Lần này Ngô Khởi là người phụ trách bọn họ, mấy huấn luyện viên thương lượng với nhau vài câu, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp, anh ta lạnh mặt mở cửa phòng: Đều vào đây cho tôi, đứng ngoài đó cho mọi người chế diễu sao?
Một đám người ùa vào phòng, mười mấy người đứng chen nhau trong phòng.
Huấn luyện viên Lưu nhìn bác sĩ Hàn: Đã xác định là không thể đánh?
Không đợi bác sĩ Hàn trả lời, Trần Sâm Nhiên đã vội kêu lên: Tôi có thể đánh, chỉ là vết thương nhỏ, thật đấy. Cậu ta nhìn về phía Ngô Khởi, sắc mặt vội vàng, Huấn luyện viên Ngô, tôi thật sự có thể thể đánh, kiểm tra sức khỏe cũng qua.
Mọi người nhìn cậu ta không nói gì, kiểm tra làm sao mà qua thì chỉ có cậu ta biết. Cũng mất công cậu ta nhịn như vậy, thật không biết nên khen hay trách cậu ta nữa.
Từ Kính Dư đứng trước mắt cậu ta, thần sắc nhàn nhạt nhìn cậu ta, chỉ chỉ bụng mình, mặt không biểu cảm nói: Tới, dùng tay phải đánh một quyền vào đây, tôi xem tay cậu còn được bao nhiêu lực.
Mọi người nhất loạt nhìn về phía anh.
Ngô Khởi nhíu mày: Từ Kính Dư, cậu làm gì?
Từ Kính Dư cười cười: Không phải cậu ta nói vẫn có thể đánh sao? Cho cậu ta đánh thử xem như thế nào, đừng đánh ra quyền mềm như bông, một chút sức cũng không có.
Trong lúc thi đấu Quyền Anh, nếu sức không đủ, cho dù đánh trúng điểm yếu của đối phương cũng không thể hạ KO được, cho nên sức lượng của quyền thủ là vô cùng quan trọng, hơn nữa một trận đấu có đến năm hiệp, cậu ta có thể kiên trì đến khi kết thúc hay không cũng là một vấn đề.
Trần Sâm Nhiên lại tức giận, giơ tay chỉ thẳng Ứng Trì: Tôi không đánh chẳng lẽ để cậu ta thi? Cậu ta còn không đánh lại tôi, một đứa yếu gà thôi, làm gì có tư cách dự thi!
Mẹ nó cậu mới yếu gà!
Ứng trì tức giận chết khiếp, Ứng Hoan nhìn về phía Tràn Sâm Nhiên nhàn nhạt nói: Đúng vậy, Ứng Trì trước kia quả thật không đánh được cậu, nhưng bây giờ cậu bị thương thế này, cậu xác định có thể đánh được sao?
Ngô Khởi nhíu mày, nhìn về phía cậu ta: Nói thật đi, rốt cuộc cậu bị thương thế nào?
Kỳ thật Trần Sâm Nhiên cũng được anh ta tìm ra ở câu lạc bộ thi đấu ngầm, nhưng không giống Ứng Trì, cậu ta thật sự nổi loạn, sau khi nhập đội đã thu liễm không ít, nhưng ai biết trước đây cậu ta có chọc phải người nào hay không, những người đó chuyên môn chờ trước khi cậu ta thi đấu đến gây phiền toái.
Loại chuyện này, Ngô Khởi gặp không ít.
Trần Sâm Nhiên cứng họng, cúi đầu không nói.
Từ Kính Dư chỉ chỉ Ứng Trì: Nếu bị thương mà từ bỏ thi đấu, hoặc là bị đối thủ KO, còn không bằng để thằng nhóc yếu gà này lên thi đấu.
Ứng Trì vốn dĩ đối với anh có chút cảm kích,nhận ra mình bị anh mắng yếu gà, nháy mắt mặt lạnh xuống.
Ngô Khởi nhìn Trần Sâm Nhiên, nhíu mày nói: Vận động viên bảo vệ cơ thể mình trước khi thi đấu là tố chất cơ bản nhất, hiện tại cậu lại làm chính mình bị thương, mặc kệ là xuất phát từ nguyên do gì nhưng thắng lợi của đội vẫn quan trọng nhất, cậu không thể thi đấu được.
Trần Sâm Nhiên cúi đầu, nửa ngày sau ngẩng đầu trừng Ứng Hoan mắng: Em gái răng hô*, xấu hoắc, ai mượn cô xen vào chuyện của người khác, nếu không phải do cô thì tôi vẫn có thể thi đấu!
*nguyên văn của tác giả
Ứng Hoan sắc mặt trắng nhợt, có chút không thể tin mà nhìn cậu ta.
Hiện tại Trần Sâm Nhiên tựa như nổi điên, mắng xong liền xoay người bước đi, Ứng Trì phản ứng lại, tức giận đi qua muốn túm người lại. Có người so với cậu càng phản ứng nhanh hơn, hung hăng nắm chặt cổ Trần Sâm Nhiên, kéo người trở lại.
Từ Kính Dư cao hơn cậu ta, trầm mặt từ trên cao nhìn xuống, hướng Ứng Hoan, âm thanh lạnh lùng nói: Xin lỗi cô ấy.
Ứng Hoan sửng sốt, ngơ ngác nhìn Từ Kính Dư.
Hàm dưới anh căng chặt, cả người lộ ra sự lạnh lùng, sắc bén, rất dọa người.
Trần Sâm Nhiên cũng bị ánh mắt của anh dọa sợ, cậu ta không ngờ anh sẽ ra mặt cho chị em họ, cũng biết anh là quyền thủ Ngô Khởi xem trọng nhất, cậu ta giãy giụa: Anh buông tay ra, tôi nói sai sao? Kiểm ta sức khỏe tôi đều qua, nếu không phải do cô ta nhiều chuyện...
Cô ấy nhiều chuyện sao? Từ Kính Dư cười lạnh, Cậu kiểm tra sức khỏe được thông qua, nhiều người như vậy cũng không phát hiện cậu bị thương, mất công cô ấy cẩn thận nhận ra, cậu không cảm ơn cô ấy thì thôi, còn mắng một cô gái nhỏ, cậu đáng mặt là đàn ông không?
Trần Sâm Nhiên nghẹn lại, nói không ra lời.
Ứng Trì cả giận nói: Chính là như thế, nhiều bác sĩ như vậy cũng không phát hiện, chị tôi một mình có thể nhận ra, cậu còn mắng chị ấy!
Ứng Hoan dù sao cũng là cô gái nhỏ, hơn nữa hàm răng lớn lên khó coi, cô còn mang niềng răng, đây là điều duy nhất khiến cô không tự tin, bị Trần Sâm Nhiên mắng trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng vốn đang khó chịu, hiện tại...
Cô nhìn về phía sườn mặt anh tuấn của Từ Kính Dư, bỗng nhiên bình thường trở lại.
Ứng Hoan đi đến bên cạnh Từ Kính Dư, giơ tay nắm chặt tay áo anh, Từ Kính Dư sửng sốt, cúi đầu nhìn cô.
Cô gái nhỏ nói: Buông tay đi.
Cô lại túm túm, tiếng nói mềm mại: Bỏ nha.
Từ Kính Dư hơi hơi nhướng mày, thật sự buông tay, cho tay vào túi quần, nhìn xem cô muốn làm gì.
Loại tình huống này, cho Trần Sâm Nhiên một cái bạt tai còn nhẹ.
Không chỉ Từ Kính Dư, mấy người huấn luyện viên cũng không nói gì, bọn Thạch Lỗi càng là đôi mắt tỏa sáng, đặc biệt muốn biết bác sĩ nhỏ sẽ xử lý chuyện này thế nào. Chu Bách Hạo sau khi biết tin cũng tới đây, dựa vào cửa toilet nhìn về phía cô, cũng có chút tò mò.
Trần Sâm Nhiên nhíu mày nhìn cô, ngữ khí không tốt nói: Đừng lấy bộ dạng cô dỗ em trai đi dỗ tôi.
Ứng Hoan nói: Tôi không dỗ cậu, tôi chỉ dỗ em trai tôi.
Trần Sâm Nhiên: ...
Ứng Trì cười nhạo.
Từ Kính Dư không chút để ý nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch.
Ứng Hoan khẽ liếm niềng răng, dùng tay sờ nhẹ mặt kim loại của nó, nghiêm túc nói: Có lời cậu nói sai rồi, tôi không phải răng hô, là hàm răng không quá đều, răng nanh hơi nhô ra mà thôi, hơn nữa tôi cảm thấy bản thân rất xinh đẹp, sang năm bỏ được niềng răng sẽ càng xinh đẹp.
Trần Sâm Nhiên: ...
Cậu ta ngây ngẩn cả người, làm sao cũng không nghĩ tới cô sẽ tự khen mình như vậy.
Ứng Hoan quay đầu nhìn một vòng, cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Từ Kính Dư, cô có chút khẩn trương hỏi: Từ Kính Dư, anh cảm thấy tôi xinh đẹp sao?
Bởi vì anh là người đẹp nhất ở đây, người đẹp nhất nguyện ý khen cô một câu, vậy mới có sức thuyết phục.
Mấy người Thạch Lỗi hoàn toàn ngây dại
Bác sĩ Hàn cùng Ngô Khởi cũng sửng sốt, nhưng thật có chút buồn cười nhìn cô gái nhỏ.
Từ Kính Dư đối diện với ánh mắt đen nhánh nhu thuận của cô, cúi đầu cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp mê người, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đen nhánh thâm sâu: Phải, xinh đẹp, đeo niềng răng cũng xinh đẹp. Chờ sang năm bỏ được niềng răng thì càng xinh đẹp hơn so với hiện tại, gọi là hoa hậu giảng đường cũng không có vấn đề gì.
Ứng Hoan mặt đỏ lên, anh làm gì mà nói lại toàn bộ lời của cô?
Cô cúi đầu không dám nhìn anh, lại nhìn về phía Trần Sâm Nhiên: Cậu không xin lỗi cũng không sao cả, với tôi mà nói những lời này không làm tổn thương tôi được. Còn chuyện thi đấu, nếu lần sau Ứng Trì trên võ đài, nhất định sẽ thắng thật đẹp mắt.
Ngụ ý, cậu cứ muốn lên võ đài như vậy, chỉ có thể thua rất khó xem.
Nói xong, không đợi mọi người phản ứng, ném xuống một câu Tôi về phòng trước liền rời đi.
Nếu không đi, cô mắc cỡ chết mất.
Ứng Hoan cúi đầu vội đi qua, Ứng Trì nhìn thoáng qua Trần Sâm Nhiên, hô to: Chị, lát nữa em sẽ tìm chị.
Ứng Hoan đáp lời, vừa ngẩng đầu liền thấy Chu Bách Hạo đang dựa ở cửa toilet, nhìn cô cười.
Ứng Hoan: ...Chu tổng.
Chu Bách Hạo gật đầu, nhướng mày khen: Kỳ thật đeo niềng năng cũng không xấu, rất xinh đẹp.
Ứng Hoan quẫn: Cảm ơn.
Vội rời đi.
Lưu lại một phòng người, Trần Sâm Nhiên đứng ngốc tại chỗ, cũng không chạy, bác sĩ Hàn vuốn nhẹ tóc mái, cười cười: Cô gái nỏ thật sự có ý tứ, thật lợi hại.
Thủ đoạn này, cô tự cảm thấy không bằng.
Ngô Khởi cũng chịu phục, bị Ứng Hoan chỉnh như vậy, không khí đè nén cũng bình tĩnh trở lại, anh nhìn về phía Trần Sâm Nhiên, Lần này Ứng Trì sẽ thay thế cậu thi đấu, chuyện của cậu đợi thi đấu xong lại nói.
Trần Sâm Nhiên không rên một tiếng, cam chịu trừng phạt.
Ứng Trì nghe được những lời này, cả người nhiệt huyết sôi trào, nén cười nhìn Ngô Khởi, cúi người làm động tác vái chào: Cảm ơn huấn luyện viên, tôi nhất định nỗ lực thi đấu!
Ngô Khởi cười cười gật đầu, vỗ vỗ vai Thạch Lỗi.
Hạng cân 69 kg, dựa vào cậu.
Thạch Lỗi nhìn cửa sổ xuất thần, ấp úng nói: Đời này nữ nhân khiến tôi chịu phục không nhiều lắm, một người là mẹ tôi, một người là bác sĩ nhỏ. Mẹ tôi là do quá hung hãn làm tôi chịu phục, bác sĩ nhỏ là dỗ người, dỗ đến mức làm tôi chịu phục.
Dương Cảnh Thành gật đầu: Chịu phục, đột nhiên có chút hâm mộ tiểu tổ tông.
Triệu Tĩnh Trung: Tôi cũng muốn làm tiểu tổ tông.
Ứng Trì: ....Chỉ bằng anh?
Cậu không thể tưởng tượng mà nhìn diện mạo thô lỗ của Triệu Tĩnh Trung, cùng với chiều cao 190cm, nặng tới 92kg, này mẹ nó ai mà dỗ nổi!
Từ Kính Dư cười nhạo, trực tiếp bước đi.
Chu Bách Hạo đi theo sau anh, nhìn cửa phòng Ứng Hoan, nhịn không được cười: Cô gái Ứng Hoan này, xác thật rất có ý tứ.
Từ Kính Dư không bày tỏ ý kiến, móc ra chìa khóa, trực tiếp đóng cửa trước mặt Chu Bách Hạo.
..........
Ngô Khởi liên hệ tổ trọng tài, đem Ứng Trì báo lên.
Chuyện Ứng Trì dự thi đã định xuống dưới.
Ứng Hoan không biết chuyện này là tốt hay xấu, nhưng cậu vui vẻ thì tốt. Cho dù là Trần Sâm Nhiên, việc đã thành, cậu ta không phục cũng không được, sau khi đi kiểm tra lại, cậu ta vẫn luôn đi theo đội ngũ, không nói chuyện, ngẫu nhiên liếc cô một cái, lại hừ lạnh quay đi.
Từ Kính Dư nhìn cậu ta, cúi đầu nhìn Ứng Hoan: Nếu cậu ta tìm đến cô gây phiền toái, nói cho tôi biết.
Ứng Hoan chớp chớp mắt: Sau đó thì sao?
Anh cong cong khóe miệng: Cho cậu ta một trận.
Ứng Hoan: ...
Thi đấu rất nhanh đã đến.
Trung tâm sân vận động, đài thi đấu Quyền Anh là lâm thời dựng lên, người chủ trì đã sớm đứng ở trên đấy, nhân viên y tế, trọng tài và người giám sát thi đấu cũng đã vào chỗ, hệ thống tính điểm cũng đã trang bị xong, quyền anh bảo bối đứng cầm biển đứng bên cạnh đợi lên sân khấu.
Nơi thi đấu cũng không có ít người đến xem, mong chờ trận thi đấu này.
Ứng Hoan đi theo đội ngũ vào phòng nghỉ, đối thủ bọn họ gặp đầu tiên ở đội Hà Bắc, Ngô Khởi không quá lo lắng, bởi vì năm trước bọn họ cũng đã thi đấu một lần cùng đội Hà Bắc.
Hai đội đều đã thay đổi thành viên, đối với Từ Kính Dư bọn họ vẫn rất có lòng tin.
Vận động viên đều đã thay quần quyền anh cùng chiến bào, băng vải quấn tay của quyền thủ được quy định trước, do chính phủ phát xuống. Chờ nhóm vận động viên cột chắc, Ứng Hoan sợ Ứng Trì khẩn trương, một bên xoa tay cậu, một bên nhẹ giọng giặn dò: Không cần khẩn trương, cũng không cần có áp lực, vốn dĩ em là người thay thế, tận lực là tốt rồi.
Ứng Trì lần đầu tiên chính thức thi đấu, quả thực có chút khẩn trương, hít một hơi thật sâu: Vâng, chị yên tâm đi.
Cậu nhất định không thể làm mất mặt chị.
Cậu nhất định phải làm Trần Sâm Nhiên vả mặt.
Ứng Hoan đang muốn đứng lên, một bàn tay to rộng thon dài đưa đến trước mặt, nam nhân lười biếng mà nói: Bác sĩ nhỏ, tôi cũng muốn ấn.