biết em thi đấu chính quy, sẽ không mắng em, em yên tâm.
Ứng Trì không sao cả: Mắng thì mắng, em cũng không sợ ba mắng.
Hai chị em vào phòng bệnh, Ứng Hải Sinh nhìn đồng phục mà cậu mặc, hừ một tiếng: Nhìn qua cũng được, có tinh thần.
Ứng Trì hãi gãi đầu, cười.
Đại học A được nghỉ Quốc Khánh 8 ngày, mỗi tháng Ứng Hoan đều phải đi kiểm tra niềng răng một lần, 8 giờ sáng hôm sau, Ứng Trì thay cô mang cơm đến bệnh viện, chính mình ngồi xe đến phòng khám.
Cô vừa đến cửa, liền thấy Từ Kính Dư.
Anh đứng ở cửa, hôm nay vẫn mặc áo thun màu đỏ, thân hình cao lớn đĩnh đạc, vết thương trên mặt hồi phục khá tốt, rất đẹp trai.
Ứng Hoan thoáng dừng bước, chạy chậm qua, đứng trước mặt anh, cong môi cười: Từ Kính Dư, anh tới kiểm tra hàm răng sao?
Từ Kính Dư bỏ tay vào túi quần, ngón tay vuốt nhẹ đồ vật bên trong, gật gật đầu: Ừ.
Ứng Hoan chỉ chỉ bên trong: Tôi đi kiểm tra niềng răng...
Tôi biết. Từ Kính Dư xoa nhẹ ót của cô, Đi thôi.
Ứng Hoan đi trước, khi đến trước cửa phòng của Đỗ Nhã Hân, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn anh: Anh không đi kiểm tra sao? Đi theo tôi làm gì?
Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô: Tôi kiểm tra xong rồi.
Ứng Hoan dừng lại, lùi phía sau hai bước, giống như cảnh cáo nói anh: Vậy anh cũng đừng lại đây, không được nhìn tôi.
Cô không muốn anh nhìn thấy bộ dáng cô há to miệng chỉnh niềng răng...
Từ Kính Dư dựa vào từng, ra dấu ok, nghiêng đầu cười nhẹ: Được, tôi ở chỗ này chờ cô, được chưa?
( Edit: Mọi người giáng sinh vui vẻ, ai còn độc thân thì sớm thoát khỏi kiếp độc thân, ai đã có ny thì mãi luôn hạnh phúc, chó độc thân như tôi chỉ có thể ở nhà ăn cẩu lương thôi, mọi người đừng như tôi.)