Ở đại học A, cuối tháng mười một hàng năm đều có một lễ hội âm nhạc sôi động, lúc này những người làm về âm nhạc trong trường đều bắt đầu nhảy múa sôi động, mấy hôm nay bọn Ngôn Hinh gần như sắp sụp đổ rồi, chỉ cần lúc nào mọi người còn thức là bên tai lại vang lên tiếng đàn ghi ta của Cố Linh Nhan.
Bà nội Cố ơi, con xin người, người có muốn nghỉ một lát không? Đại Ngải gần như là phải quỳ gối trước mặt Ngôn Hinh, dập đầu nói: Bây giờ đến cả lúc ngủ bên tai con cũng vang lên cái giai điệu này...
Những ngày tháng này quả thật là không thể qua nổi rồi. Xuyên Nhi đắp quyển sách lên đầu, giả chết nằm ở một bên, Hãy để thảo nê mã đem nó đi đi!
(Thảo nê mã: Từ đồng âm với một câu chửi bậy trong tiếng trung, nghĩa là ĐMM ấy ấy ấy *Che mặt*)
Thay một người khác đến đưa cậu ấy đi thì tính khả năng có vẻ cao hơn. Ngôn Hinh nằm trên giường nhàn nhã nói.
Phòng ngủ nhất thời vang bên những tiếng tán đồng.
Ngải Nhan Nhan. Đại Ngải
Cút cút cút! Cố Linh Nhan một chưởng đẩy cô ra, tức giận nói: Tớ đây tất cả đều là vì giải thưởng, ai thèm diễn chỉ vì anh ta đến coi chứ.
Cậu đừng có cứng miệng. Xuyên Nhi huýt gió một cái, Hai ngày nay tần suất ngẩn người của cậu tăng năm mươi phần trăm so với bình thường, lại còn cái vẻ mặt hồi xuân gió xuân phơi phới nữa chứ.
F*ck! Cố Linh Nhan đặt đàn ghi-ta xuống, dựng cả lông mày lên: Tuổi của anh ta cũng có thể làm ba tớ, bảo tớ thích anh ta á?!
Cố Linh Nhan, đừng ngụy biện, tin tớ đi, tuổi tác không thể ngăn cản được tình yêu chân chính, lại nói, Đơn Cảnh Xuyên chỉ lớn hơn cậu tám tuổi, thế thì mấy tuổi anh ấy sinh ra cậu, tám tuổi? Đôi mắt lanh lợi của Ngôn Hinh đảo vòng quanh.
Ngôn Hinh, đồ bạn bè chết tiệt! ——
... ...
Thứ bảy, trường đại học A náo nhiệt, Cố Linh Nhan căng thẳng đến nỗi muốn tè ra quần, Ngôn Hinh xuất một chưởng đánh bốp một cái lên đầu cô: Bình tĩnh một chút, cũng không phải bảo cậu thoát y biểu diễn, sợ cái cọng lông ấy!
Cậu câm miệng lại cho tới, đừng tưởng là vừa nãy tớ không nhìn thấy ánh mắt cậu nhìn Tiếu Bảo Anh nhá, thiếu chút nữa là lột hết đồ của người ta ra rồi đẩy lên bàn! Cố Linh Nhan đừng ở cánh gà, tay chỉ chỗ mấy người Đơn Cảnh Xuyên đang ngồi trong khán đài, híp mắt cười nhìn Ngôn Hinh: Cậu có thể bảo anh cậu chỉ hôn giúp.
Thấy Ngôn Hinh sắp nổi đóa, vừa đúng đến tiết mục của Cố Linh Nhan, vô lập tức lo lắng mà ôm đàn ghi-ta chạy vọt ra bên ngoài, còn quay lại làm mặt quỷ với Ngôn Hinh.
Đèn trên sân khấu vừa bật lên, Cố Linh Nhan dáng người nho nhỏ, ngồi trên chiếc ghế đơn cao, tiếng nhạc vừa cất lên, một giọng hát trong trẻo được truyền ra từ micro.
Lúc này Ngôn Kì đang ngồi dưới sân khấu lấy khuỷu tay huých huých Đơn Cảnh Xuyên, cười nhẹ nói: Oa Tử, em loli nhà cậu cũng có tài nhỉ, hát cũng đâu ra đấy cả.
Hôm nay Đơn Cảnh Xuyên mặc một bộ đồ khá thoải mái, nét khủng bố trên khuôn mặt cũng bớt đi vài phần, mắt anh nhìn thẳng, một tay đẩy Ngôn Ký sang bên kia, nghiêm túc nghe người trên sân khấu hát.
Hôm nay Tiếu An cũng đến cổ vũ, bỗng nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai anh: Sao hôm nay Bội Bội không đến?
Ngôn Kỳ ở một bên lập tức chậc chậc biểu thị sự khinh bỉ đối với hai người cục trưởng này, Đơn Cảnh Xuyên đạp cho anh một cước: Ở nhà ngủ nướng, không phải ngày mai giúp cô ấy đón sinh nhật sao.
Đang nói, người biểu diễn trên sân khấu đã hát đến đoạn kết rồi, Cố Linh Nhan ôm cây đàn màu đen hát hết câu cuối cùng thì ôm đàn trượt từ trên ghế xuống, làm cho mọi người cảm thấy ấn tượng, mái tóc đen nhánh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời, Đơn Cảnh Xuyên nhìn cô, trong mắt cũng dần hiện lên ý cười.
Lúc quay về phía sau cánh gà Ngôn Hinh còn kích động hơn cả cô, bô lô ba la nói lần này chắc chắn cô phải được giải nhất, trong lòng Cố Linh Nhan cảm thấy rất lạ, thế là đặt đàn ghi-ta xuống lén lút vén rèm lên nhìn xuống phía dưới sân khấu. Ngôn Hinh thấy cô hề hề như kẻ trộm mới vỗ cho cô một cái từ phía sau, hai người đánh qua đánh lại, bỗng nhiên Ngôn Hình vỗ đầu một cái, nói: Đúng rồi, hôm nay tớ nhìn cậu của Cố An An ngồi ở vị trí giảm khảo đấy.
Cố Linh Nhan nghe được những lời này, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt.
Không ngoài dự đoán, lúc cuối phần trao thưởng, đã biết giải rồi, tuy là lúc Cố Linh Nhan chào và cảm ơn cả hội trường ngập trong tiếng vỗ tay, nhưng giải nhất lại thuộc về một người khác, cô cầm giải thưởng, khuôn mặt khó có thể kìm nén được, nhìn thấy vẻ dương dương tự đắc của Mẫn An An đang ngồi ở hàng ghế đầu, tức đến nỗi nghiến suýt gãy răng.
Sau khi xuống sân khấu Cố Linh Nhan chỉ muốn lao đến chỗ Mẫn An An nhưng Đơn Cảnh Xuyên đã đi đến hành lang, nhanh tay lẹ mắt giữ lấy bả vai cô, trầm giọng nói: Thưởng cũng đã trao rồi, có đi làm loạn nữa cũng không có tác dụng gì.
Cố Linh Nhan nóng nảy đến nỗi đỏ cả mắt, há miệng ra là có thể cắn được vào tay anh, nhưng Đơn Cảnh Xuyên có khi còn nhốt cô vào tù ấy chứ. Nắm lấy vai cô kéo lên lầu, cả đường đi không gặp một người nào, cả tầng thượng yên tĩnh, một người giãy giụa, một người bước đi, rất nhanh đã đi đến phía ban công cuối lầu.
Đơn Cảnh Xuyên, anh sợ tôi làm gì cô ta hả? Vào đến ban công, Cố Linh Nhan hất tay của anh ra, lớn giọng nói: Tôi cũng chẳng sợ cô ta, tại sao lần nào cũng phải để cô ta bắt nạt tôi như vậy?
Gương mặt Đơn Cảnh Xuyên không thay đổi, anh ôm cánh tay nhìn cô, nói: Những chuyện trước kia cô ấy bắt nạt cô tôi đã biết rồi, tôi cũng có thể đảm bảo tuyệt đối rằng cô ấy sẽ không làm tổn thương cô nữa, nhưng hôm nay cũng không chắc chắn là cô ấy đã động chân động tay đổi kết quả. Nhiều giám khảo như vậy, tất cả chỉ dựa vào một người cậu cũng không thể làm được, còn phải xem ý kiến của mọi người.
Tôi đã chuẩn bị rất lâu... Cô nhìn anh, hốc mắt dần dần đỏ lên: Anh nói đúng, thật ra cơ bản là vì tôi quá tự tin, nhưng thì ra là tôi hát vẫn chưa đủ hay...
Cuối cùng cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi, nhìn từng giọt nước mắt long lanh trong đôi mắt cô, trong lòng Đơn Cảnh Xuyên không biết có từng cơn đau nhói từ đâu tới.
Ai nói cô hát không hay? Đôi mắt anh sáng quắc, Tôi cảm thấy cả buổi diễn cô là người hát hay nhất, chẳng ai sánh được với cô cả.
Trên sân thượng không một bóng người, từng câu từng chữ của anh vang bên tai cô thật rõ ràng, Cố Linh Nhan nhìn vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi, chỉ cảm thấy đẹp trai đến chóng mặt.
Bạn nhỏ Ngôn Hinh và Ngôn Kỳ hai người sống chết muốn tác hợp cho hai người họ, kéo Tiêu An đang lo lắng lại, đang lúc quan trọng mà hai người họ lại chơi trò mất tích, mặc dù Cố Linh Nhan nghi ngờ mục đích của Ngôn Hinh chỉ là muốn tiếp xúc nhiều hơn với Tiêu An, nhưng cô vẫn nghe theo Đơn Cảnh Xuyên đi về cùng với anh.
Lúc trên xe vô cùng buồn chán, cô quan sát người đam trầm mặc bên cạnh, bỗng nhiên nói: Này, trước kia anh đã từng có bạn gái chưa?
Lời vừa thốt ra cô đã có cảm giác như mình đang nói nhảm vậy. Một kẻ ** tê liệt cơ mặt như anh ta, làm sao có thể có bạn gái được.
(** Bản gốc tác giả cũng viết là **, bần tăng để nguyên đấy, không phải bị mã hóa đâu.)
Không có.
Hả? Cô thấp giọng kêu một tiếng. Ngay cả một người cũng không?
Lúc này anh quay đầu lại nhìn cô, trầm giọng nói: Từ trong bộ đội xuất ngũ ra ngoài thì trực tiếng đến Cục Cảnh sát, lấy đâu ra thời gian rảnh.
Cố Linh Nhan nghe xong, tâm trọng vô cùng tốt, vừa định nói tiếp thì lại nghe thấy anh nói: Tôi đồng ý với cô ba việc, một lần làm từ thiện khu xã hội, một lần là đi rải truyền đơn, còn một lần nữa là vụ cô kiểm tra quân sự trong lúc cảm mạo, tôi đã hoàn thành hết rồi. Tuần sau tôi phải đi ngoại ô quản lý hạng mục mới, chắc cũng là một đoạn thời gian không quay về thành phố.
Vẻ mặt vui vẻ trên mặt cô giảm xuống một phần, lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn anh nói: Ý của anh là, sau này chúng ta không cần phải gặp nhau nữa sao?