Mẹ ruột của Trình Mộ Ngôn là Hứu Mộ Uyển, bà ấy là thiên kim đại tiểu thư của Hứu gia cũng người thừa kế duy nhất nhưng bà lại muốn trở thành diễn viên, thời điểm bà vừa nhận được giải thưởng ảnh hậu, trở thành minh tinh nổi tiếng nhất nhì trong nước A.
Lại phải vì Hứu gia mà kết hôn với Trình Lâm từ bỏ sự nghiệp đang dang dở, sau khi sinh con lại bỏ bê việc nuôi con trở lại sbiz, hai người họ cũng vì chuyện này mà cãi nhau, Hứa Mộ Uyển trong lúc nhất thời đã đề nghị ly hôn không nghĩ tới Trình Lâm trực tiếp đồng ý.
Khi ấy Trình Mộ Ngôn cũng chỉ vừa mới tròn một tuổi vốn chẳng biết gì cả, ba mẹ ly hôn, không nhận được tình thương từ mẹ nhưng vẫn nhận được tình yêu thương của ba, chỉ là cho dù ba có tốt tới đâu cũng không thể bù đắp được tình thương của mẹ bị thiếu sót trong tâm hắn.
Nhưng quả thực bắt Trình Mộ Ngôn gọi mẹ kế là mẹ thì có phần quá đáng, khi ấy hắn còn nhỏ nên rất nghe lời ba cũng chẳng hiểu mô tê gì trực tiếp gọi mẹ, sau này lớn lên biết được sự tình không khỏi cảm thấy Trình Lâm có hơi bất công nhưng dần dần hắn chẳng để ý tới mấy chuyện này nữa, dù sao Diệp Hi vẫn luôn coi mình như con ruột mà đối đãi, hắn cũng không thể thay đổi cách xưng hô làm bà ấy khó xử được.
"Ể?! Vậy cậu là con gái riêng của mẹ kế Trình Mộ Ngôn hả?"
"Đúng thế!"
"Cậu cũng là người mà Nghi Tiểu Mễ kể trong group?"
"Chính xác"
"Oa saiii! Thật là vi diệu nha"
Vũ Y Trân ngồi trên ghế ôm con gấu bông, mặt vẫn không khỏi ngạc nhiên, lúc gặp Nam Duệ Dung ở đây cô vẫn nghĩ mãi không ra, rốt cuộc cô ấy cùng Trình Mộ Ngôn có quan hệ gì.
"Tớ thấy cũng vi diệu không kém đâu, cậu còn chưa giải thích tại sao cậu lại ở đây đó"
Vũ Y Trân bị hỏi thì gãi gãi đầu cười hề hề.
"Cậu chắc cũng từng nghe Nghi Tiểu Mễ kể qua việc Ngụy Vãn có vị hôn thê rồi đúng không?"
"Cậu là vị hôn thê của hắn? "
"Chính xác"
"Bảo sao, mỗi lần lên kèo cậu lại hay bể kèo như thế, hóa ra là vì bận đi chơi với vị hôn phu"
"Cậu nhất định phải giúp tớ giữ bí mật, cậu mà nói chuyện của tớ với Ngụy Vãn ra, tớ cũng sẽ nói chuyện cậu sống chung nhà Trình Mộ Ngôn cho cả trường biết đó"
"Được, tớ sẽ giữ bí mật, nhưng mà sao cậu lại phải giữ bí mật, hai người đã có hôn ước việc gì phải dấu diếm"
"Không phải tớ muốn dấu, mà là Ngụy Vãn..."
"Ả?"
"Bọn tớ được định hôn từ nhỏ nhưng đây chỉ là một cuộc liên hôn giữa hai nhà mà thôi, anh ấy không hề có tình cảm với tớ nên vẫn luôn muốn hủy bỏ hôn ước này"
"Vậy còn cậu..."
"Tớ rất thích, nhưng anh ấy đã nói vậy, tớ cũng không thể ép buộc"
"Ngụy Vãn không biết cậu thích anh ta hả?"
"Ừm, tớ sợ anh ấy biết tình cảm của tớ, anh ấy sẽ tránh xa nên vẫn luôn nêu ra những quan điểm đồng tình, cùng anh ấy làm bạn tớ cũng thấy vui rồi"
Nhìn giọng nói của Vũ Y Trân giống như muốn khóc cô cảm thấy hơi khó xử không biết nên làm sao, cô đứng dậy vỗ vai cô ấy, chắc nịch nói.
"Không sao, tuổi trẻ ai chả có tình đơn phương, trước sau gì cũng là quá khứ thôi, cậu xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ tìm được người tốt đẹp hơn Ngụy Vãn"
"Được rồi không nhắc tới mấy chuyện này nữa, hôm nay bọn tớ qua đây là để bàn chuyện đi du lịch sau tết đó"
"Vui vậy"
"Cậu có muốn đi cùng không? Ở thảo nguyên bây giờ nắng rất đẹp, không cần phải chịu lạnh đâu"
"Tớ không muốn đi, chỉ muốn ở nhà làm con sâu lười thôi"
"Sao tớ thấy cuộc sống cậu nhàm chán thế, suốt ngày ở nhà không à"
Hai người trò chuyện với nhau được một lúc thì Ngụy Vãn kêu Vũ Y Trân cùng trở về, căn nhà ban nãy ồn ào náo nhiệt đã trở lại vẻ im ắng như cũ, vì ngại đụng mặt với Trình Mộ Ngôn cô chỉ đưa Vũ Y Trân ra khỏi phòng chứ không tiễn tới tận cổng.
Ba ngày nay hình ảnh bị hắn ta cưỡng hôn vẫn quanh quẩn trong đầu không chịu rời đi, Trình Mộ Ngôn lại liên tục tiếp cận nói chuyện làm cô sợ hãi vẫn luôn tìm lí do để trốn tránh, nói là ở chung nhà nhưng ba ngày nay lại chả gặp được mấy lần làm Trình Mộ Ngôn sốt ruột tới không thể bình tĩnh, hắn thực không hiểu tại sao cô gái này cứ cố ý trốn tránh hắn miết vậy?
'Cốc cốc'
"Duệ Dung, anh pha cho em một ly sữa ấm, mau uống cho ấm bụng đi"
"Anh uống đi, tôi không uống"
"Một là em uống, hai tự anh đút cho em uống"
Giọng Trình Mộ Ngôn trầm giọng giống như thể không được kiên nhẫn, cô mặc kệ hắn ở ngoài nói như nào đeo tai nghe bật nhạc lên, mắt không thấy tai không nghe không biết gì hết.
"Duệ Dung, em mau mở cửa"
Đợi một lúc không thấy động tĩnh gì hắn liền vào phòng của mình lấy một chiếc chìa khóa, trước kia đây là phòng học của hắn, sau này Nam Duệ Dung đến đây, bàn học với sách vở đều được chuyển tới phòng ngủ gộp chung một chỗ bởi vậy hắn mới có chìa khóa phòng.
'Cạch'
Cửa phòng bị mở ra, Nam Duệ Dung nằm trên giường chơi điệu thoại lắc lắc cái đầu theo nhịp nhạc, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Trình Mộ Ngôn đè xuống giường.