“Mình à, mình không thể quyết định như vậy được. Vũ Đồng còn quá nhỏ, chưa đủ mười tám tuổi nữa, thì sao mà…”
Giản di nắm chặt lấy cánh tay của ông Giản, nức nở cầu xin ông suy nghĩ lại.
“Đúng rồi, chẳng phải Nhã Hinh đã đủ mười tám tuổi rồi sao, hay…”
Ngay khi ánh mắt bà ta hướng về phía Nhã Hinh thì ông Giản lập tức ngắt lời.
“Không được, Nhã Hinh phải ở Giản gia.”
Giản di nghe thấy thế thì lập tức khóc rống lên.
“Tôi hiểu mà, ông luôn xem tôi với Vũ Đồng là người ngoài nên mới nhẫn tâm bán con bé cho ông trùm hắc bang đúng chứ?”
Ánh mắt của Vũ Đồng đã sáng lên từ lúc Nhã Hinh có mặt, nhưng dần bắt đầu tối sầm lại. Vừa mới nãy, ông Giản trở về nhà với trạng thái vô cùng mệt mỏi cứ như ông sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào. Còn không đợi tắm rửa, ông đã mở cuộc họp gia đình một cách gấp gáp.
Công ty Giản gia thiếu nguồn vốn trầm trọng bởi vì ông Giản bị lừa đấu thầu vào mảnh đất nghi ngờ có mỏ vàng. Nhưng cuối cùng nhóm người đó ôm tiền bỏ trốn, không những ông Giản mà rất nhiều người khác cũng đang gặp tình trạng tương tự.
Thời điểm ông Giản nghĩ rằng sản nghiệp nhiều năm cứ thế đổ vỡ thì đã có một bàn tay chìa ra giúp đỡ lấy ông. Khi Giản di và Vũ Đồng nghe tới tin này liền vô cùng vui mừng, nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì phải hứng chịu tia sét đánh.
Người đứng ra giúp đỡ Giản gia lại chính là Tôn gia, một gia tộc hắc bang lâu đời. Với số lãi lớn đến mức không thể nào chi trả nổi, ông trùm đã yêu cầu phải bán con gái của ông Giản cho họ. Đây là một điều vô cùng kinh khủng.
Chưa từng một ai nhìn thấy diện mạo thật sự của người đứng đầu Tôn gia. Nhiều người truyền miệng rằng anh ta có nɠɵạı hình kinh tởm, sẵn sàng bắn chết bất kỳ ai chê bai anh ta. Cũng có người thuật lại đó là một lão già với rất nhiều hàng nóng và thích tắm bằng máu tanh của kẻ thù. Tóm lại, chẳng một lời nào là tốt đẹp.
Điều kinh khủng hơn khi ông Giản chấp nhận lời đề nghị và muốn đưa Vũ Đồng sang đó. Thứ nhất, ả vẫn chưa đủ mười tám nên ông ta mong rằng ả có thể sống nhẹ nhàng hơn. Thứ hai, Nhã Hinh vẫn còn đang giúp ông ta trong các sản phẩm trang sức mới của công ty nên không thể đưa cô đi nơi khác.
Nhã Hinh nhìn cảnh tượng trước mặt, chẳng khác một phân cảnh nào ở kiếp trước. Nhưng sau đó thì sao? Dưới sự gào thét thống khổ của Vũ Đồng, ông Giản cũng chấp nhận thay đổi suy nghĩ, bán cô cho Cảnh Bân.
Giản di cảm thấy không thuyết phục được ông Giản nên đánh chủ ý qua Nhã Hinh. Bà ta cầm lấy tay cô, chỉ thiếu mỗi một bước quỳ xuống cầu xin mà thôi.
“Dì xin con. Con lớn hơn Vũ Đồng, cũng học cao hiểu rộng nên chắc chắn sẽ tìm được cách khiến ông trùm yêu thương. Con là chị, con phải bảo vệ em gái chứ.”
Vũ Đồng cảm nhận Giản di đụng vào bên chân mình nên lập tức ứa nước mắt.
“Chị, em ngu ngốc, em không xinh bằng chị. Nếu em lỡ làm ông trùm giận dữ thì chả khác nào kiếm thêm rắc rối cho ba. Em tin chắc không một ai là không thích chị cả, có khi chị còn trở thành phu nhân Tôn gia cao quý.”
Nghe thì có vẻ nghĩ cho cô nhưng chả khác nào đưa cô vào con đường chết. Tuy nhiên Nhã Hinh vẫn còn đang rơi vào dòng suy nghĩ riêng bởi vì thời hạn gia đình gặp chuyện thiếu vốn ở kiếp này dường như sớm hơn ở kiếp trước. Chẳng lẽ đã có ai đụng tay đụng chân thúc đẩy vào sao? Và liệu lần này cô sẽ tiếp tục đấu tranh để thoát khỏi Tôn gia chứ?
Nhớ tới những việc Cảnh Bân đã giúp cô trả thù, Nhã Hinh thoáng chần chừ. Sau bên trong cô, có thứ tình cảm gì đó vô cùng khó nói với anh. Nhưng cô không nghĩ nó là tình yêu, thay vào đó cô chọn tin rằng nó chỉ là sự biết ơn. Và sự biết ơn này không lớn bằng nỗi sợ của cô dành cho anh.
Nhã Hinh mở miệng, câu từ chối không biết vì sao lại đổi thành câu chấp nhận:
“Con sẽ đi thay Vũ Đồng.”
Sau khi lời nói chấm dứt, mọi người ai nấy đều bàng hoàng, kể cả cô.
Vũ Đồng tưởng rằng những trò bắt nạt của ả với cô có lẽ sẽ khiến cô trả thù ả, nào ngờ cô lại chấp nhận thay thế. Nhưng ả sẽ không lấy đó làm vui mừng, chỉ nghĩ cô quá ngu ngốc.
Riêng Nhã Hinh khẽ mín môi. Cô biết cô có khả năng khiến Vũ Đồng sẽ phải bán qua Tôn gia, nhưng chỉ nghĩ đến việc Cảnh Bân sẽ ôm một người con gái khác lại làm tim cô nhói lên. Vì sao lại như vậy chứ?
Rõ ràng đã muốn tránh xa, ấy vậy mà không thể từ bỏ đoạn nghiệt duyên này.