Nhã Hinh nhíu mày, có điều một lát nữa cũng hiểu rõ thứ quà mà Cảnh Bân nhắc tới là gì. Ở phía bên kia, Vũ Đồng đang quấn quýt hôn môi cùng Bỉnh Quý. Cả hai lao vào nhau không khác gì con thiêu thân.
Vũ Đồng ban nãy núp sau bức tường đã nghe được toàn bộ lời thâm tình của Bỉnh Quý dành cho Nhã Hinh. Ả không khỏi tức giận, há để những thứ ả làm đổ sông đổ bể sao? Ả không cam tâm vì thế vào thời điểm ả đứng trước mặt hắn và trở thành bạn nhảy đôi, ả đã nghĩ ả có thể lật ngược tình thế.
Tuy nhiên ánh mắt của Bỉnh Quý vẫn dán lên người Nhã Hinh cùng người đàn ông lạ mặt kia. Vũ Đồng dễ dàng cảm nhận được sự ghen tuông nồng đậm chảy trên người hắn dù ả có cố gắng dán sát cơ thể mỹ miều của ả lên hắn.
Ngay khi ả nhìn thấy cô hôn người đàn ông lạ mặt, ả đã không nhịn được mà bêu xấu cô. Nào ngờ tới người đó không ai khác chính là Tôn thiếu khiến ả phải ngậm bồ hòn mà bị xỉa xói ngược lại. Hiện tại, ả vừa mang danh giật vị hôn phu của chị mà mang cả danh ghen ghét chị mình.
Vì thế, Vũ Đồng quyết định biến tin đồn đầu tiên thành sự thật. Ả không thể rời đi mà không mang theo thứ gì, chỉ còn cách trở thành vị hôn thê của Bỉnh Quý mới khiến ả lấy lại mặt mũi.
Bỉnh Quý vốn cũng đã có lòng riêng nên nhanh chóng thuận theo Vũ Đồng. Bóng hồng tự dâng hiến thì mắc gì hắn phải chịu thiệt.
Tiếng động sát vách quá lớn khiến Nhã Hinh không khỏi hồi hộp. Do sự chăm chú của cô, Cảnh Bân có chút khó chịu, vì thế nâng mặt cô lên mà áp môi xuống.
“Anh… Anh sao thế…”
Cô hổn hển, rít tiếng qua kẽ răng nhưng cũng chẳng ngăn anh được.
“Em tiếc nuối vị hôn phu cũ sao?”
Anh mυ"ŧ mạnh cánh môi dưới của cô, giấm chua bốc lên hừng hực khiến cô không thở nổi.
“Không… Không có…”
“Vậy sao khi ấy em lại khóc? Tôi đã bảo em chỉ được rơi nước mắt vì tôi thôi.”
Anh hôn lên mắt cô như đánh dấu ấn kí, sau đó tiếp tục dày vò đôi môi đang hơi sưng tấy.
Nhã Hinh chỉ đành thuận theo người đàn ông hở chút là ghen tuông này. Có điều sát vách bất ngờ vang lên tiếng xé vải khiến cô giật thót. Hai người họ mạnh bạo đến thế sao?
“Có vẻ chúng ta không để thua được nhỉ? Chứ không em cứ mãi không tập trung.”
Cảnh Bân nhếch môi nguy hiểm, bất ngờ xoay vai Nhã Hinh lại mà áp sát người cô vào tường. Xẹt ba tia phía trên được kéo xuống, tà váy bên dưới cũng được vén lên qua mông để lộ chiếc quần nho nhỏ xinh xắn.
“Không được… Ở đây không…”
Còn chưa kịp phản đối, Cảnh Bân đã nắm lấy đôi thỏ bồng bềnh mà trêu đùa đỉnh tai đỏ hồng. Ở bên dưới điểm ngọc cũng bị gãy qua lại khiến cả người Nhã Hinh căng cứng.
“Nếu em không kiềm giọng thì bên kia sẽ nghe thấy đấy.”
Dứt lời, ngón tay của Cảnh Bân thâm nhập vào mật động một cách bất ngờ không báo trước. Nhã Hinh chỉ có thể bịt chặn miệng mình mà không phát ra tiếng hét. Đợi đến khi bên dưới đã quen với vật lạ, cô mới nức nở trách cứ:
“Cái này… ưm… đâu phải là quà chứ…”
“Sao lại không phải?”
Cảnh Bân trêu chọc, ngón tay bắt đầu luận động. Đã tìm hiểu rõ ràng mọi ngóc ngách nên bên dưới nhanh chóng trơn ướt.
“Món quà giúp em mau chóng buông bỏ đoạn tình cảm không đáng. Mà tôi cũng cần phúc lợi của riêng mình.”
Phía bên kia vách, Vũ Đồng chẳng còn mảnh vải nào trên người, đang cảm nhận từng đợt chạm ấm nóng đến từ Bỉnh Quý.
“Vũ Đồng, cho anh nhé!”
Hắn chẳng muốn giam cầm con thú bên trong người mình nữa, hận không thể chiếm đoạt thân xác bên dưới.
“Vâng, em nguyện trao cho anh mọi thứ của em.”
Ả mở rộng vòng tay, yểu điệu khiến hắn không chần chừ thêm một giây phút nào. Vật nam tính đặt trước lối đi, một phát xông thẳng vào nơi chưa từng bị ai khai phá.
“Á!”
Mà ở bên này, Cảnh Bân đột ngột tăng tốc độ, đánh liên tục vào điểm nhạy cảm của Nhã Hinh khiến cô ưỡn thẳng người.
“Lục… Lục Bân…”
“Tôi ở đây. Sao thế? Em muốn gì à?” Anh vẫn trêu đùa như cũ dù bên dưới không ngừng động đậy ngón tay khiêu khích cô đạt cao trào.
“Hôn em… Làm ơn…”
Nhã Hinh không muốn phải hét lên, cũng không chắc bản thân có thể tự kiềm lại được, thế thì đành phải nhờ tới người đàn ông ham muốn cô mà thôi.
Cảnh Bân nhoẻn miệng, tuân theo mệnh lệnh của người đẹp. Tay anh đặt vào cần cổ trắng ngần, nâng mặt cô lên và nuốt vào những lời rêи ɾỉ kích tình.
Cô bấu chặt tay anh, bên dưới dần có cảm giác kì lạ, sau cùng các tấc thịt mυ"ŧ chặt ngón tay của anh mà đạt cao trào. Ngay lập tức, anh đỡ lấy eo cô, tránh cho cô ngã quỵ xuống đất.
“Rõ ràng… anh chỉ muốn… trêu em…”
Cô nũng nịu lên tiếng, cũng không nhận ra bản thân đang vô cùng đáng yêu trong mắt anh.
Cảnh Bân hôn nhẹ lên tóc Nhã Hinh một cách cưng chiều, giọng nói không còn ẩn nhẫn sự khó chịu nữa:
“Những điều tôi làm đều vì muốn tốt cho em cả. Còn đi nổi không?”
Nhã Hinh mím môi, ở một bên chỉnh trang lại y phục rồi bất chợt quay sang nhìn Cảnh Bân mà giơ hai tay ra:
“Em không đi nổi.”
Anh chớp mắt, giây sau chỉ biết nở nụ cười bất lực. Cúi người, anh nhẹ nhàng bế cô lên:
“Càng lúc tôi càng thấy tôi mắc nợ em chứ không phải em nợ tôi.”
Cô ôm chặt cổ anh, ậm ừ vài tiếng rồi đáp trả:
“Nếu thế em có thể đòi hỏi nhiều thứ hơn không?”
Anh nhướng mày, có chút thưởng thức câu nói của cô nhưng giọng nói uy nghiêm hơn:
“Cái gì cũng cần phải có giới hạn. Hiện tại đưa em đi xem kịch vui.”