Mặc Duy Trúc đứng dưới tán cây bồ đề, một thân trường bào tao nhã, trong quý khí công tử còn lộ ra một vài phần văn nhã của người đọc sách, chậm rãi từ kiệu bước xuống bóng cây. “Một mình ta vào là được rồi…… vừa rồi trên đường thật vất vả cho các ngươi, các ngươi ở đây nghỉ ngơi đi……” Hắn nói xong, sau đó đuổi Mặc Phương đi: “Cầm chút bạc vụn để bọn họ vào miếu thành hoàng ăn cái gì đi, sau đó về phủ trước, nếu đại ca tỉnh lại, lập tức đi gọi Lý lang trung” Nhóm kiệu phu nghe thấy vị Mặc Ngọc công tử thương hại bọn họ như vậy, lập tức cúi người tạ ơn. Duy Trúc xoay người đi về phía miếu thành hoàng, mọi người thấy Duy Trúc đi rồi mới bắt đầu rôm rả nói chuyện: “Mặc Ngọc công tử mới đến phủ mấy ngày trước này thật là tốt, diện mạo lại giống tướng quân như vậy, nếu không biết Mặc nhị công tử sớm đã không còn trên nhân thế, mọi người không chừng thật sự sẽ nghĩ Mặc Ngọc công tử chính là Mặc nhị công tử đây…… Ha ha” Sau khi nói xong hắn nở nụ cười, ngay sau đó những người khác cũng đều cười vui vẻ. Duy Trúc bước vào miếu thành hoàng, trong miếu người người qua lại, khoảng đất trống trước miếu đều là người buôn bán, trước miếu treo một loạt đèn lồng đỏ, bên phải còn có một gốc cây dong đại thụ, trên cây treo um tùm bùa cầu duyên, Duy Trúc đi qua dưới tàng cây, tay áo màu xanh thẫm bay bay trong không trung, làm bừng tỉnh một bức sơn tranh thuỷ mặc. Cũng như vậy ở phía sau, bên kia dong thụ, Phiêu Tuyết một thân y phục màu cam, tay đang ôm một bó đồng hoa màu trắng, cười như gió xuân. Giữa hai người chỉ cách một gốc câu treo đầy khát vọng hạnh phúc của nhân gian, ngọn gió thoảng qua, những sợi chỉ hồng trên cây cũng theo gió mà lay động từng đợt, tán lá cũng phất phơ theo gió mà chẳng hiểu cho lòng người. Phiêu Tuyết cầm lá bùa cầu an vừa mới xin được bước ra khỏi miếu, làn váy lay động, hai người lại bỏ qua nhau lần nữa. Duy Trúc đi qua cây nhân duyên, lập tức đi tới trước miếu thành hoàng, ông từ đã đứng chờ trước cửa: “Vị này là Mặc Ngọc công tử?” Duy Trúc nâng mi, hơi hơi gật đầu “Đúng vậy……” Ông từ xoay người mang Duy Trúc đi vào, Duy Trúc cúi đầu nói một tiếng: “Làm phiền ” Ông từ vội vàng nói: “Không phiền không phiền……” Phủ tướng quân đã hiến không biết bao nhiêu tiền nhang đèn, ông sao dám nói hai chữ làm phiền này? Ông từ thấy người tới bảy phân quý khí ba phần lịch sự tao nhã, lại thấy người ta là công tử nhà giàu, gia thế tốt như thế, làm người còn khiêm tốn như vậy, đúng là khó có được…… Duy Trúc cùng ông từ vào miếu thành hoàng, đi tới trước lư hương, đốt mấy nén nhang, vóc dáng tiều tụy vái ba lạy, sau đó cắm nang vào lư hương. Giống như trước đây, Tạng hương bốc lên từng đợt từng đợt sóng khói, một cỗ sóng nhiệt phả vào mặt Duy Trúc, mùi hương và sương khói lượn lờ làm cho miếu thần hoàng này cũng mông lung hơn. Ông từ thấy Duy Trúc thắp loại nhang thượng hàng nhất, dẫn hắn tới bên hòm công đức, Duy Trúc rút một phong thư từ trong tay áo, thả vào, sau đó lại chắp tay lạy một cái nữa. Sau khi lễ nghĩa chu toàn, ông từ lại dẫn hắn tới phía sau: “Đây là giếng trường sinh, công tử người lấy một ít về pha trà, kéo dài tuổi thọ, trà cũng thơm ngọt thuần khiết hơn” Duy Trúc cười một tiếng, làm cho cô nương cũng là khách hành hương đến lấy nước choáng váng, đột nhiên cô nương xấu hổ mạnh mẽ cúi đầu, ngạc nhiên kêu một tiếng: “Ơ, bên giếng sao lại có một chuỗi ngọc phỉ thúy” Điều này đã thật sự thu hút ánh mắt của Duy Trúc. Duy Trúc nhìn về nơi cô nương đang đứng, chỉ thấy cô nương trẻ tuổi y phục thô sơ đặt thùng nước trong tay xuống, cúi người nhặt lên, nhìn từ xa chuỗi ngọc kia rất trong, dưới ánh mặt trời còn tỏa ra vầng sáng xanh biếc, Duy Trúc ngừng lại một chút, nụ cười nhợt nhạt cứ như vậy đọng lại bên môi. Lại sờ bên hông, chuỗi ngọc bội phỉ thúy đã sớm không biết rơi mất ở chỗ nào…… “Cô nương —” Duy Trúc gọi nàng. Nữ tử nhìn về phía Duy Trúc, chỉ nhìn thấy nam tử như thiên tiên này thật sự là đang gọi nàng. “Cô nương có thể để tại hạ nhìn chuỗi ngọc kia một chút không?” Duy Trúc lễ phép cười một tiếng, nụ cười nhợt nhạt làm cho gương mặt càng thêm vẻ thanh dật. Cô nương kia đã nhìn đến choáng váng, lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, cầm chuỗi ngọc đi tới, trực tiếp nhét vào tay Duy Trúc, nhét xong vội vàng thẹn thùng bỏ chạy. Đây là cô nương nhà nghèo, không xứng được với người ta. Ông từ thở dài một hơi, chỉ sợ lần gặp vô tình này lại trở thành nhung nhớ cả đời nữ tử chất phác…… Duy Trúc cầm chuỗi ngọc phỉ thúy lên, nhiệt độ quen thuộc…… Đặt dưới ánh sáng quả thực có một chữ Trúc. Tâm tình bình tĩnh như nước của Duy Trúc nhất thời bối rối, hắn không biết rốt cuộc hắn đang bối rối cái gì. Ông từ nhìn ra gợn sóng trên vẻ mặt Duy Trúc, giải quyết nói: “Vừa rồi có một vị cô nương, nàng đi lại bên giếng trường sinh này vài vòng, có thể là nàng làm rơi ” Duy Trúc lẳng lặng đứng bên giếng nước, liếc mắt nhìn miệng giếng một cái, xem ra thật sự là Phiêu Nhi nhặt được…… Nơi này có còn lưu lại hơi thở của nàng hay không? Hắn chậm rãi nói với ông từ: “Đây là ngọc bội tại hạ đánh rơi…… Không biết trùng hợp lại được vị cô nương đó nhặt được……” Ông từ vội vàng nói: “Mất rồi lại tìm được, đây là điềm lành, công tử tới xin một cái bùa bình an đi, xem ra hôm nay tướng quân sẽ tỉnh lại, công tử song hỷ lâm môn, xem ra chuyến đi này không tệ” Duy Trúc nói cảm tạ, gắt gao nắm chặt ngọc bội trong tay, thập chỉ liên tâm, hắn dùng một phương thức khác để khắc chuỗi ngọc phỉ thúy này vào tim. (mười ngón tay có liên hệ mật thiết với kinh mạch trong cơ thể) “Còn nhờ ngài dẫn đường, tại hạ lấy bùa bình an xong sẽ hồi phủ……” “Còn nước giếng trường sinh này?” “Nước giếng này phiền ngài sai người đưa đến Mặc phủ ” “Như thế cũng tốt……” Ông từ dứt lời lập tức dẫn Mặc Duy Trúc đi về phía khác xin bùa bình an. Duy Trúc xin bùa bình an xong, cúi chào ông từ,“Tại hạ cáo từ” Ông từ cũng đáp lễ, Duy Trúc rời đi, xoay người đi ra ngoài. Trước cửa miếu, chân trước của Phiêu Tuyết vừa bước ra khỏi cửa liền cảm thấy khác thường, sức nặng bên hông lúc trước đã không còn, tim của nàng nẩy lên, cúi đầu nhìn, chuỗi ngọc phỉ thúy bên hông đã không thấy đâu nữa, ngọc bội không biết đã rơi ở chỗ nào, chỉ còn lại chuỗi ngọc của nàng vẫn còn đeo bên hông. Sao có thể như vậy?! Phiêu Tuyết quýnh lên, đầu óc nhất thời trống rỗng, bó hoa trên tay cũng đành phải bỏ lại, chạy vào trong miếu. Trong nháy mắt ngẩng đầu kia, Phiêu Tuyết rõ ràng thấy, một bóng người, cứ đứng thẳng tắp cách đó không xa, lẳng lặng nhìn nàng, trên mặt còn mang theo một chút tươi cười ấm áp quen thuộc…… Gió thổi qua, thổi mấy bông đồng hoa Phiêu Tuyết vứt lại bay lên, mấy đóa hoa cứ như vậy bay đến, rơi trên váy Phiêu Tuyết, bay cao một chút rồi lướt qua trước mắt Phiêu Tuyết. Mặc Duy Trúc đứng tại chỗ nhìn, trong mắt hắn những thứ khác đã biến mất, chỉ còn lại một người đang ngây dại trong biển hoa……