KHÔNG PHẢI KHÚC TÌNH CA

Chương 26: Đồi núi (Phần 2)

Trước Sau

break
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tưởng Bách Liệt bỏ kính hiển vi vào nơi sâu nhất trong ngăn kéo, phủ một mảnh vải trắng lên trên, sau đó cẩn thận đóng ngăn kéo lại. Anh ta thu hết mọi thứ trên bàn làm việc vào túi, sau đó để vào trong góc. Trên bàn còn một bình Yakult trống không, anh ta ném vào thùng rác dưới chân, sau đó xách túi rác bên trong thùng lên buộc lại, chuẩn bị mang ra ngoài ném đi. Anh ta tắt điều hòa, cởi chiếc áo khoác mỏng màu trắng ra, vắt nó lên giá, lấy chiếc áo màu lam mặc vào. Sau khi làm xong tất cả, anh ta đi đến bên cửa, quay đầu quét quanh phòng một vòng, xác định tất cả vẫn như lúc đầu, đều ở trong quỹ đạo bình thường, mới xách túi rác dưới chân, mở cửa phòng đi ra ngoài.

“Bác sĩ!” Một người phụ nữ đứng ở cửa, sau khi nhìn anh ta, hơi khẽ cười, “Anh sẽ không tin được tôi vừa làm gì đâu!

Tưởng Bách Liệt một tay xách túi rác, tay kia che ngực, hít thở sâu.

Mùa đông lạnh lẽo, còn muộn như vậy đứng ở cửa không gõ, muốn hù chết người sao?

Anh ta hơi sửng sốt mới nhận ra người phụ nữ đứng trước mặt mình là Tưởng Dao.

Tưởng Bách Liệt kéo Tưởng Dao vào phòng, thả túi rác trong tay xuống, đóng cửa, lại bật điều hòa. Mũi anh ta nhạy bén phát hiện được mùi cồn nồng nặc từ trên người cô. Anh ta đi đến bên cửa sổ, muốn mở ra, nhưng mới mở được một cánh đã bị không khí làm cho sợ đến mức phải đóng lại. Anh ta quay đầu lại lườm cô, cho dù cô không hề biết anh ta lườm mình, so với giá rét bên ngoài thà anh ta chịu đựng mùi cồn còn hơn.

Nhất định là nghiệt duyên! Anh ta ấn cô ngồi vào chiếc ghế da màu đen, không nhịn được nghĩ vậy.

Từ lúc anh ta gặp mặt cô trong lớp cai thuốc lá kia thì đã có cảm giác này. Cô không giống người sẽ tham gia lớp học như vậy. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của anh ta, đoán xem một người có phải bị nghiện gì không chỉ cần nhìn vào ánh mắt. Người có tự chủ hoặc sức chống cự kém, ánh mắt bọn họ trống rỗng, rời rạc, dường như bất cứ lúc nào cũng bị thứ gì đó hấp dẫn. Còn Tưởng Dao thì khác, ánh mắt của cô thể hiện khả năng tự động kiềm chế, thậm chí là rất kiên quyết, cô hoàn toàn không nên đến đây.

Sau đó sự thật chứng minh, anh ta đoán không sai. Cô nhanh chóng cai được thuốc, nhất là khi giảng viên lấy ra một tập hình ảnh về nội tạng người bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, cô dường như bị dọa ngây người. Anh ta nghĩ nhất định là cô rất sợ, hơn nữa hiểu được tác hại của hút thuốc, nếu không làm gì có chuyện trong vòng một tháng đã cai được.

Được rồi… Lúc này, Tưởng Bách Liệt bất đắc dĩ ngồi lại phía sau bàn làm việc, cởi áo ra: cho nên hiện tại cô tính bắt đầu nghiện rượu sao?

“Nói đi.” Tưởng Bách Liệt nhìn vào đồng hồ trên tường, đã mười một giờ, nếu anh ta không quyết định đón Giáng sinh một mình, chỉ sợ cô sẽ không tìm được anh ta, “Cô lại gây ra chuyện gì bất ngờ rồi?”

Tưởng Dao nằm xuống chiếc ghế da màu đen kia, nhắm mắt lại.

Có rất nhiều người bệnh của Tưởng Bách Liệt đều khen ngợi chiếc ghế da này, nghe nói ngồi rất thoải mái, nhưng anh ta hiếm khi ngồi ở đó. Nói đúng hơn là gần như chưa bao giờ.

Ngay khi anh ta cho rằng Tưởng Dao đang ngủ, cô đột nhiên mở miệng:

“Tôi nói với cậu ta. Tôi nói hết tất cả với cậu ta rồi.”

Tưởng Bách Liệt không nhịn được móc lỗ tai. Về cơ bản, anh ta đã nghe được rất nhiều lời nói sau khi say rượu, anh ta cũng nhanh chóng phán đoán tình hình dựa vào những câu chữ của bệnh nhân.

Chỉ là… ít nhất cũng phải cho anh ta biết về nguyên nhân hậu quả chứ. Những lời say không đầu không đuôi thế này, rốt cuộc là muốn anh ta trả lời thế nào đây?

Tưởng Dao như là cảm ứng được ý nghĩ trong lòng anh ta, đột nhiên mở to mắt, “Không phải anh nói tất cả tâm bệnh đều phải tìm được nguyên nhân sao?”

“… Ừ.”

“Thực ra tôi đã biết nguyên nhân…” Cô ợ một tiếng, mùi rượu lại càng nồng nặc trong phòng, “Vẫn luôn biết.”

Tưởng Bách Liệt nheo mắt suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng do dự hỏi: “Là vì một người đàn ông sao?”

Song Tưởng Dao không trả lời anh ta, vừa không thừa nhận mà cũng chả phủ nhận.

“Tôi đã suy nghĩ chuyện này rất lâu…” Ngay khi Tưởng Bách Liệt lại bắt đầu cho rằng cô đang ngủ thì cô đột nhiên mở miệng, “Thực ra tôi vẫn luôn nghĩ mình sẽ không có cơ hội làm như vậy, có lẽ đời này tôi sẽ không bao giờ… gặp lại cậu ấy… Có một số việc anh khao khát đã lâu, trả giá rất nhiều, cố lấy dũng khí, cuối cùng đã lên được đỉnh núi, sau đó anh sẽ phát hiện…”

“?” Tưởng Bách Liệt hào hứng nhìn cô. Từ lúc anh ta quen người phụ nữ này đến nay dường như chưa bao giờ nghe thấy cô nói nhiều như vậy, hơn nữa lại là những câu song song.

“Cái gì cũng không có hết.” Dáng vẻ cô nói chuyện thật sự giống như say, “Là trống không, không có gì hết…”

Anh ta mỉm cười, cảm thấy rất thú vị. Bình thường vào lúc này anh ta biết rằng việc duy nhất có thể làm chính là im lặng lắng nghe.

Cô đột nhiên hạ thấp giọng, như thể đang lẩm bẩm: “Tôi chỉ là… không muốn cậu ấy vì tôi mà thay đổi. Tôi muốn làm cho cậu ấy quên đi quá khứ, muốn làm cho cậu ấy vui vẻ hơn, đừng bị quá khứ dằn vặt…”

Tưởng Bách Liệt khẽ thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Qua mấy hôm nữa là năm mới, bình thường vào lúc này mọi người dễ dàng sinh ra tâm trạng yếu đuối, sẽ hồi tưởng quá khứ. Quá khứ là thứ người ta khó mà nắm lấy, không thể phân biệt được tốt hay xấu, nhưng có thể khẳng định thế này:

Thứ gọi là “Quá khứ” sẽ không dễ dàng bị lãng quên.

Có khi nhiều lúc nó sẽ theo ta cả đời…

Tưởng Dao tỉnh lại trong cơn đau đầu. Cô cảm thấy đầu mình như bị ngâm trong nước, nặng nề, muốn nứt ra. Cô hít sâu một hơi theo phản xạ, ngồi dậy, mở to mắt. Sau đó kinh ngạc phát hiện mình không nằm trong phòng ngủ ở nhà.

Cô hơi bối rối, nhưng nhanh chóng khẽ thở phào, bởi vì cô nhận ra đây là phòng của Tưởng Bách Liệt.

Điều hòa trên tường tỏa ra hơi ấm, ngoài tiếng động cơ vận hành ra thì cả phòng rất yên tĩnh, đến mức tiếng “ùng ục” phát ra từ bụng cô cũng rõ ràng.

Thứ xuất hiện đầu tiên trong đầu cô là tiếng ca như kể chuyện của Lý Tông Thịnh, sau đó là gương mặt đờ đẫn của Chúc Gia Dịch, cả… câu nói cậu bỏ lại sau khi nghe cô nói xong tất cả:

“Trên đời này, có một số chuyện… cho dù cố gắng bao nhiêu cũng là vô ích.”

Sau khi nói xong câu đó, cậu lập tức xoay người rời đi. Chỉ còn mình cô ngồi tại chỗ, kinh ngạc không phân biệt được vừa rồi là thật hay là ảo giác của cô.

Trên bàn trước mặt cô chỉ có một ly cà phê, hiện giờ đã không còn độ ấm. Như thể cậu chưa từng tới, chưa từng xuất hiện ở trong này, chưa từng mỉm cười châm chọc khiêu khích, cũng chưa từng nghe cô nói.

Không biết qua bao lâu cô mới đứng lên, mặc áo khoác, đẩy cửa đi ra ngoài.

Xung quanh ồn ào, cô giơ tay nhìn đồng hồ, mới có chín giờ.

Cô đi vào một quán bar, người không còn nhiều. Cô muốn gọi điện thoại rủ người uống chung, nhưng đột nhiên phát hiện, không có ai cả, ngay cả Tần Duệ cũng vậy.

Song cô không hề chán nản, không biết tại sao cô lại cảm thấy rất vui:

Bởi vì cuối cùng cô đã nói hết ra, cuối cùng đã thẳng thắn được với Chúc Gia Dịch.

Lúc đó sở dĩ cô không nói gì là vì cô cảm thấy nếu nói ra thì cậu nhất định sẽ chờ cô, nhưng cô không biết cậu sẽ phải chờ bao lâu, hơn nữa… cậu đã chờ cô đủ lâu rồi. Cô không muốn để cậu sa lầy trong vũng bùn, cô muốn cậu rời đi, muốn cậu có cuộc sống tràn ngập hi vọng, chứ không phải chờ đợi vô tận.

Tưởng Dao gọi một ly Long island iced tea (*), trong khoảnh khắc cồn đi vào cổ họng, cô cảm nhận được biểu cảm trên mặt mình… có lẽ là cười chăng.

(*)long iced

Sau đó… trí nhớ của cô dần trở nên mơ hồ, chỉ là cô vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt kinh ngạc của Tưởng Bách Liệt khi mở cửa ra nhìn thấy cô.

Đầu đau đến mức gần như cô muốn hét lên, xoay người lại, suýt chút nữa rơi khỏi ghế.

Trên bàn có một chiếc cốc trống không. Phía dưới đặt một tờ giấy, có lẽ là do Tưởng Bách Liệt viết:

Tiếc là tôi chả có nhiều thời gian nghe cô nói hối hận bao nhiêu bởi vì tôi phải lên máy bay.

Nhưng trước khi đi tôi vẫn muốn nói với cô: cho dù cô hối hận về quá khứ nhiều như thế nào, thì cô vẫn có cơ hội thay đổi tương lai.

Trăm nghìn năm qua, ý nghĩ của cụm từ tiễn cũ đón mới chính là tương lai vĩnh viễn mang theo hy vọng. Vượt qua một đỉnh núi có lẽ không có gì, nhưng nếu tiếp tục trèo đèo lội suối có thể tìm được thế ngoại đào nguyên.

Cuối cùng chúc cô năm mới vui vẻ!Lúc Tưởng Dao đi vào văn phòng Tần Duệ, anh ta đang cúi đầu dùng chiếc bút máy màu xanh viết gì đó. Đây là ngày cuối năm, tất cả mọi người đều bận rộn, cũng chả biết đang bận gì nữa.

Tần Duệ nghe thấy tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu lên chỉ nói: “Để đồ xuống, sau đó gọi Phó quản lý mới đến của Bộ phận tài vụ lên đây.”

Tưởng Dao đi đến trước bàn làm việc của anh ta, dừng bước, không nói gì.

Cuối cùng Tần Duệ đã nhận ra sự khác thường nên ngẩng đầu, khi thấy rõ là cô, anh ta hơi chớp mắt, động tác trên tay ngừng lại.

Tưởng Dao đặt phong thư trước mặt anh ta, anh ta cụp mắt, nhìn thoáng qua, không nhận lấy, chỉ hỏi:

“Là gì thế?”

“Anh cảm thấy là gì?” Thực ra từ sau khi nói rõ ràng vào ngày hôm đó, cô cảm thấy anh ta không còn xấu hổ nữa.

“Không phải là đơn từ chức đấy chứ?” Vẻ mặt anh ta cảnh giác, giống như không phải cô đưa phong thư mà là quả bom hẹn giờ.

Tưởng Dao chớp mắt, quyết định không cần vòng vo: “Là đơn xin nghỉ phép của tôi. Không phải anh nói tôi đưa kế hoạch nghỉ ngơi cho anh, rồi anh sẽ quyết định có phê chuẩn hay không sao?”

Trong mắt Tần Duệ hiện lên thứ gì đó như trút được gánh nặng. Lúc này anh ta mới chìa tay lấy tờ giấy, mở ra nhìn:

“Ba tháng?”

Cô khoanh tay trước ngực gật đầu.

Tần Duệ tựa lưng vào ghế, giống như cả ngày bận rộn mới có lúc này thả lỏng người. Anh ta nhìn vào mắt cô, trong chớp mắt, anh ta dường như muốn phát huy mị lực đàm phán của mình, cò kè mặc cả với cô, nhưng anh ta nhanh chóng thay đổi chủ ý. Sau một lát cụp mắt suy nghĩ, anh ta mới ngẩng đầu lên nhìn cô:

“Một tháng, qua Tết âm lịch quay lại làm việc, đây là giới hạn của tôi.”

Tưởng Dao cũng nhìn anh ta, suy nghĩ về thật giả trong cụm từ “giới hạn” phát ra từ miệng anh ta. Cuối cùng cô thở dài, thỏa hiệp gật đầu: “Đồng ý.”

Hơi do dự một chút, cô mới nói ra sự thật: “Thực ra dù anh đồng ý hay không thì tôi đã đặt xong vé máy bay vào chạng vạng hôm nay.”

Tần Duệ bất đắc dĩ gật đầu, dường như hơi oán giận: “Cô xem đi, khi cô ngang ngược thì cũng hết cách.”

Cô nhếch môi, xoay người đi ra cửa, ngay lúc cô sắp rời đi, Tần Duệ đột nhiên gọi cô lại: “Tưởng Dao…”

“?” Cô dừng bước, xoay người lại nhìn anh ta.

Anh ta cũng nhìn cô, ngón tay xoay bút máy, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng anh ta đã hỏi ra vấn đề luôn do dự: “… Tôi đã làm sai sao?”

Trong nháy mắt, Tưởng Dao hơi mờ mịt, không biết anh ta nói về điều gì. Anh ta lập tức nhận ra, bổ sung thêm: “Tôi nói là chuyện của Lawrence…”

Cô nhìn anh ta, hơi bất ngờ, con người vương giả, kiên cường trong cuộc sống này, vĩnh viễn chỉ biết nhìn về phía trước, cũng có lúc nhìn lại sao?

Khóe miệng cô nhếch lên tia cười khổ: “Không thể trả lời.”

“?” Anh ta nhíu mày, dường như không hề hài lòng với câu trả lời của cô.

“Tôi không có quyền nhận xét anh. Hơn nữa tôi cho rằng nhận xét của mình cũng sẽ không thay đổi được gì hết, ngay từ đầu tôi đã biết anh là loại người đó.”

Khóe mắt anh ta hơi nheo lại: “Cho nên cô vĩnh viễn sẽ không lựa chọn tôi?”

Cô thở dài: “Vĩnh viễn? Vĩnh viễn là bao xa?”

“…”

“Nhưng nói thật…” Cô nhìn anh ta, vẻ mặt thẳng thắn, “Cho dù anh làm ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không ngạc nhiên.”

Anh ta hơi ngỡ ngàng, dường như không đồng tình với câu nói cuối cùng kia của cô, muốn nói gì đó để phản bác.

“Chuyện duy nhất tôi có thể làm là…” Cô không cho anh ta cơ hội phản bác, nói tiếp, “Tôn trọng sự lựa chọn của anh.”

Nói xong, cô không nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của anh ta mà xoay người rời đi.

Máy bay hạ cánh vào đêm, lúc ra khỏi cửa cabin, đứng giữa cầu thang máy bay tiếp xúc với sân bay, Tưởng Dao giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, hơi sững sờ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, đi theo đám người tiến về phía trước.

Sân bay New Chitose này nổi tiếng với kiến trúc hình chữ “C” bán nguyệt, mỗi ngày có hàng trăm chuyến bay hạ cánh, cất cánh, là nơi đón tiếp nhiều du khách đến Hokkaido nhất. Nhà ga ngầm trong sân bay nội địa được cung cấp bởi tuyến đường sắt Hokkaido và điều hành bởi trạm sân bay New Chitose, có các chuyến tàu tốc hành chuyên dụng đi vào nội thành.

Trong ngày cuối cùng của năm này, cho dù là nhân viên làm việc trong sân bay hay du khách đều vội vàng hơn so với bình thường. Sau khi nhập cảnh, xách hành lý, đứng trong đại sảnh người qua lại, Tưởng Dao đột nhiên có cảm giác được phóng thích.

Những năm gần đây, cô sống không thoải mái, nhưng cô biết dù hối hận hay không thì hiện tại đều không thay đổi được. Cô nói với Tần Duệ điều mình có thể làm duy nhất là tôn trọng sự lựa chọn của anh ta, nhưng thực ra những lời này cũng là dành cho chính mình. Mấy năm nay, cô dần học được một đạo lý: Lựa chọn thế nào sẽ phải tự nhận lấy, gánh vác hậu quả. Cho dù kết quả rất đau khổ thì chuyện có thể làm duy nhất là lần lựa chọn tiếp theo hãy cẩn thận hơn.

Nhiều năm nay, cô từng đau khổ cũng từng vui vẻ. Cho dù cô không dám thừa nhận với bản thân làm một người phụ nữ  sâu thẳm trong linh hồn cô vẫn khát vọng được yêu thương. Cô từng có cơ hội, từng có lựa chọn, nếu lúc đó cô dũng cảm đối mặt với tất cả, có lẽ hiện tại sẽ khác. Chỉ là trải qua ngần ấy năm, cuối cùng cô đã hiểu được: trên thế giới này có một số người, một số việc, dù có theo đuổi cũng chả được.

Có lẽ đây chính là cuộc sống. Cuộc sống chính là tràn đầy thiếu sót.

Cô mua vé đến Otaru ở máy bán vé tự động. Cô không biết tại sao mình muốn đến nơi này, nhưng thực ra cô đã có đáp án rồi.

Có lẽ sâu trong lòng cô, nơi này từng là điểm xuất phát trong sinh mệnh của cô. Cô từng nhận ra tấm lòng của một người đàn ông trong này, cũng nhận ra lòng mình. Cô từng ở nơi này thừa nhận mình yêu thương một người, từng ở trong này tin tưởng cuộc sống. Thậm chí cô còn từng ở trong này… viết một lá thư tình duy nhất trong đời.

Hiện giờ tất cả chuyện này dù đã biến thành “từng” nhưng cô vẫn hơi lưu luyến. Đây là một nơi thần thánh với cô, giống như Mecca trong lòng tín đồ Hồi giáo.

Chuyến bay đến Otaru nhanh chóng khởi hành, trong khi tàu cao tốc phải tới chín giờ bốn phút mới có chuyến, tới Sapporo là chín giờ bốn mươi ba phút, cuối cùng muốn lên tàu cao tốc tới Otaru thì phải đợi thêm một tiếng nữa, cho nên muốn đến được đó đành phải đổi sang đi xe ô tô. Tưởng Dao chỉ mang theo một va li, cô cũng không tính ở lại nơi này lâu, chỉ là… cô đột nhiên rất hoài niệm nơi này.

Cô tìm được toa tàu rồi đi lên. Hành khách trên đó cũng không nhiều, hoặc cũng có lẽ người đi vào thời gian này không có nhiều lắm. Trong toa hơi vắng vẻ, cô để hành lý bên cửa, sau đó ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, ban ngày hôm nay nhất định là thời tiết tốt, nếu không thì buổi đêm cũng không nhìn rõ sao trời đến thế. Đoàn tàu khởi hành đúng giờ, nhanh chóng bỏ lại sân bay New Chitose ở đằng sau.

Có rất nhiều người nói cuộc sống là một hành trình buồn chán, chỉ là nếu thế tại sao có một số người, một số việc lại khó dứt bỏ đến thế? Cô chợt nhớ tới tờ giấy Tưởng Bách Liệt để lại cho mình, anh ta thật sự là người thần kì, không biết gì hết, nhưng có thể nói trúng như vậy:

Cho dù cô hối hận về quá khứ nhiều thế nào thì cô vẫn còn cơ hội thay đổi tương lai.

Nghe thật có lý biết bao, nhưng khi thật sự làm vẫn cảm thấy khó khăn biết mấy.

Khi đoàn tàu tới nhà ga Sapporo, thời gian sớm hơn dự tính một phút. Trên sân ga có khá đông người, mọi người đứng im lặng trong gió lạnh, xếp hàng chờ đợi đoàn tàu đến Otaru. Sự rét lạnh trên làn da kích thích thần kinh Tưởng Dao, nhưng trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh trời xanh biển xanh, trời trong nắng ấm.

Đường núi sạch sẽ, chật hẹp, uốn lượn, hai bên là hình chữ U, có một ngọn núi thấp mà dốc đứng, ngăn sườn núi khác. Cách đó không xa là biển rộng mênh mông, trên bờ biển có rất nhiều ngư dân thả lưới, hải âu bay vờn qua mặt biển, phát ra tiếng kêu… Hình ảnh này vẫn luôn tồn tại trong đầu Tưởng Dao, cho dù là ngày này của ba năm sau, cô vẫn còn cảm nhận được mùi nước biển kia.

Ngoài ra còn có hình ảnh khuôn mặt tươi cười, gương mặt trẻ trung dịu dàng không hề báo trước xuất hiện.

Có một tiếng còi, đoàn tàu vào ga, Tưởng Dao lập tức tỉnh táo, sau đó đi theo đoàn người lên tàu. Đây là một đoàn tàu bình thường, không có ghế riêng hay khu vực để hành lý. Du khách xuất phát từ Sapporo đến Otaru đều mặc quần áo gọn nhẹ để không làm trở ngại hành khách phía sau, cô đành phải xếp hàng đi đến toa cuối cùng, giơ va li lên cao, song dù va li không lớn nhưng cũng rất nặng, cô thử mấy lần không nhấc lên nổi. Tuy vậy cô không hề nổi giận, hít một hơi lại nhấc lên, đặt lên giá, nhưng bánh xe vừa chạm vào cô lại bị trượt tay, mắt thấy va li sẽ rơi xuống.

Tưởng Dao hoảng sợ, chuẩn bị đón nhận cơn đau, nhưng trên tay cô đột nhiên nhẹ bẫng, va li không rơi xuống, hình như có người đưa lên hộ. Cô khẽ thở phào, nghĩ rằng có người tốt bụng giúp mình.

Đó là cánh tay của một người đàn ông, mặc áo lông đen, thứ lộ duy nhất ra ngoài là đôi tay kia. Lòng bàn tay rất dày, ngón tay hơi thô ráp.

Cô lập tức sửng sốt, nghĩ thầm có phải mình nhìn lầm không… hoặc là ảo giác của cô.

Cô ngẩng đầu nhìn gò má người kia, người nọ cũng nhìn về phía cô, trong khoảnh khắc tầm mắt chạm vào nhau, hai người như bị sét đánh sững người.

Khuôn mặt cô ngày đêm nhớ mong hiện giờ ở ngay trước mắt.
break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc