Câu lạc bộ chủ yếu là các thành viên 20 tuổi, 17-23 chiếm phần lớn, hơn nữa cơ bản đều độc thân. Vận động viên quyền anh phân cấp theo thể trọng, cho nên chiều cao cùng thể trọng thoạt nhìn rất không đồng đều, giá trị nhan sắc cũng vậy...
Dáng người rất tốt, nhưng đẹp trai thì là vật hi hữu.
Từ Kính Dư chính là vật hi hữu trong câu lạc bộ, anh luôn là quyền thủ nổi tiếng trong câu lạc bộ, rất nhiều nhà tài trợ không chỉ nhìn trúng thực lực của anh, mà con nhìn trúng diện mạo. Đầu năm nay, làm cái gì đều phải xem khuôn mặt.
Thạch Lỗi nhất thời hít mạnh một hơi, chỉ vào anh nói: Đối với cậu thì có thể thổi sao?
Từ Kính Dư đứng uống nước bên cạnh, liếc nhìn cô: Cái này, anh phải hỏi cô ấy.
Ứng Hoan: ...
Tất cả mọi người nhìn về phía cô, chờ cô trả lời.
Ứng Hoan lướt qua nhóm người, nhìn về phía Từ Kính Dư, hôm nay anh mặc một cái áo màu đỏ, quần thể thao màu đen, vết thương trên mặt đã khỏi hoàn toàn, gương mặt góc cạnh rõ ràng, xác thật đẹp đến... Cho dù anh không mặc đồ màu đỏ, đứng lẫn trong đám người, cô cũng có thể liếc một cái liền nhận ra anh.
Người nọ uống nước, dù bận vẫn ung dung liếc cô: Nói chuyện, có thổi sao?
Tai Ứng Hoan đột nhiên nóng lên, nghiêm mặt nói: Không thể thổi!
Từ Kính Dư nhướn mày.
Thạch Lỗi sửng sốt một chút, đột nhiên đập đùi cười to: Ha ha ha ha, Kính Vương, cậu cũng có ngày hôm nay! Đừng tưởng bản thân lớn lên đẹp mà sẽ có đặc quyền!
Chính là chính là, cô ấy vẫn thổi thổi cho Ứng Trì.
Đây là chị gái, đãi ngộ đương nhiên không giống nhau...
Ứng Trì mệnh thật tốt.
Một đám người đi theo nở nụ cười, cười đến mức làm Ứng Hoan mặt đỏ tai hồng, làm sao lại không đứng đắn như vậy...
Ứng Trì kết thúc huấn luyện, chạy tới tìm Ứng Hoan đi ăn cơm, liền thấy một đám người đang cười như bệnh tâm thần, cậu không rõ nguyên do, Thạch Lỗi tiến đến vỗ vai cậu: Nhóc con, mệnh cũng thật tốt, về sau chị cậu sẽ làm bác sĩ nhỏ ở đây, vui không?
Ứng Trì ngẩn ngơ, nhìn về phía Ứng Hoan: Thật vậy không, chị?
Ứng Hoan gật đầu: Thật.
A a a a a a! Thật tốt quá!
Thiên niên vui đến điên rồi.
Từ Kính Dư khẽ nhíu mày, thằng nhóc này đắc ý cái gì? Anh nhìn cô gái nhỏ đang cười tủm tỉm, cười nhạt một tiếng, xách bình nước lên, đi rồi.
Trần Sâm Nhiên vẫn luôn ngồi một bên rung chân xem náo nhiệt bỗng nhiên lên tiếng, khinh bỉ nhìn Ứng Trì: Luyến tỷ khống, trách không được bị người khác KO. Cậu ta cà lơ phất phơ đứng lên, bỏ tay vào túi quần, ngữ khí đặc biệt thiếu đòn: Cậu như vậy, cũng không làm được việc lớn gì.
Trần Sâm Nhiên cười cười: Tôi chính là nói cậu giống như bảo bảo.
Ứng Trì: ...
Ngực cậu phập phồng kịch liệt, lửa giận bốc lên, hung mãnh muốn lao tới, muốn cùng Trần Sâm Nhiên đánh một trận, một quyền KO cậu ta, vừa muốn tiến lên liền bị Ứng Hoan kéo lại.
Ứng Hoan đứng lên, đi đến gần Trần Sâm Nhiên, khuôn mặt nhỏ rất nghiêm túc, Từ Kính Dư dừng lại bước chân, dừng lại phía sau cô, sợ cô không kìm nén được lửa giận mà cho Trần Sâm Nhiên một bạt tai.
Nam nhân không đánh nữ nhân, nhưng Trần Sâm Nhiên không tốt, nói không chừng.
Ứng Hoan dừng lại trước mặt Trần Sâm Nhiên, bỗng cười nói: Trần Sâm Nhiên, tôi nhớ rõ cậu nhỏ hơn Ứng Trì một tháng.
Trần Sâm Nhiên không hiểu gì nhìn cô: Phải, vậy thì như thế nào?
Cô bỗng nhiên nâng tay lên, Từ Kính Dư híp mắt, cúi đầu nhìn cô, dịch lên phía trước một bước, cơ hồ dán sau lưng cô. Không biết vì sao dù cô thật sự đánh người anh cũng không nghĩ sẽ ngăn cản, nhưng nếu như Trần Sâm Nhiên muốn đánh trả, anh không có khả năng nhìn cô bị đánh.
Không chỉ anh, mấy người Thạch Lỗi đều căng thẳng thần kinh, trong lúc nhất thời không biết nên khuyên cô như thế nào.
Ai ngờ, tay cô dơ cao lên, dừng ở trên đầu Trần Sâm Nhiên, xoa nhẹ một cái: Cho nên cậu cũng là một bảo bảo, ngoan một chút, đánh nhau ẩu đả là không đúng, tốt nhất có thể nói lời xin lỗi với Ứng Trì.
Trần Sâm Nhiên cả người như bị sét đánh, ngốc tại chỗ, trước nay cậu ta chưa từng bị nữ sinh nào sờ đầu, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu nói chuyện với cậu, lỗ tai thiếu niên đỏ lên, đột nhiên nhảy về phía sau như bị điện giật.
Cô, cô làm gì?
Ứng Hoan cười vô tội: Không có gì, không muốn hai người đánh nhau thôi.
Từ Kính Dư cúi đầu, có chút cảm giác một lời không nói hết mà nhìn cô, lại liếc Trần Sâm Nhiên, bảo bảo.... Mệt cô mở miệng kêu cậu ta, anh nhìn bốn phía đều đang đứng đần ra, nói: Đều tan đi, nên làm gì thì làm.
Ngô Khởi từ WC vội vàng đi ra, vừa rồi huấn luyện viên Lưu nói mấy đội viên sắp đánh nhau rồi, anh ta tiểu được một nửa, mắng câu: Lũ nhãi ranh này, mẹ nó không bớt việc. Liền kéo quần chạy ra, vừa thấy có chút ngốc.
Lũ gia hỏa này tụ tập một chỗ, vây quanh Ứng Hoan, nơi nào có đánh nhau?
Anh đi qua, hỏi Từ Kính Dư: Sao lại thế này, vừa rồi huấn luyện viên Lưu nói các cậu có người muốn đánh nhau?
Từ Kính Dư nhún vai Không thể nào, Ứng Hoan đang khen mọi người.
Ngô Khởi: ...
Trần Sâm Nhiên cảm thấy có cổ khí nghẹn ở ngực phát không ra được, vò mạnh tóc rồi bước đi.
Ngô Khởi nhìn mọi người, bực bội mà xua tay: Đều đi ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, mặc kệ các người mâu thuẫn gì, đều đừng nháo đến tôi, giữ cho thân thể ở trạng thái tốt nhất, muốn đánh, lên võ đài đánh.
Một đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, giải tán.
Ứng Hoan cúi đầu, đi qua bên cạnh Từ Kính Dư.
Chị đi đâu vậy?
Rửa tay.
Ứng Hoan liếc cậu, Em đi trước ăn cơm với bọn họ đi, không cần chờ chị, chị muốn đến phòng khám trước.
Hôm nay là ngày kiểm tra niềng răng.
Từ Kính Dư nghe vậy, nhìn cô một cái, chậm rì rì đi phía sau cô, vào phòng nghỉ thay quần áo rồi lấy chìa khóa xe. Chiều nay anh không phải huấn luyện, chuẩn bị về nhà một chuyến, vừa lúc phòng khám nha khoa tiện đường.
Ứng Hoan đứng ở bồn rửa tay trước trạm xe bus, tỉ mỉ rửa từng ngón tay.
Từ Kính Dư cầm chìa khóa xe, dựa vào ven tường chờ cô.
Ứng Hoan rửa tay xong đi ra, thấy anh thì sửng sốt một chút, chần chờ hỏi: Anh tìm tôi sao?
Anh ném chìa khóa xe, ngồi dậy, Đi thôi, tôi đưa cô đi.
Ứng Hoan không kịp phản ứng lại, đi theo phía sau anh, Đưa tôi đi chỗ nào?
Anh quay đầu lại: Không phải cô muốn đi bệnh viện sao? Tôi tiện đường.
Ứng Hoan đáp một tiếng, không khách khí với anh, nói: Vậy anh chờ tôi một chút, tôi đi lấy đồ.
Từ Kính Dư ừ một tiếng, Xe dừng ở ngoài cửa, lần trước cô đã ngồi trên xe đấy rồi.
Nói hết lời, bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, đáy mắt có ý cười, Đối với xe không mù mặt chứ?
Ứng Hoan: ...
Cô có chút câm nín nhìn anh, Tôi nhớ biển số xe!
Ứng Hoan cầm túi, đi theo sau Từ Kính Dư ra khỏi câu lạc bộ, ánh nắng mặt trời lúc này rất gay gắt, cô nhắm mắt mà đi theo sau anh, thân thể cao lớn của anh chặn đi ánh nắng chói mắt. Từ Kính Dư liếc nhìn phía sau, phát hiện điều này, cười nhẹ.
Lên xe, Từ Kính Dư nghe điện thoại, là Ngô Khởi gọi tới, anh ta nói: Đêm nay câu lạc bộ cùng nhau ăn tối, trong đội có người mới, cũng chưa cùng nhau tụ tập, đêm nay cậu nhớ đến đấy.
Từ Kính Dư nhìn thoáng qua Ứng Hoan, Được.
Ngắt cuộc gọi, WeChat vẫn luôn có thông báo nhắc nhở tin nhắn, anh mở WeChat, trong nhóm chat đang kêu gào như sói, Thạch Lỗi nói: Gọi bác sĩ nhỏ đi! Cô ấy cũng là thành viên trong câu lạc bộ! Cô ấy đâu rồi?
Dương Cảnh Thành: Tôi thấy cô ấy đi cùng Kính Vương rồi.
Thạch Lỗi: ...
Ứng Trì: ????
Chuyện này tại sao cậu không biết?!
Ứng Trì vội vàng phát WeChat cho Ứng Hoan, khi ngồi trên xe Ứng Hoan rất ít xem di động, sợ choáng đầu.
Từ Kính Dư cười nhẹ, tay trái cầm vô lăng, chậm chạp trả lời: Đúng vậy, cô ấy đang ở trên xe tôi.
Thạch Lỗi gửi lại một biểu cảm khiếp sợ: Oa! Cậu muốn mang cô ấy đi đâu?
Từ Kính Dư: Mang về nhà.
...
Giây tiếp theo, điện thoại của Ứng Hoan điên cuồng vang lên.
Từ Kính Dư liếc mắt nhìn màn hình di động của cô, đem điện thoại thu hồi, ném vào ngăn kéo, phát động cơ, lái xe đi.
Ứng Hoan mở điện thoại, liền nghe thấy Ứng Trì sắp hỏng mất hô to: Chị, Từ Kính Dư nói chị đang ở trên xe anh ta, còn muốn về nhà cùng anh ta! Chị nhanh chạy xuống xe! Đừng bị anh ta lừa!
Ứng Hoan: ...
Ai nói?
Anh ta nói trong nhóm chat! Thiếu niên lớn tiếng kêu, Dù sao chị cũng mau xuống xe!
Ứng Hoan trong lòng nhảy lên, nhìn về phía sườn mặt anh, có chút không giám tin tưởng: Từ Kính Dư, anh nói trong nhóm chat muốn đưa tôi về nhà?