Nam Duệ Dung một tay day day trán, tự trách đầu óc mình lú lẫn, việc quan trọng như thế mà cũng lơ đãng như vậy.
Thấy cô cúi gằm mặt tay còn day trán hắn lo lắng hỏi.
"Em sao vậy, bị đau ở đâu ở hả?"
Co lap tuc ngang len nhiet tinh lac da่น.
"Không có"
"Đồ ăn ra rồi đây"
Chủ quán bưng hai dĩa mì bò ra trước, cô dày mặt nhận lấy, kệ mặc đi, nếu hắn đã không có ý vạch trần vậy cô cũng vờ như không nhớ gì.
Nam Duệ Dung cúi đầu ăn mì, tóc hai bên rơi xuống làm cô có hơi khó chịu, lúc đi muốn thả tóc cho ấm cổ lại không nghĩ tới lúc ăn sẽ gặp phải tình huống này, cô cứ ăn ba miếng lại nghẩng đầu hất tóc về phía sau trông thực khổ sở, Trình Mộ Ngôn cũng bị hành động này của cô làm chú ý.
"Em không mang theo dây thun hả?"
"Tôi quên mang rồi"
Nghe câu trả lời xong hẳn liền đứng dậy đi về phía sau cô, Duệ Dung còn chưa kịp phản ứng thì tay hẳn đã chạm tới đuôi tóc, cầm lấy một đôi đũa cần thận vẫn thành búi gọn gàng, Trình Mộ Ngôn làm xong liền buông ra cô ngỡ ngàng rờ ra sau.
"Cám ơn, không ngờ còn có cách búi tóc thế này"
Nhận lấy một câu tán thưởng hắn âm thầm vui nhộn trong lòng khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
"Mỗi lần đi chơi cùng bạn, anh đều thấy hắn cột cho bạn gái thế này"
Cô ngạc nhiên, buột miệng nói ra lời trong đầu đang nghĩ.
"À, hóa ra là vậy, tưởng đâu mấy người bạn gái trước kia dạy anh búi thế này chứ"
"Không, em là người đầu tiên" hắn ngừng một lát rồi nói tiếp "cũng sẽ là người duy nhất"
Ý của hắn mình là người đặc biệt à? Khuôn mặt cô bỗng nóng ran, trái tim lại một lần nữa loạn nhịp cô cố gắng cúi
ลิ่น an mi che dau su ngai nging tren khuon mat.
Nam Duệ Dung cẩn thận chấm xúc xích với tương ớt rồi cắn một miếng, đây chính là món ruột của cô, trước kia ở thế giới cũ, mỗi khi tan ca đều sẽ ghé qua quán ăn vặt ở vỉa hè mua mấy thứ này ăn mà từ khi xuyên qua đây cô đều chưa đụng vào, tới hôm nay mới có cơ hội để ăn.
Thấy cô ăn uống vui vẻ như thế tâm trạng hắn lại càng tốt, trước giờ hắn luôn đặt tri thức của bản thân lên hàng đầu, là một người thừa kế nên luôn phải nỗ lực để bản thân trở nên hoàn hảo và được công nhận, hẳn không cho phép mình thua kém bất cứ ai.
Từ khi lên bảy tuổi hắn đã được đưa về Trình gia tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc, so với những đứa trẻ khác hắn vô cùng xuất sắc, bởi vậy không ít người cảm thấy ghen ty với Trình Lâm, họ hàng vẫn luôn lấy Trình Mộ Ngôn làm cái mốc cho con mình noi theo, nó trở thành niềm kêu hãnh của Trình Lâm.
Những mục tiêu mà hắn đã đề ra đều sẽ luôn đạt được một cách hoàn hảo nhất, Trình Mộ Ngôn cũng chưa từng nghi ngờ khả năng của bản thân, luôn luôn cao ngạo trước sự ưu tú của mình, mà sự hoàn hảo này khiến hắn trở thành trung tâm trong đám đông thu hút không ít ong bướm làm hắn thấy phiền không thôi.
Một đám nữ sinh bám lấy đến phiền, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc sinh hoạt hàng ngày từ đó hắn trở nên đặc biệt ghét nữ sinh nhưng Nam Duệ Dung lại là ngoại lệ, rõ ràng cô chả làm gì hắn cả, cũng chẳng mấy khi cùng nhau tiếp xúc nhưng bằng một cách thần nào đó hẳn cứ luôn bị thu hút bởi cô, vô tri vô giác mà đứng nhìn cô rất nhiều lần, nhiều đến mức in đậm hình bóng đó sâu vào trái tim sắt đá, thứ mà hắn tưởng chừng sẽ không vì ai mà động tầm.
Trình Mộ Ngôn kiềm nén tình cảm cháy bỏng của mình xuống đáy lòng nhưng vẫn không thể tự chủ mà muốn độc chiếm lấy cô, muốn tuyên bố với tất cả mọi người Nam Duệ Dung là của hắn, sự khao khát mãnh liệt dần trở nên nặng nề, nhìn cô cùng bạn bè cười, hắn cũng muốn nhưng khoảng cách giữa hai người luôn bị Nam Duệ Dung vạch rõ càng khiến hắn khó hiểu, nếu không thể từ từ tiếp cận chỉ còn cách ép buộc.
Trình Mộ Ngôn xem cô như trân bảo mà đối đãi, nhìn cô không còn bài xích cũng không còn tránh né, còn vì hắn mà ngại ngùng, vì hắn mà tức giận, còn có thể cùng cô nói chuyện dài hơn nhiều câu, chỉ một cái thay đổi nho nhỏ đó thôi cũng khiến hắn vui như mở hội.
Nam Duệ Dung ăn xong không vội lên xe luồn mà dạo vòng vòng quanh đó, xem còn món gì ngon không, Trình Mộ Ngôn vẫn kiên nhẫn đi bên cạnh giúp cô trả tiền dù hai người không ai nói gì với nhau nhưng có thể thấy rõ được hai người đã tự nhiền hơn đồi chút.
Cô đứng ở cổng công viên chờ Trình Mộ Ngôn lấy xe, tay cầm bông gòn nhâm nhi từng miếng.
"Ủa? Đây không phải là Nam Duệ Dung !"
Một nam sinh lạ mặt bỗng dưng thình lình xuất hiện, xem cách nói chuyện hình như có cùng mình quen biết, dáng vẻ cậu ta thập phần gần gũi, mặt mũi sáng sủa trông vô cùng hài hòa.
"Cậu chuyển tới Hải Yên sống à, lâu rồi không gặp, cậu cũng cao lên rất nhiều"