Không Nói Nên Lời

Chương 2

Trước Sau

break

Nửa đêm, khi Tiết Thành đang miệt mài luyện kiếm trong sân.

Hắn đã khá thành thạo với việc cầm kiếm bằng tay trái, nhưng tay phải vẫn còn là một thử thách lớn. Mỗi khi ra đòn, theo phản xạ có điều kiện, hắn lại nghĩ đến việc sử dụng tay phải, nhưng nơi đó giờ đây đã trống rỗng.

Hắn luyện kiếm đến nỗi cả người ướt đẫm mồ hôi. Ngồi xổm xuống, hắn dùng kiếm chống đỡ thân thể đang lung lay không vững. Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu lên và trùng hợp thay, bắt gặp bóng dáng ai đó đang lén lút ẩn mình trên cây.

Nếu không phải Tiết Thành đã tập võ nhiều năm, sở hữu giác quan cực kỳ nhạy bén, có lẽ hắn đã không thể phát hiện ra.

Cứ mỗi đêm hắn đi luyện kiếm, hắn đều có thể nhìn thấy người kia, nàng ta ẩn mình trên cây. Mà một khi hắn đã vào guồng luyện tập, thường kéo dài hai ba canh giờ, thế nhưng nàng vẫn không hề nhúc nhích, cứ ngồi yên trên cây suốt khoảng thời gian ấy.

Nàng luôn lặng lẽ, an tĩnh mà nhìn trộm hắn.

... Hắn chỉ là một kẻ tàn phế, có gì đáng để nàng nhìn ngắm?

Thỉnh thoảng, Tiết Thành cảm thấy không được tự nhiên vì bị nhìn chằm chằm quá lâu. Thậm chí, hắn không luyện được bao lâu đã vội vã ném kiếm trở về phòng. Khi vào phòng, Tiết Thành cảm thấy vô cùng bực bội. Đây rõ ràng là sân nhà của hắn, tại sao hắn lại phải trốn tránh?

Nghe tiếng hít thở của nàng, hắn nhận thấy không giống người luyện võ. Nhưng cái cây kia cao như vậy, làm sao một cô nương chân yếu tay mềm lại có thể trèo lên được...

Lại là nàng, lại là vị trí quen thuộc ấy. Tiết Thành ngẩng đầu lên và phát hiện ra nàng, trong lòng hắn đã trở nên cực kỳ bình tĩnh.

Cho dù là ai phái nàng tới, với mục đích gì đi chăng nữa, hắn, một kẻ tàn phế chỉ có hai bàn tay trắng, cũng chẳng có gì phải sợ.

Tay trái của hắn dùng sức chống đỡ thân thể. Mới chỉ vậy thôi mà hắn đã kiệt sức, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ.

Hắn đứng dậy, tiếp tục vung kiếm. Mỗi chiêu đánh ra càng thêm tàn nhẫn. Lúc đang nhảy lên lấy đà, cơ thể hắn đột nhiên mất thăng bằng, khiến hắn nặng nề rơi xuống đất, thanh kiếm văng xa sang một bên.

Tiết Thành nằm liệt trên mặt đất, thở dốc. Cánh tay trái hoàn toàn không thể nâng dậy, vết thương cũ trên đầu gối lại tái phát, dày vò hắn đến nỗi trán đổ mồ hôi như tắm. Tuy nhiên, hắn vẫn cắn răng nhẫn nại.

Vì không thể đứng dậy nổi, Tiết Thành nằm im trên mặt đất, thất thần nhìn lên bầu trời.

Phía cây đại thụ kia truyền đến tiếng sột soạt. Đây là lần đầu tiên Tiết Thành nghe thấy cô nương trên cây phát ra động tĩnh.

Bình thường, khi hắn vào nhà, hắn cũng chưa từng nghe thấy tiếng nàng trèo xuống dưới.

Có lẽ, nàng nhìn thấy hắn chỉ đứng dậy mà cũng không làm nổi, nên cảm thấy chán ghét vô vị. Hắn nhắm mắt lại, hơi thở dần dần bình tĩnh trở lại.

Lúc này, một bóng đen nhảy từ tường ngoài tiến vào, quỳ gối trước mặt Tiết Thành.

"Chủ tử, ngài bị thương rồi." Tiết Cửu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đầu gối Tiết Thành, còn vươn ngón tay ra chỉ vào chỗ đang chảy máu.

"Vớ vẩn," Tiết Thành nhàn nhạt đáp.

"Ngươi đi điều tra thân phận của nàng cho ta."

"Vâng."

Trời gần tối, Minh Trăn mới gãi gãi đầu rồi trở lại Lan Viên.

Tiết đại phu nhân nói đúng, mấy tiểu thư này thật sự rất khó dạy dỗ. Người nào cũng có tính tình riêng, không chịu nổi khi bị quản thúc. Trong tiết học lễ nghi, chỉ cần đứng đúng tư thế thôi mà cũng phải giả bộ ngất xỉu; dạy cắm hoa, từng bước từng bước lại phá hỏng bình hoa; phạt các nàng thì lại không ngừng lý luận với nàng. Ngay cả Như Nhi, người ngoan ngoãn nhất trong miệng Tiết đại phu nhân, cũng là người có thủ đoạn thâm sâu mềm dẻo. Bề ngoài thì khiêm tốn nghe giáo, nhưng lời trong lời ngoài đều ngầm "cà khịa" Minh Trăn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc