(Xin hãy chú ý, ngoại truyện này nói về chuyện xảy ra rất lâu về sau...)
Máy bay dự định xuất phát vào lúc bốn giờ chiều. Lúc đến sân bay, Thiệu Tây Bội vẫn còn rất buồn ngủ. Cô ngồi trong phòng nghỉ dành cho khách quý, cả người cứ ngủ gà ngủ gật.
Lát nữa lên máy bay, đợi nó cất cánh rồi em cứ từ từ mà ngủ.” Phó Chính nhấp môi, thản nhiên lật xem tờ báo.
Thiệu Tây Bội vừa thẹn vừa giận mà nhìn khuôn mặt tựa như lạnh lùng của anh, nỗi nghi ngờ trong lòng cô càng thêm sâu.
Người đàn ông này đặt vé máy bay có thời gian quá đáng nghi, quá thuận tiện để anh liên tục gây án rồi!
- -
Ngày hôm nay, mới sáng tinh mơ thức dậy, anh đã ép cô “làm” một lần. Sau khi cô ngủ nướng một hồi thật lâu, anh ăn điểm tâm xong, tinh thần sảng khoái rồi lại vào “ăn” cô thêm lần nữa. Đợi đến khi cô cảm giác rằng thời gian đã đến giữa trưa rồi, anh lại “đến” với cô một lần nữa ở trong phòng tắm!
Đúng là hành vi khiến người ta giận sôi cả lên, nhất định sẽ có một ngày tên khốn kiếp này tinh tẫn nhân vong*!
*Lao lực quá mà chết
Có phải lại mang thai không hả em?” Nhìn dáng vẻ giận dữ của cô mà tâm trạng anh càng thêm sung sướng, anh lật đi lật lại tờ báo một cách tùy ý và liếc nhìn cô: “Ngủ nhiều lắm đó em.”
Nói đến con thì cô lại càng thêm giận. Tên lưu manh này! Mãi cho tới bây giờ mà anh vẫn chẳng xem chuyện của con ruột mình là chuyện to tát gì. Đứa trẻ mới có mấy tuổi, anh đã nhẫn tâm bỏ nó ở nhà của Đơn Cảnh Xuyên, trực tiếp đưa cô đi du lịch châu Âu. Con của Đơn Cảnh Xuyên mới hơn một tuổi, ngoài con của họ thì cậu ấy còn phải chịu thêm một Cố Linh Nhan với tính tình nửa trẻ con nửa người lớn. Mười ngày nay cậu ấy còn chưa bị hành hạ đến mức điên tiết hả?!
Tự anh đi mà sinh.” Sau khi kết hôn, cô chẳng còn nhẫn nại với anh như trước nữa, tức giận liếc anh một cái, sau đó đứng dậy đi qua quầy bên kia lấy nước uống.
Phó Chính nhìn bóng lưng thướt tha của cô, khóe miệng anh từ từ nở nụ cười nhẹ.
. . .
Chuyến hành trình trên máy bay sẽ kéo dài hơn mười giờ, ít ra thì chỗ ngồi ở khoang hạng nhất thoải mái hơn chỗ ngồi ở khoang phổ thông rất nhiều, Thiệu Tây Bội cũng không ăn trên máy bay, vừa mới lên máy bay, cô đã ngả đầu ngủ say ở trên ghế.
Phó Chính phủ áo ngoài lên người cô, bảo tiếp viên hàng không mang chăn và gối đến.
Thiệu Tây Bội ngủ mơ mơ màng màng. Trong cơn mông lung, cô cảm giác được anh lót gối ra sau đầu mình, nhanh chóng đắp mền che toàn thân cô, thậm chí còn chỉnh phần tựa lưng của ghế cô một chút.
Đối với những người phụ nữ khác mà nói, có thể họ sẽ cảm thấy anh chăm sóc cô thật dịu dàng, nhưng chỉ cô mới hiểu rõ người đàn ông này, muốn anh dịu dàng thì ngay cả heo mẹ cũng sẽ leo cây. Mỗi lần anh đối xử với cô đều rất tốt, bởi vì tốt quá nên mới “làm đi làm lại” nhiều lần, ngay cả xương cốt cũng chẳng tha.
Mà trên thực tế, giác quan thứ sáu của cô quả thật rất chuẩn...
***
Thiệu Tây Bội vừa thức dậy, dường như toàn bộ đèn chiếu sáng trong khoang máy bay đều đã tắt.
Cô dụi mắt, nhìn lên màn hình hiển thị thời gian bay vẫn còn năm tiếng nữa rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị đi uống nước và vào toilet rửa tay.
Phó Chính nhắm nghiền mắt, ngồi ở bên cạnh cô, trông anh giống như đang ngủ rất sâu. Cô cố gắng D-ien Dan Le-Quy Don cử động ở mức nhẹ nhàng nhất, từ từ lướt qua đùi anh để ra ngoài rồi bước về phía trước.
Sau khi cô đi không bao lâu, người đàn ông nhắm nghiền mắt đã lập tức mở mắt.
. . .
Lúc bước vào toilet, đầu óc Thiệu Tây Bội vẫn còn mê man. Sau khi rửa tay xong, cô cố ý vốc nước rửa mặt, mở cửa chuẩn bị ra ngoài.
Đúng lúc cô đẩy chốt cửa, một lực rất mạnh từ bên ngoài bỗng làm cánh cửa mở tung ra, kèm theo đó là bóng người nhanh chóng nhảy vào, khóa chặt cửa lại.
Tiếng thét chói tai sắp vọt ra khỏi miệng cô, nhưng đến khi thấy rõ người trước mắt thì cô bình tĩnh lại. Không quá vài giây sau, dây thần kinh của cô đột nhiên căng thẳng: “Anh để em ra ngoài rồi anh vào cũng không muộn mà, anh đúng là dọa chết người đấy!”
Phó Chính không đeo mắt kính, anh khẽ nhấp đôi môi mỏng, khoanh tay nhìn cô và nói: “Anh không đi toilet.”
Toilet trên máy bay vốn nhỏ hẹp, anh vừa chen vào đã khiến nơi này không còn chỗ trống. Thiệu Tây Bội bị anh áp sát đành lui lại một bước, nhìn ánh sáng lóe ra trong mắt anh mà lòng cô cảm thấy kinh hãi một hồi.
Không định đi toilet ư?
Anh sẽ không “lên” với cô ở trong này chứ?...
Không muốn đâu, nhưng anh thật sự làm vậy mất rồi.
Tiếng thét kinh hãi của cô còn ở trong cuống họng, cô đã bị anh giữ chặt gáy, hôn lên môi thật sâu.
Ưm. . . Môi lưỡi của anh quấy phá càng lúc càng sâu, cô ngậm miệng không ngược nên dùng sức véo cánh tay anh, đẩy anh ra được một chút rồi khẽ nói: “Có phải anh điên rồi hay không? Chúng ta đang ở trên máy bay đó! Hơn nữa, anh không cảm thấy em khó chịu cả đêm không ngủ hay sao?!”
Anh không biết em khó chịu.” Anh trả lời rất hờ hững, một tay nhanh chóng cởi quần lót, chỉ vào chỗ đó của mình: “Nó cảm thấy khó chịu đấy.”
Sao trên đời lại có một tên đàn ông không biết xấu hổ như vậy?!
Cô trợn tròn mắt, sợ hãi đến mức định vòng ra phía sau anh để mở cửa ra ngoài, nhưng ánh mắt của Phó Chính rất nhạy bén, anh kéo cô và ôm sát vào lồng ngực mình, một tay luồn vào vạt áo để dò xét, một tay linh hoạt cởi áo ngực.
Bàn tay anh vừa to vừa nóng, một tay dùng sức để vân vê, nắn bóp quả cầu tuyết trắng trơn mềm của cô. Thiệu Tây Bội bị anh xoa một hồi đã nhũn hết cả người, ai ngờ càng ngày anh càng ác liệt, ngón tay anh nhẹ nhàng nhón lấy đỉnh nhũ hoa của cô, tay còn lại phối hợp cởi đồ cô xuống khỏi hông, sau đó cắn lên mấy đầu nhũ hoa màu phấn hồng ấy.
Tiếng chắt lưỡi dinh dính càng khiến tiếng động phát ra khi anh ngậm đầu nhũ hoa thêm phần mập mờ. Hai tay cô bấu chặt lấy vai anh, vừa thở nhẹ liên tục, vừa nín thở nghe ngóng xem ngoài cửa có động tĩnh gì không. Phó Chính dùng sức xoa nhẹ vài cái lên hai bầu ngực trắng nõn như tuyết đã ửng hồng, ngón tay anh luồn vào quần cô để thăm dò, “sắc” tình đến mức xuôi theo cái mông tròn vểnh của cô để dò xét bên trong.
Ưm...” Cả người cô sợ run, chỉ cảm thấy anh đã nhanh chóng tìm đúng miệng ngoài của các cánh hoa và đang dùng lực để vân vê chúng. Vật đầy lửa nóng của anh đã chà xát ở ngoài khóa kéo quần jeans của cô, chà đến khi “mấy cánh hoa” ướt đẫm.
Muốn không? Anh kéo khóa quần cô xuống một cách thô lỗ, húc mạnh vào cái vào quần lót cô.
Cô đã mất một nửa tỉnh táo, nhìn anh bằng ánh mắt lờ mờ, thật sự không biết phải mở miệng thế nào.
Cuối cùng thì Phó Chính không còn nhẫn nại nữa, anh cởi sạch quần cô rồi ném qua một bên, nhanh tay nhét quần lót của cô vào túi quần, tháo dây nịt để cô ôm lấy cổ anh, kéo một chân cô vòng lên eo anh, sau đó bắt đầu từ phía dưới đi lên, anh xông vào thật mạnh mẽ.
Ưm ưm...” Lần này, anh trực tiếp xông vào chỗ sâu nhất, Thiệu Tây Bội đỏ mặt khẽ kêu một tiếng, cô bị cảm giác giày vò này làm phát điên rồi.
Phó Chính cũng sảng khoái đến phát điên, tay anh đang đặt ở chỗ bầu ngực trắng như tuyết và trơn nhẵn đầy xúc cảm. Anh dùng sức bóp nhẹ mấy cái, sau đó đỡ mông cô hạ xuống rồi đâm vào liên tục từng phát một, đâm hết cả một cây gậy rồi rút hết nguyên cây ra, độ mạnh càng lúc càng độc ác.
Không được. . . Làm sao cô có thể chịu được cảm xúc kịch liệt như vậy? Trong không gian nhỏ hẹp, cô bị tung lên hạ xuống liên tục, vừa nhẹ vừa nhanh mà chịu hết lửa nóng của anh, ngay cả bầu ngực tuyết trắng non mềm của cô cũng không ngừng lắc lư theo động tác anh làm, khiến anh dùng sức cắn lấy không dưới một lần.
Thật sự không được. . . Cô chịu đựng từng tiếng thở dốc, cảm giác anh đã thay đổi động tác và để cô dựa lưng vào cửa toilet, cây gậy sắt nóng bên dưới ra sức khuấy động, lớp thịt non của cô lật ra lật vào theo động tác anh làm, dịch hoa lưa thưa lớt thớt từ từ chảy xuống, khiến cho lớp lông mềm của anh hơi thấm ướt: “Đừng... Đừng... Sâu quá... Ưm...”
Hơi thở mập mờ phà vào tai tựa càng giống như thuốc trợ tình. Phó Chính càng đánh càng hăng, mắt anh đỏ hoe vì dùng sức va chạm qua lại, nhiều lần đụng vào chỗ sâu nhất của cô.
Cả buồng toilet chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập và tiếng va chạm thân thể phát ra rất rõ ràng, Thiệu Tây Bội chưa từng trải qua chuyện như vậy, cô đã run rẩy đến mức không thốt ra nổi một hơi nào, chỉ cảm giác được chỗ ấy của anh trong cơ thể mình càng lúc càng căng tràn.
Không bao lâu sau, khi cô đã “lên” một lần, Phó Chính sảng khoái đến mức nhẹ nhàng, vui vẻ, cả người đầy mồ hôi. Anh cảm nhận được phía dưới của cô đang co rút nên cắn chặt răng và rút của mình ra, sau đó xoay người cô lại, còn mình thì nhào ra từ phía sau cửa rồi đè cô vào bên cạnh bồn rửa tay, bắt đầu đi vào thật nặng nề từ đằng sau.
Thiệu Tây Bội chỉ kịp nhìn thấy gò má đỏ hồng của mình ở trong gương, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh đã chảy đầy mồ hôi, anh hôn từ phía sau lên cổ cô, ở phía dưới thì anh liên tục “vào sâu ra cạn” như đất bị chấn động, khiến cho cô không nói được một câu cầu xin tha thứ nào.
Mà trong mắt Phó Chính chỉ có bầu ngực trắng nõn in đầy vết màu hồng nhạt do anh để lại, anh nhìn một hồi, động tác bỗng nhiên nhanh hơn, mỗi lần đều hung hăng vọt tới chỗ mẫn cảm nhất của cô, rốt cuộc cô không kiềm chế được nữa mà thở dài hai tiếng, đuôi gậy vĩ đại của anh cũng tê dại từng đợt một, khoái cảm tựa như thủy triều ập tới. Mấy lần sau cùng, anh không chút do dự đưa mình đến chỗ sâu nhất.
Trong thân thể Thiệu Tây Bội đầy dịch nóng tuôn trào, cô hoàn toàn không còn sức lực, ngay cả hai chân cũng đứng không nổi, chỉ có thể nhắm mắt lại, khóc thút thít và mắng anh hai tiếng “cầm thú”.
Đúng là quá điên cuồng rồi... Sao người đàn ông này có thể làm ra chuyện như vậy chứ?! Động dục ở nơi công cộng, anh quả là chẳng còn tam quan* gì nữa cả!
*Tam quan: ba cách nhìn – thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan (cách nhìn thế giới, cách nhìn giá trị và cách nhìn cuộc sống)
Cảm ơn đã khích lệ.
Phó Chính ăn no thoả mãn, anh đỡ mông cô lên để cô bắt lấy cần cổ mình, sau đó lấy quần lót ra khỏi túi và giúp cô mặc.
Lạnh. Trên người cô không có một mảnh áo che đậy, máy bay lại lạnh như vậy, thân thể lộ ra trong không khí khiến cô run lẩy bẩy.
Anh hết sức chuyên chú để sửa lại quần áo của mình và cô, để cô dựa vào bên cạnh tay vịn, thậm chí còn có đạo đức công cộng đến mức thu dọn hết bằng chứng phạm tội ở xung quanh. (là nước, vâng chính là nước – love Thư).
Thiệu Tây Bội nhìn tên cầm thú nào đó được ăn uống tình dục no đủ, động tác thu dọn tàn cuộc lưu loát, vẻ mặt đầy sự thỏa mãn, cô thật sự rất muốn tự tay bóp chết anh.
Đúng lúc này, người nào đó ngẩng đầu nhìn qua cô vợ đẹp của mình một cái rồi kéo và giữ chặt vợ vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn cô, khuôn miệng tràn đầy ý cười và nói: “Sau khi ra ngoài thì ngủ tiếp một lát nha em.”
Ngủ ngon để anh lại có cơ hội bất chấp tất cả mọi trường hợp đi gây án à?!
Tên cặn bã họ Phó nhướng mày, chẳng hề ý thức được rằng nhờ lần “làm kịch liệt” này của mình, không lâu sau đó sẽ có một kẻ cặn bã nho nhỏ thứ hai được sinh ra, ầm ĩ đến mức khiến anh nghiến răng nghiến lợi...