Cô bị đau tới tê rần cả bàn tay, đang yên lành tự nhiên xui rủi ập tới, thật muốn chửi thề mà.
Trình Mộ Ngôn cầm một túi đồ y tế rửa vết thương, còn cầm theo một cái chậu đựng nước lọc, hắn sợ dùng nước lã không sạch sẽ khiến cô bị nhiễm trùng.
Thấy hắn đem đồ tới cô cắn răng chịu đau lấy cục bông gòn đã thấm đẫm là máu, vết thương phạm da nhưng không quá sâu, không đến mức chảy nhiều máu như thế, nơi bị thương máu vẫn tiếp tục chảy ra không ngừng, Trình Mộ Ngôn cảm thấy bất thường liền vội vàng lấy thêm bông gòn chặn máu, gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ nhẹ nhàng rửa vết thương, sát trùng xong ông cẩn thận băng bó vết thương lại bôi ít thuốc mỡ lên vết bỏng.
"Tiểu thư là bị chứng máu khó đông, sau này phải cẩn thận hơn một chút đừng để bị thương, nếu không sẽ rất khó cầm máu"
Cô nghe xong thì gật đầu, bàn tay lúc này đang được tiêm thuốc tê nên cũng không đau lắm.
"Em ở yên trong phòng này trước đã"
Dặn dò xong hắn đưa bác sĩ ra cửa, quay lại phòng dọn dẹp đống chén vỡ trước cửa sau đó lại lấy cây lau nhà dọn sạch chỗ chè bị đổ, Nam Duệ Dung cắn cắn môi dưới, hai đôi mắt không dám nhìn thẳng chỉ dám cúi xuống, ai ở trong tình huống này cũng sẽ khó xử như vậy thôi, tự nhiên gây ra phiền cho hắn như vậy cô thật sự muốn đào đất chui xuống.
Ga giường sạch sẽ cũng bị nhiễm máu, ai nói đó có thể nói với cô, làm thế nào mới rửa sạch hết tội lỗi vừa gây ra đây, sau khi cửa ra vào được hắn dọn sạch sẽ mới yên tâm đem cô về phòng, Nam Duệ Dung đứng trước cửa phòng, cất giọng lí dí.
"Thật xin lỗi, tôi làm phiền cậu quá rồi"
Trình Mộ Ngôn nghe vậy thì cười nhẹ, bàn tay thon dài khẽ khàng xoa đầu nhỏ của cô.
"Không cần xin lỗi, chỉ là việc không may xảy ra thôi"
"Cám ơn..."
"Không phải người học võ đều rất thận trọng ư? Sao em lại bất cẩn như thế"
"Sao mà tôi biết được chứ"
"Được rồi, em mau vào phòng nghỉ ngơi đi, lần sau đừng bất cẩn như vậy"
"Ò"
Hắn giúp cô đóng cửa lại, sau đó cũng tự về phòng mình, Nam Duệ Dung luôn cảm thấy con người hắn vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu, thật không giống vẻ bá đạo tổng tài như trong tiểu thuyết, không lẽ đây là tính cách của hắn khi vừa mới trưởng thành chăng?
Buổi chiều Diệp Hi cùng Trình Lâm trở về, nghe Trình Mộ Ngôn tường thuật lại liền lo ngược lo xuôi, hỏi thăm tình hình cô liên tục, rõ ràng cô là người bị thương nhưng lại phải an ủi mẹ bớt lo lắng.
Cả nhà bốn người ngồi ăn cơm, may mà nơi bị thương là tay trái, nếu không sẽ rất bất lợi, tay phải bị bỏng nhẹ nhưng vẫn hoạt động bình thường, mẹ cô trên bàn ăn không ngừng thao thao bất tuyệt bày ra kế hoạch trang trí nhà để chào đón năm mới.
Kỳ nghỉ đông kéo dài tới một tháng, đủ thời gian để cô xả láng cày hết mấy bộ truyện đang hót hòn họt kia, mấy tháng nay cô bận rộn học tập không có thời gian đọc tiểu thuyết, bây giờ hẳn là rất nhiều bộ mới ra, giờ có thể thoải mái lựa chọn truyện hay để làm cú đêm.
Mọi hôm đều phải ngủ sớm để sáng mai dậy đi học, rốt cuộc ngủ sớm thành quen, đọc còn chưa xong đã ngủ quên mất từ lúc nào luôn rồi, Nam Duệ Dung phẫn uất, thôi không sao, ban ngày thức cũng có thể đọc truyện mà.
Cô đi xuống dưới nhà, thấy mẹ đang chỉ đạo Trình Mộ Ngôn dán mấy chữ thành ngữ chúc tết lên tường và cửa.
"Con dậy rồi đó hả, cháo hàu mẹ vừa mới nấu còn nóng, con mau ăn đi"
"Dạ"
Ăn xong bữa sáng cô không về phòng luôn mà giúp mẹ trang trí cửa nhà, vì tay đau nên cô chỉ làm mấy cái đơn giản, Trình Mộ Ngôn dán xong mấy câu thành ngữ thì bị mẹ lôi tới treo mấy phụ kiện đỏ vàng lên cành quất, cô cầm từng cái một đưa cho hắn đeo lên.
Cứ tưởng xong xuôi hết rồi, ai ngờ đâu một lát sau có mấy người bưng mấy chậu hoa mai hoa đào vào, ba người cùng nhau trang trí tới chiều mới xong, vốn dĩ mấy chuyện này có thee thuê người tới làm nhưng mẹ cô muốn tự mình trang trí cho có không khí một chút.
Nhìn ra ngoài khuôn viên nhà, mấy cây mai được trồng ở dưới đã nhú lên nụ hoa xanh mỡn, còn có một vài cành đào đã nở bông, không khí tết thật sự đang tới gần rồi.
Mấy hôm sau mẹ cùng chú Trình đều bộn rộn xã giao, hầu như tối nào cũng không có nhà, cô ở nhà suốt ngày đều ru rú trong phòng làm con mọt truyện còn sinh ra lười biếng không muốn ăn cơm nhưng đều được Trình Mộ Ngôn gõ cửa gọi xuống.
"Còn có mấy ngày nữa là đến tết, mẹ dạo này rất bận nên nhờ anh đưa em đi mua sắm chút đồ đón tết"
"Không cần đâu, tôi còn mấy bộ chưa mặc tới nữa"
Nghe lời từ chối Trình Mộ Ngôn cũng không tỏ ra thái độ gì ngược lại hòa nhã nói tiếp.